Những nguyện vọng này ngày hôm nay lại được tên hôn quân này hoàn thành sao?
Nực cười! Tên hôn quân này lại thực sự thương xót bách tính sao?
- Nhục hình tàn khốc chỉ làm suy giảm sức lao động! ! Nếu quốc pháp nghiêm minh, vạn dân an khang, dân chúng sao phải phạm pháp? Vậy thì cũng còn cần gì đến hình pháp tàn khốc? Các nhục hình Đại Kiền quốc thời xa xưa biểu hiện cho sự cưỡng ép lao động mà thôi!
Suy giảm sức lao động? Đại diện cho cường ép lao động? Quả nhiên là vậy, đâu có phải vì thật lòng thương xót con dân.
Liễu Lập trong lòng nghĩ vậy, cắn môi, da mặt tím tái.
- Chiếu thư thứ hai! Dùng quốc thuế trợ cấp cho nông dân. Nho gia các ngươi thầm nói Đại Kiền coi trọng buôn bán mà coi nhẹ nông nghiệp, sớm muộn cũng có ngày diệt vong có phải không? Kỳ thực không phải như vậy, Đại Kiền ta coi trọng tất cả công, nông , sĩ, thương. Tông Thủ nắm rõ đạo lí kết hợp cày cấy với chiến đâu. Thu nhập của nông dân còn thấp, tất cả mọi người bỏ nông tìm việc khác, đó mới thật là đại họa. Đã vậy thì thà bỏ tiền ra để nông dân an tâm trồng trọt mới phải!
Liễu Lập hừ lạnh một tiếng, trong lòng không ngớt chấn động, không dưới một lần suy xét những quốc sách của Tông Thủ về Đại Kiền.
Nói rằng lần này cho dù Đại Thương đi chinh phạt, Đại Kiền quốc không lâu nữa, quốc gia cũng rối ren tan vỡ.
Lại không thể nghĩ đến Tông Thủ cư nhiên còn có biện pháp này, dùng quốc thuế đến trợ giúp thu nhập cho nông dân, quả là một cách nghĩ mới mẻ đến lạ thường… nếu như vậy thì mối nạn canh tác lương thực này căn bản không thể trở thành lẽ hở của Kiền quốc.
Công nông sĩ thương, trong mắt vị quốc chủ này, chẳng lẽ công nông còn xếp trên cả sĩ thương?
- Chiếu thư thứ ba! Kẻ làm quan trong thiên hạ đều có tiêu chuẩn lương bổng, hạn vụ công tác. Còn quốc thuế nếu đã là thu từ dân thì cũng sẽ dùng đáp ứng nhu cầu của nhân dân. Cô sẽ ra lệnh cho nội các thúc đầy việc dưỡng lão, để công nông trong thiên hạ không phải chịu cảnh già cả mẹ góa con côi, hưởng cuộc sống an bình!
Trong mắt Liễu Lập lại một lần nữa kinh ngạc, lại lại một quốc sách kì lạ nữa?
- Đơn giản là muốn lấy được lòng dân, không để hao phi nguồn lao động trong nước!
Đã thấy bên trong cột khí trắng thuần khiết xung quanh Tông Thủ đột nhiên lại sinh ra một tia khí tức màu vàng, vẫn thuần khiết đến tột cùng nhưng lại càng thêm phần quang minh chính đại, khiến người ta vừa nhìn vào đã sinh ra cảm giác thần phục.
Đôi long phượng ở phía trên lần thứ hai cất tiêng, long cất tiếng rống oai hùng, mà phượng lại phát ra tiếng kêu thanh mát!
Thánh Hoàng!
Ánh mắt Liễu Lập lần thứ hai co rút lại. Tông Thủ trước mắt chính là vua, một vị vương giả thánh minh. Đến giờ này phút này mới chân chính sánh ngang ba vị Thánh Hoàng thời thượng cổ!
Nhưng quốc sách này của Tông Thủ, đến cùng là có sức mê hoặc gì mà khiến cho số mệnh của hắn thay đổi nhiều đến vậy?
Khiến cho cả thiên hạ đều vô cùng yêu mến? khiến cho thực lực quốc gia hưng thịnh đến vậy?
Tông Thủ lại lắc đầu, để thích nghi với thời đại này, lí giải khái niệm “tiêu phí” thực sự có chút khó khăn.
Chỉ khi già rồi mới không phải lo nghĩ. Dân cư của Vân giới mới dám bỏ tiền ra mà không phải lo nghĩ đến tiết kiệm ăn uống, liều mạng kiếm tiền rồi giấu biệt ở trong mật thất kho riêng đến mức tiền cũng phải mốc ra.
Nho gia mong muốn nhân dân tích giữ tài sản, nhưng cứ tích lũy tài sản như vậy nào có ích gì đâu?
Tiền tài của Đại Kiền được tích trong quốc khố, chẳng bằng trả cho nhân dân.
