Người mở miệng cũng không phải là một trong bất luận mấy vị Thánh cảnh, mà là Tả đô ngự sử Tả Tín.
Lúc này đúng là lòng đầy căm phẫn, quang minh lẫm liệt:
- Con dân Đại Càn kia, sợ là chịu khổ vì hắn đã lâu. Đại Thương ta nhất định phải thảo phạt quân vương vô đạo này, giải trừ khốn đối cho dân chúng!
Mấy vị Nho gia tu sĩ ở đây nghe vậy cũng đều là khẽ gật đầu, rất là đồng ý, mặt hiện lên vẻ trách trời thương dân. Càng ẩn ẩn có chút phấn chấn, có thể thảo phạt bạo quân bực này, nhất định là danh lưu sử sách.
- Đúng là Kiệt, Trụ chi quân!
Tinh tế nghĩ đến, Tông Thủ này cùng Kiệt, Trụ kia đích xác là có rất nhiều chỗ tương tự.
Một dạng là cực kỳ hiếu chiến, tức vị hơn mười năm, chinh phạt bốn phía không ngớt, cơ hồ không có năm nào là không có chiến sự. Một dạng là thiên phú tuyệt đỉnh, là thiên tài võ đạo. Cũng đồng dạng là tính tình xa hoa lãng phí, tính thích hưởng thụ.
- Tửu Trì cung sao? Còn gần kề chỉ là một Man địa chi quân mà thôi. Đất chỉ bất quá có mười châu, rõ ràng liền dám khôi phục tửu trì nhục lâm như thượng cổ Kiệt, Trụ? Nếu kẻ này có một ngày trở thành chủ nhân của trung ương vân lục, còn không biết sẽ hoang đường như thế nào?
Lần này là một vị trong sáu vị tôn giả ở đây, tên gọi là Liễu Lập, danh hào là Tuyết Trai cư sĩ, là một trong Nho môn thánh hiền, là sau thời kỳ Vân Hoang, cận cổ Chư tử.
Trong ngôn ngữ lại theo bản năng đem 76 cái thế giới lớn nhỏ ở vực ngoại của Tông Thủ đều quên đi.
Lúc này càng là mắt hiện hàn mang:
- Nho môn ta, đúng là không thể để cho kể này lại còn trên đời, làm loạn Vân Giới!
Ánh mắt thoáng nhìn Ân Ngự, một phương thì tiết kiệm hạn chế, một phương thì xa xỉ tinh mỹ. Một phương là hiểu rõ sĩ tốt, một phương đối với quan viên hà khắc cực kỳ, thậm chí một kẻ thứ dân cũng có thẻ cáo quan.
Cao thấp giữa quốc quân hai phe, là có thể phán định.
Giống như Ân Ngự, đã là thiên cổ minh quân vô hạn tiếp cận lý tưởng của Nho môn, là mệnh thế anh chủ.
Chỉ tiếc, tạo hóa trêu ngươi.
Thời vận như thế, Đại Thương đã hết, có thể làm gì?
Nho môn tuy có ý niệm trung quân, lại bù không được Đạo môn, Ma môn kia gây sóng gió.
Bất quá, nếu có thể nuốt trôi Đông Lâm vân lục giàu có, đông đúc kia, hay vẫn là có thể kéo dài quốc tộ Đại Thương, có cơ hội trung hưng.
Lúc này Ân Ngự nhưng lại là sắc mặt tái nhợt. Ở dưới mặt bàn, một đôi tay nắm lại thật chặt, gân xanh lộ ra. Đem móng tay đâm sâu vào trong da thịt, mới không ở trước mặt mọi người bị thất thố.
Lẽ nào lại như vậy, thật sự lẽ nào lại như vậy! Đáng chết, đều đáng chết!
Lúc ánh mắt nhìn qua chút ít tấu chương trên bàn, trong lồng ngực cơ hồ là tức phát điên.
Đều là các nơi phát tới, là văn thư báo cáo kho lương cùng lương thực trong quốc khố khô kiệt.
Lương thực tích trữ ở trong nước hắn đã đến quẫn cảnh như thế.
Trước khi chiến đấu chưa phát giác ra, nhưng mà chiến sự bắt đầu, sau một tháng, mới cùng một chỗ bạo phát ra.
Trên khoản sổ sách kia, quốc khó tồn lương có thể cung ứng cho 1800 vạn đại quân trong hai năm lại đã bị những quan viên kia biển thu, đầu cơ trục lợi hết sạch.
Nhưng báo cáo là cất trữ đã lâu, đã bị hư thối.
Mà chỗ hào thương cùng thế gia đại tộc thì là liên thủ trữ hàng để đầu cơ, muốn mua lương thực đều không thể.
Thậm chí ở trong quốc khố cũng không giải thích được liền có mấy ngàn vạn linh thạch đã bị thâm hụt.
