Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Tông Thủ lại lắc đầu. Nếu như là nơi này có đại trận thì không nói, nếu là linh pháp, người này nhất định là Viết Du Cảnh. Tùy ý một linh pháp đã dễ dàng lấy mạng của hắn, làm gì cần phiền toái như vậy?
Mấu chốt là Tông Thủ không cảm giác được dấu vết lưu động của quy luật Linh Năng tuần hoàn, vì vậy chắc chắn không có linh trận.
Ít nhất Tông Thủ hiện tại không cảm ứng thấy.
Hiên Viên Y Nhân đi theo sau hắn tới trước thùng xe nhìn bốn phía, chân mày lá liễu của nàng nhíu chặt.
Nàng trước đó chạy tới cũng thấy chung quanh sương mù dày đặc, nhất thời không nghĩ quá nhiều. Cho đến giờ phút này mới giật mình, tình hình có chút không đúng. Thoáng suy ngẫm một lát rồi nàng hỏi:
- Liên thúc, có phải chúng ta đi sai đường không? Không phải một đi thẳng về phía trước sao, làm sao lại lạc đường được? Hơn nữa ta nhớ được vẫn chưa tới hai khắc nữa sương mù mới nổi lên cơ mà...
- Hiên Viên tiểu thư, ta không dám lừa gạt.
Thần sắc Liên Phàm ngưng trọng chỉ vào xe của mình nói:
- Nhìn đám Ngự Phong Câu đã biết rõ, nó đi thẳng nhưng kỳ thật bị lệch, ngoại trừ sương mù có chút không đúng thì có lẽ còn ảo thuật khác mị hoặc tâm thần. Vừa rồi dạo quanh một vòng trở lại Vân Xa rốt cuộc là đi về hướng phương hướng nào căn bản ta cũng không biết. Bởi vì huyết mạch đặc dị của tổ tiên mà ta sớm phát hiện ra điều này.
Hiên Viên Y Nhân lắp bắp kinh hãi, lại cẩn thận quan sát, tình hình quả nhiên giống Liên Phàm nói. Thần sắc nàng biến đổi như có điều suy nghĩ nhìn về bốn phía.
Tông Thủ quan sát chốc lát thì bỗng nhiên cười cười, ngồi xuống:
- Liên Thúc có thể ngừng lại, xem ra hơn phân nửa là có cao nhân ở đây thi triển đại pháp. Người kia không muốn thả chúng ta đi, xe này lại tiếp tục chạy cũng vô dụng, chẳng nghỉ một chút, để cho đám ngựa nghỉ ngơi.
Từ khi Liên Thành được đưa tới chăn ngựa cho Tông Thủ, hắn vẫn luôn phụng mệnh duy cẩn. Mà lúc này trải qia trận chiến ngày hôm qua càng vui lòng phục tùng, theo lệnh mà làm.
Giờ phút này nghe Tông Thủ nói vậy, hắn không chút do dự vung roi ngựa lên để toàn bộ Ngự Phong Câu dừng lại.
Hiên Viên Y Nhân bất mãn nhìn Tông Thủ như trách hắn tự chủ trương, nhưng cũng không có cách nào phản bác.
Chờ trọn vẹn hai canh giờ, Tông Thủ bình tĩnh đi ngủ. Lập tức sắc trời dần dần muộn mà sương mù không có dấu hiệu tiêu tán, Hiên Viên Y Nhân nhìn trời với vẻ nôn nóng. Nàng dứt khoát bay lên trời đứng trên đỉnh thình xe hướng bốn phía phụ cận chắp tay nói:
- Không biết là vị tiền bối nào làm chuyện này? Đệ tử Hiên Viên Y Nhân hậu bối Đan Tuyền Tông có lẽ. Kính xin tiền bối thiện tâm để cho chúng ta rời đi.
Thanh âm ẩn thấu chân lực truyền ra bên ngoài mười dặm, hồi âm chung quanh chấn động vang vọng.
Bất quá khi tiếng nói vừa ra, lại qua nửa canh giờ, chung quanh cũng không có người trả lời. Đại sương mù cũng không có dấu hiệu tiêu tán.
Tông Thủ giựt mình tỉnh lại, thấy vậy thì cười cười, mặc dù không biết vị nào tạo ra sương mù đến tột cùng là có mục đích gì.
Bất quá xác thực chứng nhận người này cũng không tồn tại sát tâm đối với hắn. Nếu thật muốn gây bất lợi thì mấy canh giờ này đủ có thể sử dụng vô số thủ đoạn.
Hiên Viên Y Nhân tựa hồ cũng nhìn ra, sau một lát trầm ngâm, nàng bất đắc dĩ thở dài:
- Thế tử, đại sương mù này hẳn không phải là nhằm vào chúng ta. Bất quá chờ đợi như vậy cũng không phải biện pháp. Ta cùng với Vân Nương đi chung quanh nhìn xem, nếu có nguy hiểm gì có thể cảnh báo bằng Hỏa Tín Phù này. Cho dù là trong sương mù cũng có thể thấy được...