- Chiếu thư thứ tư, chỉnh lí toàn bộ ruộng đất trong thiên hạ, quan lại và các thân sĩ cùng lúc thu mua lương thực. Từ nay về sau cấm tiệt các hoạt động mua bán đồng ruộng. Đồng ruộng phải do Đại Càn quốc mua, ổn định giá rồi bán lại lại cho dân! Để đất đai trong thiên hạ được chia đều ra một cách công bằng!
Lúc này không chỉ là Liễu Lập mà tất cả những người trong Vân đài đều chấn động.
Tông Thủ lẽ nào không sợ đắc tội với chính quyền uy của những bậc quyền quý trong nước? Cũng không lo họ tạo phản?
Không đúng, Tông Thủ có trong tay gì chứ? Nắm giữ ba trăm vạn hùng binh, thậm chí đánh bại cả Đại Thương! Được toàn dân trong thiên hạ yêu mến ngưỡng mộ, danh tiếng bậc nhất Đại Kiền.
Quốc sách này đem đến lợi ích cho toàn bộ nhân dân trong thiên hạ, những kẻ cường hào dù có bất mãn cũng không thể chống lại đại thế như chẻ tre này được!
Cũng do Nho môn mà bên trong Đại Kiền có nhiều đệ tử cường hào tiếp thu thánh nhập giáo hóa, đa phần thoát li Đại Kiền để cấu kết với Đại Thương.
Lúc ấy dù muốn ngăn chặn cũng không được. Hôm nay sau khi đại chiến. còn phải đề phòng Tông Thủ thanh toán tội phản vua bán nước!
Đất đai chia bình quân, hình như khi Thái tổ Đại Thương khởi binh cũng đã từng đề cập đến.
Sau đó khi nhất thống thiên hạ lại không nhắc lại nữa.
Rõ ràng thủ đoạn của Tông Thủ càng ôn hòa lại càng có tác dụng, thậm chí là đem đến thành công cho hắn.
Con mắt Liễu Lập như muốn nứt làm đôi, đã suy nghĩ thông suốt, bốn đạo chiếu thư này ban hành xuống, toàn bộ nhân tâm trong thiên hạ đều một lưới thu gọn!
Như vậy thì Nho gia sao có thể còn chỗ đứng?
Đây tuy không phải đốt sách chon người tài, mà so với tội ác Tần Thủy Hoàng năm ấy gây nên lại càng độc ác gấp bội!
Tư tưởng trung tâm hoàn hoàn bị xoa bỏ, Nho gia sao còn có thể xưng là chính giáo duy nhất trong thiên hạ!
Nhìn kĩ liền thấy tia ánh sáng màu vàng trên đầu Tông Thủ đã lặng lẽ cao thêm mười trượng!
- Mà chiếu thư thứ năm là chiêu mộ các học giả trong thiên hạ, bình luận về các đệ tử Nho gia, luận công lao của Nho gia, bình luận về quá khứ của Nho gia! Thẩm định học vấn của Nho gia!
Tiếng nói dừng lại, khóe môi Tông Thủ nổi lên một nụ cười tàn khốc:
- Tự nhiên ngày hôm nay Ân Ngự dùng ba nghìn đứa trẻ để thi hành tà thuật. Tuyết trai cư sĩ ngươi lại khoanh tay đứng nhìn, coi như là không biết. Không biết là sinh linh trong thiên hạ sẽ đánh giá ngươi thế nào?
Ân Ngự toàn thân chấn động, hai tay nắm chặt. Tông Thủ là muốn khiến cho Đại Thương, khiến cho Ân Ngự y bị toàn dân trong thiên hạ phỉ nhổ sao?
Khóe môi Liễu Lập ứa ra máu đen, hồn bay phách lạc cuối cùng phát ra một tiếng cười thảm.
- Hay cho một thánh quân! Quả là từng chữ đểu khiến người ta diệt tâm. Liễu Lập ta là tội nhân của Nho gia! Đúng là ta đã sai, cực kì sai, mười phần đều sai…
Sau đó tự mình rút kiếm ra, kiếm quang chợt lóe. Đầu của Liễu Lập ngập trong một mảnh huyết quang rơi ra khỏi cổ.
Liễu Lập chết mất đầu, mà Tông Thủ cũng không hề chớp mắt. Hơi cảm khái một chút, nhưng trong lúc này lại không phải lúc thương hại đối thủ.
- Coi như như còn chút tính người!
Nếu thật sự là loại người không biết xấu hổ, những lời hôm nay của hắn cũng thành vô ích. Tuyết Trai cư sĩ Liễu Lập lại không phải người thuộc đám ngụy quân tử.
Tông Thủ lập tức nhìn về phía Ân Ngự, không ngừng cười nhạt.
Liễu Lập đã chết thì liệu còn ai có thể bảo vệ vị quân chủ của Đại Kiền này nữa?