Những sâu mọt của quốc gia này, bọn hắn làm sao dám? Làm sao dám?
Lần đầu tiên cảm giác được chính mình ẩn dật vào thập niên, có tâm ưu đãi thần tử, hết sức lung lạc sĩ tử hình như là có chút hơi quá.
Sớm biết hôm nay, sẽ liền không để ý tới tiếng thơm đời sau của mình mà hung hăng sát phát một ít.
Nếu không phải là lúc này đây, đại quân ở Nam Cương chinh phạt một tháng cuối cùng mới biết. Lương thảo căng thẳng, quan lại của những địa phương kia lại không chống đỡ được, có phải hay không là chuẩn bị vĩnh viễn lừa gạt mình?
Tốt cho một cái Tồn thiên lý diệt nhân dục, cái này Lý gia tuyên truyền mấy ngàn năm, có thể có mấy cái nho sinh chính thức làm được? Những quan lại tham nhũng này, không có ai đọc thuộc lòng Thánh nhân kinh điển?
Mặc dù thân là Đại nho Tả Tín, cũng đồng dạng là có dục vọng của mình.
Cường áp bạo nộ trong lồng ngực, lại nghĩ đến vừa rồi, tòa Tửu Trì cung xa hoa của Tông Thủ, lúc này tâm tình của hắn mới tốt hơn một chút. Ân Ngự hắn là quân vương, đến cùng lại hoàn toàn bất đồng với Tông Thủ này.
- Chư vị ái khanh, Tông Thủ này tuy làm việc trương cuồng xa mỹ. Nhưng mặc dù là chúng ta đã biết, nhưng thời cục hiện tại không tốt. Hôm nay lương thảo bên trong Đại Thương khuyết thiếu, cũng tối đa chỉ có thể chi trì nửa tháng, thậm chí còn không đến. Hiện tại Đại Thương ta cần nhất, chính là kế sách có thể nhanh chóng phá địch.
Tình hình nhưng lại so với Trương Hoài dự đoán là ba tháng thời gian thì còn phải ác liệt hơn rất nhiều.
Thần tình của Tả Tín khẽ giật mình, rồi sau đó mặt đầy xấu hổ nói:
- Là thần thất trách, không thể tra ra nơi tham nhũng. Kho lương quốc khố, vậy mà đã thối nát đến trình độ này.
Ân Ngự kia lắc đầu, rộng lượng phất phất tay:
- Đây là tật cũ của Đại Thương ta, ngàn năm trước, liền là như thế. Đầu cơ trục lợi trong kho lương thảo, cơ hồ đã thành thường lệ, cùng khanh không có quan hệ, là trẫm không đi tra xét.
Tả Tín càng là cảm kích:
- Sau trận chiến này, thần nhất định nghiêm túc tra xét, tất cả những người tham nhũng thất trách, nhất định là nghiêm trị không tha.
Song tầm mắt của mọi người cũng đã nhìn về phía Chinh Nam đại tướng quân Phỉ Phỉ Ấn, cùng với một số tướng lĩnh.
Trong gian thư phòng này, luận về tu vi cao cường, có nhiều người còn hơn Phỉ Ấn. Nhưng nếu bàn về năng lực dụng binh, vẫn là muốn nhìn đến vị này.
- Khổng Dao kia dụng binh cẩn thận, nhiều lần tập kích bất ngờ, giống như là nguy hiểm, nhưng cũng để cho người khác có cơ hội thừa dịp. Phỉ Ấn vô năng, muốn ở trong vòng một tháng rưỡi đánh tan quân địch, chính là không có khả năng.
Thần sắc của Phỉ Ấn hôi bại, những ngày này là sứt đầu mẻ trán, không tiếp tục có khí thể không đem Khổng Dao để ở trong mắt.
- Trong trường hợp này, đúng là cần gặp minh chủ, mới có thể thi triển hết khả năng. Hết lần này đến lần khác Khổng Dao này hiệu lực đấy, lại là một vị hoang đường chi chủ.
Mấy người trong thời gian mười mấy ngày này, thực đúng là bị vị nữ tử ngày xưa bị hắn coi là tầm thường đả kích không nhẹ.
- Trong trường hợp này, cần phải gặp được minh chủ mới có thể thi triển hết tài năng. Giống như tuyệt thế danh kiếm, cần phải ở trong tay tuyệt thế kiếm khách, mới có thể thi triển ra hết mũi nhọn! Nhưng nếu rơi vào trong tay phàm phu tục tử, lại cũng chỉ bất quá là so với sắt thường, thoáng lợi hại hơn một ít mà thôi, chưa đủ xuất sắc. Mà hết lần này tới lần khác Khổng Dao này hiệu lực đấy, lại là một vị hoang đường chi chủ.