Một lá bùa màu vàng kim nhạt từ trong tay Hiên Viên Y Nhân bay ra. Tựa hồ là cho rằng Tông Thủ không cách nào sử dụng, Hỏa Tín Phù trực tiếp bay tới trước mặt Sơ Tuyết, sau đó lại dùng mấy miếng kim châm, hơn bốn mươi viên thú tinh cấp hai bố trí bốn phía xe ngựa.
Tông Thủ tùy ý nhìn thoáng qua liền biết đây là linh trận phân biệt rõ phương vị. Về phần kim châm là vật Hiên Viên Y Nhân có thần niệm của nàng, được linh trận gia trì, mặc dù cách xa hơn mười dặm cũng có thể cảm ứng phân biệt. Toàn bộ linh trận cực kỳ đơn giản nhưng tâm tư linh xảo.
Ánh mắt híp lại, Tông Thủ không thèm để ý chút nào. Mắt thấy Hiên Viên Y Nhân cùng Lý Vân Nương rời đi, lúc này mới cười cười đứng dậy, đưa tay ra duỗi lưng nói:
- Một giấc ngủ này đủ rồi, cảm giác đã thật! Tuyết Nhi, chúng ta cũng đi ra ngoài một chuyến?
Sơ Tuyết 'A' một tiếng, nhìn phương hướng Hiên Viên Y Nhân rời đi:
- Nhưng mà Thiếu chủ, Y Nhân tiểu tỷ không phải để cho chúng ta ở lại đây sao?
- Nàng là nha hoàn của Tông Thủ ta hay là của Hiên Viên Y Nhân, nghe lời ta hay là Y Nhân?
Tông Thủ nhếch miệng cười cười, nhảy xuống xe ngựa, thúc dục Lôi Phong Linh Cốt giống như khôi lỗi đi về phía trước. Mày kiếm lạnh lùng nhướng lên, dấu diếm lệ giống như cười mà không phải cười nói:
- Vị kia đã vì Thiếu chủ ngươi bày xuống đại trận như thế. Chúng ta không biết bao giờ mới đánh tan được trận này?
Sơ Tuyết cái hiểu cái không nhưng không do dự cũng nhảy xuống xe ngựa, vẻ mặt mơ hồ đi theo Tông Thủ. Liên Phàm cũng bỏ Ngự Phong Câu nhảy khỏi Vân Xa theo sát phía sau
Mà Tông Thủ đi lanh quanh một đường không có mục đích, lại càng không phân biệt, chỉ bằng cảm giác đi phía trước. Bỗng nhiên hướng, bỗng nhiên lại quay người hướng nam, hai người Sơ Tuyết đằng sau hai mặt nhìn nhau.
Nhắc tới cũng kỳ, đang lúc Sơ Tuyết âm thầm thầm nghĩ hẳn là Thiếu chủ nhà mình đang chơi đùa, đi như vậy tới khi nào mới có thể tới nơi cần tới. Phía trước bỗng nhiên ánh sáng chiếu vào mắt ba người.
Men theo ánh sáng đi qua, chỉ thấy nơi này là cạnh bờ một dòng suối nhỏ. Bờ là thảm cỏ xanh dương liễu phất phơ, trong suối có tiếng nước chảy tóc rách như thanh âm của tiên nhạc.
Nhắc tới cũng kỳ, nơi này chung quanh sương mù tràn ngập, nhìn mặt nhau cũng thấy khó, vậy mà bên cạnh suối lại không có một chút sương mù, nhìn như là tiên cảnh.
Phía dưới vài cọng dương liễu chỉ thấy hai người khoanh chân ngồi.
Một nam một nữ, nam tử làm như 70 tuổi ăn mặc một thân vải bố, râu bạc trắng tóc trắng trắng, tiên phong đạo cốt, phảng phất là thần tiên ẩn chứa ý cười.
Nữ tử thì mười bảy mười tám tuổi mi tâm có một ấn ký lôi điện lập loè. Diện mạo cực đẹp làm cho người nhịn không được nhìn nhiều vài lần. Khí chất không phải tuyệt thế thoát tục nhưng lộ ra một loại mị lực tà dị.
Sau lưng một già một trẻ còn đứng hai người đều là người quen của hắn, một là Lôi Động, một vị khác là Triệu Yên Nhiên.
Khi trông thấy Tông Thủ, diện mục cả hai phát ra quang trạch kỳ dị nhìn sang. Lôi Động mà cười cười nháy mắt ra hiệu.
Phản ứng một già một trẻ lại bất đồng, thần sắc khẽ nhúc nhích, tựa hồ ẩn ẩn có chút thất vọng, lại có chút ít kỳ ký.
Tông Thủ giật mình, kinh ngạc nhìn lão nhân kia cùng thiếu nữ liếc một chút, tiếp theo chỉ một chút suy nghĩ, thì ẩn ẩn đoán biết là chuyện gì xảy ra. Hắn hung hăng trừng mắt nhìn Lôi Động, sau đó thoải mái đi qua thi lễ hai người này:
- Tông Thủ bái kiến hai vị tiền bối! Xin hỏi tính danh nhị vị? Không biết sương mù nơi này có phải nhị vị tạo ra? Có thể giơ cao đánh khẽ thả mấy người Tông Thủ rời đi hay không?
