Thần Hoàng

Chương 150: Tai bay vạ gió



- Tiểu gia hỏa ngươi thật là giảo hoạt!

Nghiêm Phàm khen một tiếng, hắn không nhìn Tông Thủ. Hai tay đặt ngang đầu gối, cả người nhìn như nhẹ nhàng thoải mái nhưng trong mắt Tông Thủ thì giống như là dây cung kéo căng đang tụ lực.

- Thái nguyên Tiên Tử, không bằng cho ta một cái nhân tình được chứ? Nếu là Tiên Tử chịu nể mặt, Ngũ Tuyệt Sơn Trang ta tất có trọng bảo đền bù tổn thất của Tiên Tử.

Thủy Lăng Ba cười lạnh một tiếng, lôi điện ở giữa mi tâm xuất hiện:

- Vì sao phải nhường cho Nghiêm trang chủ mà không phải ngươi nhường cho ta? Nếu như đem tiểu gia hỏa này nhường cho ta, bảo khố Thái nguyên tông ta mặc cho ngươi lấy ba kiện bảo vật. Những lời này tuyệt không nuốt lời!

Nghiêm Phàm nhướng mày, lắc đầu:

- Không thể được! Thế tử điện hạ chính là người duy nhất trong trăm ngàn năm qua có thể luyện ngũ môn tuyệt học của Ngũ Tuyệt Sơn Trang. Kính xin Tiên Tử, giơ cao đánh khẽ!

- Là ta xin trang chủ giơ cao đánh khẽ mới đúng!

Thủy Lăng Ba lạnh lùng nói:

- Thiên phú kiếm đạo của người này là người duy nhất có khả năng tu luyện thành công Thái Hạo Nguyên Linh Kiếm của tông ta! Lăng Ba nếu là bỏ qua thì thực không mặt mũi nào gặp liệt vị tổ sư của Thương Sinh Đạo! Không thể nhượng bộ!

- Một kẻ không cho, một kẻ không thể. Chẳng lẽ ta và ngươi thật muốn binh đao tương kiến?

Nghiêm Phàm thở dài một tiếng:

- Tiên Tử tuổi còn trẻ, không đến 30 đã phá vỡ Cửu Mạch Thiên Luân, linh pháp tu thành cảnh giới Tố Thể. Tuy nói là bởi vì được võ thánh kim đan nhưng thiên tư này có thể nói là đệ nhất nhân Vân Giới là ta vạn năm nay. Bất quá Nghiêm Phàm ta sống mấy trăm năm cũng không yếu kém, ta tự tin giờ phút này vẫn có thể thắng Tiên Tử một bậc.

Lông mày Thủy Lăng Ba nhíu lại, cái cằm khẽ nhếch, không chút nào sợ hãi nói:

- Chiến thì chiến! Dù sao ta cũng không sợ sanh linh Đông Lâm Vân Lục đồ thán, nơi này là địa bàn Lăng Vân tông, người chết nhiều hơn nữa cũng không quan hệ với ta.

Nghiêm Phàm nghe vậy thì cười khổ:

- Tiên Tử tâm địa thật ác độc! Thật đúng là thủ đoạn của Ma Tông. Chẳng lẽ không sợ chính đạo chư tông vây giết một lần nữa như tám ngàn về trước sao?

- Thương Sinh Đạo ta sao phải xoắn? Tám ngàn năm trước, các ngươi không làm gì được được Thương Sinh Đạo chúng ta, tám ngàn năm sau các ngươi cũng đồng dạng chỉ có thể bị giết sạch mà về. Đại Tôn nếu biết được sự tình ngày hôm nay nhất định sẽ ban thưởng cho ta.

Thủy Lăng Ba bỗng dưng vươn người đứng lên lượn lờ ánh lửa nói:

- Người này, Thái nguyên tông ta phải có. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Tông Thủ ngồi ở trước bàn cờ mà mặt và đầu cổ đều là mồ hôi lạnh. Chỉ cảm thấy khí tức càng ngày càng sâm lãnh, chung quanh sóng gió ám tiềm, kình khí kích động. Chiến ý sát niệm của hai người càng ngày càng đầm đặc.

