Tổng cộng ba mươi sáu thớt Ngự Phong Câu bị Lý Tà Linh một kiếm chém chết hơn nửa, bất quá số còn lại miễn cưỡng kéo Vân Xa chạy được, chỉ là tốc độ hơi chậm.
Mà giờ khắc này Tông Thủ thần sắc ngưng trọng ngồi ở trong thùng xe, trước người hắn là Hiên Viên Y Nhân nằm nghiêng, hai mắt nhắm nghiền, trên mặt lúc tràn đầy rặng mây đỏ lúc thì trắng bệch như tờ giấy.
Một tay Tông Thủ cầm lấy cổ tay phải của Hiên Viên Y Nhân cẩn thận bắt. Thật lâu về sau, hắn mới thở ra một hơi để tay Hiên Viên Y Nhân xuống.
Hắn phát hiện tình huống của cô bé này rất không ổn, lúc đang chuẩn bị khởi hành thấy Hiên Viên Y Nhân không hiện thân, mà Lý Vân Nương cực quái dị, có chút hoang mang lo sợ, bối rối thất thố. Lúc này hứn mới cường hành tham gia, đem Hiên Viên Y Nhân đến xe của mình quan sát.
Mới bắt mạch, hắn đã cảm thấy tình hình của Hiên Viên Y Nhân còn tệ hơn hắn tưởng tượng.
- Khí huyết thiếu hụt lớn, nguyên khí hư tổn. Kinh mạch cũng có hai nơi đứt gãy, tình hình này, chỉ thiếu chút nữa sẽ chết. Cô bé ngu xuẩn này sao phải liều mạng làm như vậy?
Người phát ra hỏa tin của Đan Tuyền Tông đã muốn đem Hiên Viên Y Nhân từ bên cạnh hắn dẫn đi chắc hẳn cũng sẽ không gây bất lợi đối với cô bé này. Hiên Viên Y Nhân đến tột cùng là bởi vì duyên cớ nào tự tổn thương thân thể của mình, không nói cũng hiểu.
Thấy trong cơ thể nàng khí huyết thiếu hụt như vậy, chỉ sợ trong vài canh giờ đã liều mạng.
- Có chút không ổn, thân thể nàng lúc lạnh lúc nóng. Tình hình của Huyền Nguyệt Mộc Hoàng Quyết cũng có biến hóa. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Tông Thủ có chút do dự một lát rồi cởi y phục trên người Hiên Viên Y Nhân ra.
Hiên Viên Y Nhân không mặc áo ót, ngực được một mảnh lụa bó kín, đầu ngón tay Tông Thủ vừa chạm vào, một đám khí kình lập tức khai mở miếng tơ lụa ra.
Sau đó một mảng da thịt tuyết trắng đập vào mắt Tông Thủ, bộ ngực sữa của Hiên Viên Y Nhân không lớn không nhỏ, vừa một bàn tay, hình dạng mỹ lệ. Giờ phút này hai cái nhũ phong đang run rẩy, hai điểm đỏ như anh đào rung rinh theo.
Tông Thủ thấy được mà hoa mắt một lúc, trong lồng ngực lập tức dâng lên một cỗ xúc động liều lĩnh, muốn dùng tay mân mê bộ ngực sữa của nàng.
Hắn vội vàng nhắm mắt lại, hít vào thở ra một hơi thật sâu, hắn không ngừng tự nói: Ta là thầy thuốc, thầy thuốc có tấm lòng của cha mẹ...mới nỗ lực khiến cho tâm tình bình phục xuống, lại qua nửa khắc, Tông Thủ mới lần nữa mở mắt ra. Thân hình Hiên Viên Y Nhân đẹp vô cùng, chỗ nào cần lớn thì lớn, chỗ nên nhỏ thì nhỏ, chẳng những bộ ngực khả quan mà vòng eo nhỏ nhắn cân xứng. Bất quá ánh mắt Tông Thủ giờ phút này trước tiên tập trung ở giữa lồng ngực Hiên Viên Y Nhân, chỉ thấy nơi đó có một ấn ký hỏa diễm, trong màu vàng ngoài màu hồng, phảng phất như là hỏa diễm đang thiêu đốt.