Thiếu nữ Mi tâm có ấn ký Lôi Đình không nói chuyện, một đôi mắt màu lam nhìn Tông Thủ từ trên xuống dưới, ánh mắt kia cứ dường như là đang nhìn tình nhân, bỗng nhiên ẩn thấu vui vẻ, lúc chợt nhíu mày không ngớt, cũng không biết suy nghĩ cái gì. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Lão giả kia cũng như thế, sau một lát mới cười mở miệng nói:
- Ta tên Nghiêm Phàm, là thúc phụ của Lôi Động, chấp chưởng Ngũ Tuyệt Sơn Trang. Ta biết ngươi cùng Lôi Động kết nghĩa kim lan, là anh em kết nghĩa, sau này gọi ta là Lôi thúc là được.
Lời còn chưa dứt, cô gái kia hừ lạnh một tiếng:
- Đừng có bắt quàng làm họ linh tinh, hắn và chất nhi của ngươi mới quen biết nhau một ngày thôi. Huynh đệ như vậy cũng có thể chắc chắn sao?
Nghiêm Phàm cười cười gật đầu với thiếu nữ:
- Hai người đằng sau ngươi đã biết, về phần vị này, đừng nhìn nàng tuổi không lớn lắm nhưng thanh danh Vân Giới lại không nhỏ, xuất thân Thương Sinh Đạo Thái Nguyên Tông, được xưng Thái nguyên Tiên Tử, tên Thủy Lăng Ba. Linh Vũ tôn bình thường gặp nàng cũng phải tránh xa.
Tố Sơ Tuyết nghe vào tai không có cảm giác gì, nhưng Tông Thủ cùng Liên Phàm thì thân hình hơi chấn động.
Liên Phàm ngầm trộm nghe danh tự tông môn còn Tông Thủ là chân chính rung động vô cùng.
Ngũ Tuyệt Sơn Trang, đây cũng là một Đại Thánh Địa Tông Môn đứng hàng thứ năm trong thập đại thánh địa. Mà Thái nguyên tông càng mạnh hơn nữa, một trong ba trụ cột lớn của Thương Sinh Đạo. Đồng thời khống chế thập đại thánh địa là ba phần và bảy phần, thực lực cường hoành hon Lăng Vân tông mấy lần.
So sánh với Linh Phủ Tông Phái, thực lực càng khác biệt như ngày và đêm.
Bất quá chính thức làm hắn giật mình chính là hai người trước mắt này, họ đều nổi lên sau này, là nhân vật tấn cấp tông sư tiên võ chi cảnh sớm nhất. Kiếp trước trong trò chơi Thần Hoàng, hai cái vị này sớm đã là người chơi đạt tới trình độ cao không thể chạm.
Võ tu Linh Sư một khi đến tiên cảnh, thọ nguyên đã có thể đạt tới 3000 năm, thời đại của hắn có rất nhiều người đều đang suy đoán, hai người này kỳ thật còn sống, chỉ là chẳng biết đi đâu mà thôi.
Tông Thủ thở phào thở ra một hơi, miễn cưỡng khiến cho cảm xúc bình phục, thần sắc bình thản thi lễ với hai người.
Hai người này thân phận tuy là kinh người, nhưng lòng hắn không chỗ nào cầu xin, tự nhiên cũng không cần nịnh nọt khom lưng.
Nghiêm Phàm thấy thế cười cười:
- Xem bộ dáng của ngươi, hẳn là nghe nói qua danh tự của ta cùng với Thái nguyên Tiên Tử. Cả hai chúng ta đều là người lánh đời, tên không nổi danh, thế tử có thể biết được, chắc là gia tộc uyên thâm.
Nói đoạn hắn vung ống tay áo lên bày một bàn cờ ở hắn và Thủy Lăng Ba, thản nhiên nói:
- Thế tử chớ trách! Lần này đại sương mù có nguyên nhân gây ra khác nguyên nhân gây ra, không phải hai người chúng ta làm khó. Chỉ là không lâu trước đó, ta cùng với Thái nguyên Tiên Tử, thảo luận Lăng Vân tông Kinh Vân Thần Diệt Kiếm quyết có nhiều chỗ ý kiến không đồng nhất, bất phân thắng bại mới tạo ra sương mù.
Sơ Tuyết nghe vậy, lập tức hướng bàn cờ nhìn sang. Chỉ thấy bàn cờ làm bằng gỗ đã hiện đầy hai màu Hắc Bạch, chúng giống khí cụ bình thường không có gì khác nhau.
Nàng không khỏi âm thầm kỳ quái, thầm nghĩ thảo luận kiếm quyết cùng đánh cờ có quan hệ gì? Sương mù đầy trời là bởi vì ván này quân cờ dựng lên có vẻ như không thể tin nổi.
Tông Thủ thì âm thầm cười lạnh, quả nhiên sau một khắc Nghiêm Phàm thì cười nhìn sang:
- Ta nghe Lôi Động nói ngươi từng trợ hắn tìm hiểu Sơn Thủy Đao Ý?