Sơ Tuyết cùng Liên Phàm có thể tránh đi nhưng hắn ngồi trước hai vị tuyệt đỉnh cường nhân có thể nói rút giây động rừng. Hơi có động tác sẽ chịu hậu quả bất trắc.

Đem hết toàn lực miễn cưỡng chống đỡ giao phong ý niệm như sóng to gió lớn.

Tông Thủ thầm nghĩ xôi hỏng bỏng không rồi, nguyên lai biến thành bánh trái thơm ngon bị người đoạt tư vị này thực sự quá không tốt.

Nghiêm Phàm đã trầm mặc một lát, dù chưa đứng lên nhưng đã có một cỗ kiếm ý thâm trầm ẩn ẩn quan thể mà ra, thần sắc của hắn đạm mạc:

- Ta mặc dù không đành lòng sanh linh đồ thán, bất quá ngày hôm nay, dù là ngàn dặm tận hóa cát bụi cũng tuyệt không cho đứa nhỏ này rơi vào tay Thương Sinh Đạo các ngươi.

Nói xong hắn quay đầu cười cười hướng phía Tông Thủ ôn hòa nói:

- Nếu như thế tử không kiên nhẫn có thể đi trước một bước. Tốt nhất là nhanh rời nơi đây! Đợi đến lúc ta cùng với Tiên Tử phân ra một kết quả, tự nhiên sẽ tới tìm ngươi!

Tông Thủ như được đại xá, biết được nơi này hung hiểm không dám ở lâu, hắn chắp tay thi lễ hai người rồi vội vàng dẫn Sơ Tuyết cùng Liên Phàm hai người rời đi. Trước khi đi, vẫn không quên duỗi ra song chưởng, mười ngón tay nhoáng một cái phía sau lưng.

Lôi Động chán nản, trong lòng đau đến muốn nhỏ máu, hắn nói ta mời thúc phụ đến rốt cuộc là vì ai à? Kết quả chẳng những bồi ra mười bình tiên nhưỡng, mà ngay cả hòn đá kia cũng ném đi, đúng là tiền mất tật mang.

Nhớ tới hòn đá, Lôi Động không khỏi giận trừng mắt nhìn nữ tử đáng giận đối diện, con mắt trợn lên phát ra sóng điện trả hòn đá kia cho ta!

Triệu Yên Nhiên mặc kệ, ánh mắt trực tiếp nhìn hắn.

Lôi Động không thuận theo không buông tha, vẫn như cũ trừng mắt, hừ lạnh một tiếng

- Nếu không đưa, đừng trách Lôi Động ta lắm miệng! Nếu để cho vậy lão yêu bà biết được là ngươi thả cho ta chạy, là đầu sỏ để lão đầu tử này tới thì hậu quả ngươi cũng đã biết?

Triệu Yên Nhiên lần này trừng lớn nhìn hắn, đồng dạng muốn nói, có gan ngươi thử đi?

Khí thế Lôi Động yếu dần, hắn lo lắng này con mụ điên phá đi hòn đá. Cẩn thận nghĩ nghĩ, vẫn cảm thấy quyết định tạm thời ẩn nhẫn làm đầu không chấp nhặt với nàng.

Hai người trợn mắt đối mặt thì bên kia Nghiêm Phàm cùng Thái nguyên Tiên Tử cũng biến đổi. Nghiêm Phàm bỗng nhiên cười cười thu hồi chiến ý sát tâm, bình yên ổn thỏa:

- Tiên Tử cứ như vậy xác định kẻ này là hậu tuyển Thần Hoàng tương lai của Vân Giới ta năm đó theo lời tiên tri của tam thánh sao?

Ánh lửa quanh người Thủy Lăng Ba cũng bỗng nhiên ảm đạm, thần sắc thấu thấu hàn ý:

- Phải hay là không ta không biết được. Chỉ biết tương lai kẻ này mặc dù không phải hậu tuyển chi nhân cũng có thành tựu không dưới thiên chi kiêu tử.