Không biết là trước kia đã có hay là gần đây mới xuất hiện.
Tông Thủ thoáng vừa chạm vào thì cảm giác đầu ngón tay như lửa đốt, da thịt chỗ đó cơ hồ bị cháy.
Hiên Viên Y Nhân vốn là khí huyết hao hụt, lại bị hỏa lực Huyền Nguyệt Mộc Hoàng Quyết không ngừng trùng kích tự nhiên tình trạng càng nguy hiểm.
Hơn nữa diễm lực vào vào tâm tạng khó mà phát ra, phổi thuộc kim mà hỏa khắc kim, đúng là tình hình bết bát nhất.
Lần này may mắn là gặp hắn, nếu là đổi lại người khác có y thuật thông thần cũng vô pháp cứu trị.
Tông Thủ lấy túi càn khôn của Hiên Viên Y Nhân vào tay, tìm kiếm khắp nơi, một lát sau lấy ta một lọ ngoài ghi tiểu bổ Nguyên Đan.
Không cách nào xác định dược lượng, Tông Thủ lấy móng tay cạo một ít đan dược đưa lên lưỡi nếm thử.
Sau đó hắn trực tiếp đem ba viên tiểu bổ Nguyên Đan cho Hiên Viên Y Nhân ăn vào. Chỉ tiếc cô gái này có chút mơ hồ nhưng vẫn có thể tự nuốt làm Tông Thủ tiếc mãi không thôi. Về phần đến cùng đáng tiếc cái gì thì chỉ có mỗi hắn và độc giả hiểu thôi. (DG chả biết đâu)
Tiếp theo Tông Thủ lại đem bộ kim châm kia ra, lấy một cái cắm vào người Hiên Viên Y Nhân.
Hắn kiếp trước luyện đan không giỏi nhưng kim châm huyệt thuật thì xuất thần nhập hóa, bởi nó có quan hệ với võ đạo của hắn, khi thực lực đến cảnh giới nhất định có thể hiểu rõ toàn thân mạch huyệt, khí cơ vận hành rõ như lòng bàn tay.
Một cường giả võ đạo bình thường cũng có thể thành lương y.
Rải rác hơn mười châm, nhiệt lực trên người Hiên Viên Y Nhân dần dần biến mất. Ấn ký hỏa diễm trên lồng ngực cũng giảm bớt không ít.
Tông Thủ tiếp theo lại cắt vào uyển mạch một cái, lập tức một vòi máu tươi tuôn ra, nhỏ vào trong miệng Hiên Viên Y Nhân.
Ba viên tiểu bổ Nguyên Đan vẫn còn có chút chưa đủ, hắn băn khoăn có khi lại trở thành thuốc độc, tăng thêm bệnh trạng, muốn bổ khí huyết, cường tráng nguyên khí, trên đời không ai qua tinh nguyên tiên thiên trong cơ thể hắn lấy từ Lôi Loan chi noãn.
Dù sao trầm tích trong người nhất thời cũng không tiêu hóa được, vừa vặn trợ Hiên Viên Y Nhân bồi bổ thân thể. Ước chừng non nửa chén huyết rót xuống, Hiên Viên Y Nhân mới khôi phục sắc mặt hồng nhuận, đoàn hỏa diễm cũng biến mất vô tung, vô tích.
Lông mày Tông Thủ vẫn nhíu lại, đây chỉ giống như trị ngọn không trị gốc, hơn nữa kết quả hỏa vào phổi mạch đã đến trình độ cực kỳ nguy hiểm rồi.
Thu hồi toàn bộ kim châm trên người Hiên Viên Y Nhân, Tông Thủ lại lâm vào suy ngẫm.
