Thật sự không cách nào, cũng chỉ phải tìm vị tổ sư kia của Không Khí Tông xuất thủ.
- Nói đến luyện khí, ta ở đây cũng cần nhờ Tông Thủ ngươi đấy!
Nguyên Vô Thương bỗng nhiên lên tiếng, ngón tay chỉ ngọc khôi lỗi của mình.
Tông Thủ theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy trên người ngọc khôi lỗi giăng đầy các loại dấu vết.
Bản thân hẳn mặt ngoài ngọc hoàn mỹ, nhưng lúc này lại vô cùng thê thảm.
Không cần hỏi, cũng biết là thủ bút của hai vị Thánh cảnh Đạo Môn kia.
Mà trên mặt Nguyên Vô Thương lại lộ ra dáng cười còn khó coi hơn khóc:
- Lúc này, Nguyên mỗ vì ngươi mà thảm rồi. Tông Thủ ngươi cũng không thể mặc kệ được --
Tông Thủ nhịn không được cười lên, ngọc khôi lỗi đồ vật của Mặc gia, người ngoài sao chữa trị được?
Lập tức trong nội tâm lại khẽ động, lại nói tiếp, người nọ cùng Mặc gia quả thật có chút liên hệ.
Cái này khả xảo rồi, hắn cũng vừa hay muốn đi xem Thiên Phương thế giới.
Trong tĩnh thất phạm vi hơn một trượng, không có vật gì, chỉ có một chiếc thanh đăng đang thiêu đốt.
Mà bên cạnh, một trung niên đạo nhân giống như một gốc cây già từ cổ chí kim bất động, yên lặng nhập định.
Trong phòng cũng không biết đã bao lâu không quét dọn, đất dày lên chừng một xích.
Cũng không có chút dấu vết nào, lộ ra hơn mười thậm chí trên trăm năm nơi này cũng không có biến hóa gì cả.
Lúc này đạo nhân kia lại bỗng nhiên kinh ngạc mở mắt, ‘ ồ ’ một tiếng, nhìn về phía hư không xa xa.
- Là Tinh Minh? Thật là ác độc --
Trên mặt tức thì run rẩy, hiện lên một tia tức giận. Sau đó lắc mình một cái, đi ra bên ngoài.
Nơi này là một chỗ tựa như ảo mộng, các nơi Linh Vân Phiêu Miểu, phong cảnh tú lệ, bốn phía lóe ra Thất Thải nghê quang.
Có không ít nam nữ tu sĩ, đều kinh ngạc nhìn vị trung niên đạo nhân kia.
- Là Côn Minh sư tổ --
- Sao lại xuất quan sớm như thế?
Côn Minh hoàn toàn không để ý tới, đi thẳng đến bên cạnh một tòa ao sen vô cùng thanh tịnh tinh khiết ở phía sau.
Hoa sen ở đây cũng chỉ có một đóa, cánh sen phấn hồng vẫn còn mấp máy.
Giờ phút này Phương Hoa cũng đã đến bên này, cả vườn linh hoa dị thảo, tất cả đều dựng lên.
Côn Minh lúc này, đúng là đang cẩn thận từng li từng tí, hộ ở bên cạnh.
Một cổ lực nhu hòa từ trong tay hắn phát ra, một mực bảo vệ lấy liên hoa vẫn chưa nở ra kia.
Mà ở bên cạnh không xa, lại khí kình quấn giao, truyền ra từng đợt tiếng bạo liệt
Sau nửa ngày, tiếng vang kia mới dần dẹp loạn.
Chỉ là trên mặt Côn Minh lại không chút vui mừng. Nhìn từng tia vết thương không thể thấy trên Hồng Liên, trong mắt một mảnh che lấp.
- Tốt một cái Tru Tuyệt kiếm ý, tốt một tên tâm ngoan thủ lạt!
Cơ hồ ngay khi hắn dứt lời, bên cạnh lại hiện ra một bóng người.
Thanh y chập chờn, cũng chừng bốn mươi, mặt như quan ngọc, môi hồng răng trắng.
- Cùng vẫn lạc còn có Dung Bích! Theo Thành Tín nói, là đều chết ở trong tay Tông Thủ --
- Tông Thủ?
Côn Minh quay đầu lại nhìn, rồi sau đó cúi đầu chắp tay nói:
- Côn Minh bái kiến sư tôn!
Tiếp theo nghi ngờ nói:
- Người này chỉ là Tiên Cảnh. Tại sao có thể là đối thủ của Dung Bích Thành Tín?
- Có Ngao Di Ngao Khôn trợ giúp, còn có vị hiên chủ tiền nhiệm đã mất tích vài chục năm của Tiêu Dao Hiên, không biết vì sao lại ở dưới trướng hắn. Càng có một bộ Thiên giai đạo binh kiếm trận lợi hại, có thể sánh với Đại Chính Huyền Xu Chân Vũ Trận của Đạo Môn.
Trung niên đạo nhân kia phủi phủi tay áo, ý bảo Côn Minh không cần đa lễ, tiếp theo lại hỏi.