- Thật sự là ý nghĩ của anh hùng, ta cũng cho là như thế. Trong trường hợp đó Tông Thủ chỉ có một không có khả năng chia làm hai nửa. Vì sự tình của thế tử mà chẳng lẽ thật muốn liên lụy chư tông đại chiến hay sao?

Thần sắc Thủy Lăng Ba trong trẻo nhưng lạnh lùng không động dung, ánh mắt Nghiêm Phàm cũng dần dần nghiêm trọng:

- Như vậy ta và ngươi đánh cuộc như thế nào? Quyết định kẻ này thuộc về ai.

Thủy Lăng Ba cũng cực cảm thấy hứng thú nhíu mày:

- Chính hợp ý ta, ngươi muốn đánh cuộc gì?

Khi Tông Thủ ngự Lôi Tẩu Linh Cốt răng rắc đi về chỗ cũ chỉ thấy sương mù nơi này vẫn nồng đậm nhưng đã phân biệt được phương hướng. Ngự Phong Câu vẫn còn không mất con nào, hai cỗ Vân Xa im im lặng lặng ở chỗ này.

Bất quá Hiên Viên Y Nhân cùng Lý Vân Nương lại chưa về.

Mà khi na người vừa đi lên xe ngựa chỉ thấy hai thân ảnh yểu điệu, kẻ trước người sau hướng bên này chạy tới. Tông Thủ nhìn thoáng qua là biết Hiên Viên Y Nhân cùng Lý Vân Nương.

Đợi đến khi hai nữ tới gần, ánh mắt Tông Thủ nhìn kỹ Hiên Viên Y Nhân thấy nàng một thân cao thấp đều bị nhiễm bụi, hiển nhiên là không gặp hiểm nguy mới thoáng yên tâm cười nói:

- Tìm được vị tiền bối thi triển linh pháp sương mù rồi sao?

Hiên Viên Y Nhân lắc đầu, lờ mờ cảm giác được trong lời nói của Tông Thủ có ý trêu chọc thì lập tức hung hăng trừng tới. Mà sau đó thì chẳng biết tại sao, đột nhiên mặt đỏ ửng nghiêng đi một bên.

Lý Vân Nương nghe vậy thì nhướng mày, tựa hồ rất tức giận:

- Vị tiền bối kia không có tìm được, kết quả lại chứng kiến một đám rác rưởi. Thực là buồn nôn. Bất quá tên kia, đoán chừng hiện nay tình hình cũng không tốt, nhất định là thống khổ.

Nói đến vài câu sau, Lý Vân Nương nhịn không được mặt mày hớn hở, mang theo vài hả hê:

- Bất quá người đào hâm đúng là độc ác, hố đá 60 trượng thì không nói, còn đổ mỡ bò. Một khi té xuống nhất định là không thể bò lên, hơn phân nửa là do người tạo sương mù gây nên. May mắn tiểu thư tỉnh táo, bằng không thì thiếu chút nữa cũng rơi xuống.

- Rác rưởi? Hố đá 60 trượng, mỡ bò? Chẳng hiểu gì!

Tông Thủ khẽ lắc đầu khó hiểu, ra hiệu Liên Phàm điều khiển xe đi.

Nơi này nói không chừng sau một khắc chính là một hồi đại chiến kinh thiên, hai vị Tối Cường Giả phía dưới tiên võ giao phong, một khi toàn lực ứng phó. Ở bên trong phạm vi trăm vạn dặm, ngàn vạn sinh linh chỉ trong một nhịp thở sẽ hóa thành hạt bụi.

Nghiêm Phàm nếu đã nhắc nhở thì tự nhiên là càng sớm rời đi thôi càng tốt.

Thần sắc Lý Vân Nương bỗng nhiên ngơ ngẩn, so sánh với thế tử thì Tông Linh chẳng phải là như rác rưởi sao?