- Hàn Linh Huyền Ý Đan, xem ra phải nhắc nhở cô bé này luyện ra. Mặc dù không thể trị tận gốc nhưng hoặc nhiều hoặc ít áp chế hỏa lực bên trong Luân Mạch. Bất quá muốn giải quyết phải có mưu sách khác.
Đột nhiên trong lòng khẽ động, ngón tay Tông Thủ vô ý thức bắt đầu ở hoạt động lên trên người Hiên Viên Y Nhân theo đường Luân Mạch.
- Hỏa vào phổi, chính là bởi vì tâm hoả quá thịnh, hoặc là tỳ thận xung động, đáng tiếc ta chỉ biết nguyên lý đại khái của Huyền Nguyệt Mộc Hoàng Quyết, muốn giải quyết triệt để cần mấy ngày mới được.
Bỗng nhiên đầu ngón tay chạm được một khối mềm mềm, Tông Thủ vô ý thức bóp một cái, cảm xúc rất không tệ, hắn nhịn không được lại mân mê, sau đó bỗng nhiên tỉnh lại, cảm giác tình hình có chút không đúng, hào khí trong xe đột nhiên lạnh lẽo.
Vừa nhìn xuống, chỉ thấy Hiên Viên Y Nhân đã tỉnh lại mở to mắt bi phẫn gần chết nhìn mình. Trong mắt rưng rưng nước mắt lẫn lửa giận thiêu đốt.
Trên trán Tông Thủ lập tức toát ra mồ hôi lạnh. Hắn đang muốn giải thích thì nhìn lại cái tay sói còn đang đặt trên bộ ngực sữa của mình thì nóng mặt rút tay trở về, nhất thời im lặng nói không ra lời.
Hiên Viên Y Nhân cũng đứng lên mặc y phục lại, sau đó hàm răng cắn môi nhìn chằm chằm vào Tông Thủ.
Giây lát sau, hai hàng nước mắt rơi xuống:
- Thế tử xin tự trọng! Y Nhân chưa thành hôn với ngươi, vì sao ngươi lại khinh bạc ta như thế? Ngươi coi ta là hạng người nào? Ta nguyên lai tưởng rằng thế tử không cách nào tập võ, tâm tính coi như không tệ, không nghĩ rằng thế tử là sắc phôi như vậy, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, thật đáng khinh!
Tông Thủ phảng phất bị Thiên Lôi đánh trúng, tâm thần nhoáng một cái, toàn thân đứng yên tại chỗ, trong đầu chỉ có hai chữ "Sắc phôi".
Mãi tới khi Hiên Viên Y Nhân không nói một lời rưng rưng ly khai mới tỉnh. Còn muốn giải thích thì Hiên Viên Y Nhân cũng đã xuống xe.
Hắn đúng thật không ra nước mắt, có trời chứng giám, hắn lúc đầu đúng là có nổi chút tà niệm nhưng sau đó thì tâm không tạp tư, toàn tâm toàn ý tìm kiếm phương pháp bổ chỗ thiếu hụt của Huyền Nguyệt Mộc Hoàng Quyết, cởi áo Hiên Viên Y Nhân vì châm cứu cần thiết, thật là không có lên nửa điểm xấu xa.
Phiền muộn đến cực điểm, Tông Thủ muốn đập đầu vào tường, lần này có nhảy xuống sông cũng không rửa sạch.
- Thiếu chủ, Y Nhân tiểu tỷ vừa rồi tại sao lại khóc?
Sơ Tuyết lúc này cũng bước vào thùng xe, nghi ngờ nhìn thoáng qua mọi nơi, bình thường nàng rất vụng về, giờ phút này thì thông minh cực kỳ. Bỗng nhiên là nghĩ tới điều gì, trợn mắt to bình tĩnh nhìn một chút, sau đó cũng xem thường không thôi, hừ nhẹ nói:
- Thiếu chủ! Không phải ta nói ngươi, ngươi cũng quá nóng nảy rồi. Giậu đổ bìm leo thì giỏi gì chứ? Kỳ thật chỉ cần thành hôn, Y Nhân tiểu tỷ không phải là của ngươi hết sao?