- Biến cố lần này, đối với ngươi độ kiếp có ảnh hưởng không?
Côn Minh im lặng, sau một lát, mới mở miệng nói:
- Trong nội tâm kinh sợ khó bình, phẫn hận nảy sinh. Ta muốn đích thân chiếu cố Tinh Minh một đoạn thời gian. Cũng cần một tháng chải vuốt tâm tình. Không qua độ kiếp không được! Nếu không thể thành tựu Thánh Tôn, ta sao có thể trông nom đưa nhỏ Tinh Minh này được?
- Phải nên như thế!
Trung niên đạo nhân kia nghe vậy, lập tức cười ha ha:
- Cũng không thể thật sự để mưu đồ của tên tiểu nhi vô sỉ kia được thực hiện được. Chỉ kéo dài sau một tháng, hẳn là không sao! Chỉ cần ngươi sớm vượt Ngụy Húc là được --
Côn Minh lại phát giác sư tôn của mình tựa hồ có ý buồn, đang lo lắng gì đó.
- Sư tôn, cuộc chiến với Thương Sinh khung cảnh có biến cố gì sao?
- Sao thế được? Trận chiến này ta đã đợi mấy ngàn năm, chính là lúc Thương Sinh Đạo bị hủy diệt. Phong ấn tú quan. Không nắm chắc vạn toàn, ta tình nguyện trì cũng sẽ không tùy tiện động thủ.
Trung niên tu sĩ không cần nghĩ ngợi lắc đầu, chợt lại biết đồ nhi mình hẳn đã nhìn ra điều gì.
Lập tức thần sắc ngưng trọng nói:
- Vừa rồi ta đăm chiêu, là lời Thành Tín nói. Nói Dung Bích trước khi chết, từng dùng bí thuật thiêu đốt thọ nguyên xem số mệnh Tông Thủ kia. Lúc ấy tựa hồ đã nhận ra gì đó, đáng tiếc lúc đó hắn thần hồn hắn đã tiêu tán. Chỉ có thể dùng thần niệm ánh chiếu chi pháp truyền vài chữ cho Thành Tín.
Ánh mắt Côn Minh cũng dần dần ngưng trọng, biết được Vọng Khí chi thuật đơn thuần, Dung Bích tuyệt không kém Đại Thương quốc sư Trọng Huyền hiện giờ.
Nếu là tin tức hắn dùng tính mạng đổi lấy, lại càng không phải chuyện đùa.
- Chỉ có năm chữ, Đạo Môn đại kiếp nạn, kỳ --
- Kỳ?
Côn Minh nhíu mày, có chút không hiểu.
Kỳ nhân? Kỳ sự? Hay là các loại khí linh, Kỳ Lân? Hoàn toàn không đoán ra lời đằng sau.
- Không hiểu ra sao! Khiến người hoàn toàn không biết vì sao. Bất quá việc này cũng đơn giản, đã biết được Tông Thủ này có thể mang đến cho Đạo Môn ta đại kiếp nạn. Như vậy chỉ cần sớm loại bỏ là được --
Mặc dù không so đo Tông Thủ chém giết sư điệt của hắn, nhưng lại không bỏ qua được mối thù đoạn tuyện sinh cơ Tinh Minh.
Chỉ vì Đạo Môn, hắn cũng muốn loại bỏ người này.
- Ta làm sao không biết?
Trung niên đạo nhân kia lại một hồi thất thần nói:
- Ta buồn cũng vì vậy. Ngay khi Thành Tín nói ra, lúc ấy Hoang Viêm điện chủ Đàm Không Biến của Phần Không Lục gia cũng hiện thân ra. Dùng lý do làm nhục Lục thị ở trước mặt Ly Vô Khuyết, cực hình chém giết Cửu Đô Tiên Quân Liễu Mộ Trần. Lại chính miệng chứng minh Tông Thủ kia dĩ nhiên đã nắm giữ Lục gia tinh khiết huyết, Phần Thế Huyết Đồng. Là đệ nhất hoàng trữ, Phần Không Đế Quân kế nhiệm của Phần Không Lục gia hiện giờ!
- Sao lại như thế?
Côn Minh nhíu mày, cái này thật khó giải quyết rồi.
Nếu tùy tiện ra tay, tru sát người này, như vậy nhất định sẽ là địch với toàn bộ Phần Không Lục gia.
Tuy nói Đạo Môn cũng có ba vị Chí Cảnh, thậm chí nếu hắn độ kiếp, ở số lượng Chí Cảnh còn vượt qua Lục gia một vị.
Cộng thêm Tam Thanh Tôn Thần, cũng có bảy vị Chí Cảnh.
Nhưng mấy ngàn năm trước, Đạo Môn đã bắt đầu phân liệt. Một vị Thái Thanh tôn thần, cũng bị Kiếm Tông mang ra ngoài.
Vào lúc rối loạn này, toàn diện va chạm cùng Phần Không Lục gia thật sự rất không khôn ngoan.
- Ở trước mặt Ly Vô Khuyết? Lục gia thật đúng là bá đạo!