Ai có thể biết thế tử Càn Thiên Sơn trong mắt mọi người đã là phế nhân không thể tập võ nhưng kỳ thực hơn mười tức tận tru quỷ kiếm Nhâm Thiên Sầu, Lam kiếm Tạ Tuấn, Nộ Kiếm Vân Đào, lại còn chặt đầu Thập Vạn Huyết Sát Lý Tà Linh?

Tu vi xuất khiếu cảnh là sự thật, âm hồn có thể dưới ánh mặt trời hoạt động tự nhiên, càng làm cho người thấy không rõ hư thật hoặc đó là cảnh giới dạ du?

Ngay cả tiểu thư nhà mình giờ phút này cũng bị dấu diếm.

Lý Vân Nương không khỏi sâu kín nhìn hướng bên cạnh người, không biết khi Hiên Viên Y Nhân ngày sau biết được có trách nàng hay không?

Thật muốn trách nàng, nàng cũng chỉ chấp nhận, ai bảo Hàn Huyền Cổ Đan chỉ có Tông Tài có, không biết người nàng thông tri tới khi nào mới có thể sai người tìm đến?

Ngay tại lúc hai cỗ Vân Xa rời đi, ở một chỗ sương mù cách đó không xa, trong cái hố lớn, Tông Linh xanh mặt bởi mỡ bò đầy người, vô cùng gian khổ trèo lên.

Vừa mới đứng vững thì hai mông hắn xiết chặt, lập tức vận động chân lực, có hơn mười vật còn sống lục tục từ phía sau bị thúc ép đi ra.

Tông Linh bỗng dưng siết chặt tay, dùng sức nắm chặt, huyết nhục bay tán loạn. Gương mặt tuấn tú giống như ngọc giờ phút này tái nhợt ẩn thấu sát khí.

- Mối thù hôm nay, ta thề tất báo! Hiên Viên Y Nhân và Tông Thủ!!!

Nếu không phải là Hiên Viên Y Nhân thấy chết mà không cứu, hắn đã sớm thoát thân đi ra. Nếu không phải là muốn truy tung Tông Thủ, hắn sao phải chịu tra tấn như thế? Tự nhiên còn có người đào hầm trong sương mù, hắn không biết lai lịch, đoán chừng cũng không làm gì được. Vì vậy hai người này, hắn hận thấu xương!

Phùng Hiểu cũng leo ra, khí sắc cũng đồng dạng là khó coi vô cùng, hai mông siết lại, từ trong tai lôi ra một con lươn tiến lên trước nói:

- Công tử, sương mù nơi này đã tan, chúng ta nên nhanh chóng khởi hành đuổi theo thì hơn, nếu bị bỏ rơi, chỉ sợ không thể ăn nói với công tử Tông Thế.

Tông Linh khẽ hừ một tiếng lộ vẻ bất mãn:

- Còn truy cái gì nữa? Bên cạnh nười kia nếu có một vị Địa Luân thất mạch Huyền Vũ tông âm thầm bảo vệ thì xuất thủ như thế nào?

- Công tử không hiểu rồi, nuyên nhân chính là có vị kia của Huyền Vũ tông, chúng ta mới cần theo sau!

Thần sắc Phùng Hiểu ngưng trọng nói:

- Người này thân phụ trọng thương, đúng là thời điểm suy yếu nhất. Tông Thế công tử nếu muốn thuận lợi khống chế Càn Thiên Sơn, người này không thể không diệt trừ.

Lông mày Tông Linh nhíu lại lâm vào trầm tư, lúc sắc mặt hắn dần dần trì hoãn thì chỉ nghe xa xa hơn vài chục dặm, bỗng dưng 'Oanh' một tiếng nổ vang.

Quang hoa bùng lên, sương mù dâng lên, cơng phong hạo liệt dùng xu thế quét ngang bẻ gãy cây cối chung quanh.

Trong lòng Tông Linh cả kinh không chút lựa chọn lập tức quay người nhảy vào trong hố sâu đầy lương rắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.