Tông Thủ chán nản một hồi hung hăng trừng mắt nhìn mông của Sơ Tuyết, Sơ Tuyết lập tức căng cứng thân hình, thần sắc cảnh giác, bi phẫn nói:
- Thiếu chủ, lần này không thể chắc chắn! Ngươi nói Liêm Ảnh Sư sẽ ra tay nhưng kết quả từ đầu tới đuôi cũng không hiện thân. Dùng ba khắc không phải lỗi của ta! Ngươi nếu đánh mông ta là xử phạt bất công, quan báo tư thù!
Tông Thủ cười hắc hắc một tiếng, hắn vờ vịt lộ vẻ mặt gian tà ngồi lên trên giường.
Kỳ thật Liêm Ảnh Sư đã xuất thủ, chỉ là Sơ Tuyết không biết mà thôi. Nếu không phải đầu sư tử mấy lần sát ý ám lộ để cho Linh Sư thất kinh, cuối cùng dùng bổn mạng thần thông ám trợ. Sơ Tuyết sớm đã chết rồi, còn đâu giết được tên Linh Sư kia.
Đầu sư tử này đúng là thông minh làm cho người ta thấy kinh hỉ, dường như ông trời cho nó sinh ra thích hợp làm ám ảnh. Hắn vốn đợi lúc xong trận chiến sẽ gọi nó về, bất quá giờ phút này thay đổi cách nghĩ, để cho Liêm Ảnh Sư ẩn núp bên ngoài, tác dụng chỉ sợ càng thêm hiệu quả.
Đang muốn lại hù dọa tiểu nha đầu này một chút thì bỗng nhiên trong mũi nghe thấy mùi thơm ngát nhàn nhạt tựa như u lan trong cốc.
Tông Thủ nao nao, sau đó mới ý thức tới đây là mùi thơm của cơ thể Hiên Viên Y Nhân, sau đó tâm niệm trở nên hoảng hốt, vô số ý niệm lộn xộn tuôn ra.
Giờ phút này đồng dạng tâm loạn như ma còn có Hiên Viên Y Nhân đang vội vàng chạy về xe của mình cuối cùng mới thoáng định thần.
Chỉ là nàng cảm thấy tim đập như hươu chạy, toàn thân nóng bừng, trước ngực như vẫn còn cảm giác bị Tông Thủ sờ bóp. Cảm giác làm toàn thân tê dại khiến người ta run sợ và ngượng ngùng vô cùng.
- Đồ sắc lang!
Hiên Viên Y Nhân mặt như lửa đốt, âm thầm xì một tiếng khinh miệt nhưng không hề có cảm giác ghét hắn mà chỉ có ủy khuất.
- Chẳng lẽ Hiên Viên Y Nhân ta là loại nữ nhân dâm đãng sao? Không đúng, vừa rồi thì có chút kỳ quái, cảm giác đối với hắn cực kỳ thân cận. Chẳng lẽ nguyên nhân là bởi vì tên kia là vị hôn phu của ta? Đúng rồi, nhất định chính là như thế!
An ủi mình một lát, Hiên Viên Y Nhân mới cảm giác tình hình chính mình chút ít không đúng. Trong miệng ngai ngái tựa hồ là nuốt huyết dịch.
Toàn thân cao thấp hơn mười lỗ kim. Chỗ đâm kim là đại huyệt tạng phủ nhị luân, hơn nữa châm pháp tinh chuẩn vô cùng.
Trong cơ thể vốn máu huyết hao hụt tới cực điểm đã khôi phục không ít.
- Người thi châm cho ra chẳng lẽ là Tông Thủ.
Thân hình Hiên Viên Y Nhân đột nhiên đình trệ, vẻ mặt trở nên mờ mịt.