Hắn nghi hoặc liếc mắt nhìn qua mọi người một lượt, ánh mắt Lục Vô Bệnh chợt hơi sáng lên
- Chính là Dạ Ma tộc đang chuẩn bị quyết tử đánh cược một lần?
Đang nói hắn chợt dừng lại, lại lấy giọng điệu khó có thể tin nổi mà hỏi
- Muốn bức bách Đại Càn ta xuất chiến, nhất định là phải dùng thủ đoạn phi thường. Chẳng lẽ là Trảm Giới Thai?
Tông Thủ mắc cười, Lục Vô Bệnh này thật không hổ là người đa mưu túc trí của hắn, chỉ là mới nhìn phiến diện đã tính ra được không sai sót.
Nguyên Liên thế giới tăng lên, tất nhiên là mang cho người ta niềm vui bất ngờ, là điều mà Thương Sinh Đạo cùng Kiếm Tông Phật Môn đều tha thiết ước mơ. Tuy nhiên tin của vị sứ giả này lại ngược lại làm cho lòng người mất vui.
Nguyên Liên thế giới tăng lên, không phải chuyện đùa. Nhất định sẽ đưa tới vô số tu sĩ. Nếu chỉ vì quan sát thì cũng thôi, nếu mà trong bụng có ác ý thì cũng là tai nạn lớn lao.
Đại Càn cũng nhất định phải tách ra một phần lực lượng không nhỏ để bảo vệ Nguyên Liên. Tuy nhiên nếu như xuất binh ra khỏi Thiên Phương thế giới, chiến sự liền nhất định sẽ phải kéo dài lâu ngày.
Lắc đầu, Tông Thủ trực tiếp hỏi
- Đúng là Trảm Giới Thai, ngươi có cách nhìn thế nào?
Lục Vô Bệnh thì khẽ cười ra tiếng
- Bệ hạ đã sớm đã tính trước, làm sao phải hỏi hạ thần? Có điều trái lại thần có thể nghĩ ra biện pháp, làm cho ngày khánh thành Trảm Giới Thai lại trì hoãn mười ngày nửa tháng.
Tông Thủ thật hết chỗ nói. Nếu nói đến đã tính trước, hắn thật sự cũng là có một chút. Tuy nhiên nắm chắc nhiều nhất một nửa thành công mà thôi. Có điều nếu như có thêm được Tu La tộc, một Lục Vô Bệnh, trái lại có thể tăng lên tới tám phần.
Trong buổi chư thần nghị luận hôm đó, Tông Thủ lại không quan tâm tới chuyện Trảm Giới đài, vẫn bế quan tu hành như cũ.
Lúc này trừ việc tiếp tục hoàn thiện Lục Thần ngự đao quyết vẫn còn đang dang dở. Tông Thủ lại phân thêm ra chút tinh lực tiếp tục luyện chế Thuần Không Long đan và Ngự đạo Long nha kiếm, dùng Thái Thượng tru ma đồ lục, thôi diễn trận pháp. Cũng chính là bộ pháp trận chuyên để cho Thánh hỏa ngân nhĩ sử dụng.
Đây đã là bản thứ ba rồi, tìm hiểu trong ba năm, hắn đói với Thái Thượng diệt độ thực kinh đã có lý giải hoàn toàn mới. Mà bộ Thánh Ngân tru ma trận bản ba này cũng tự nhiên mà tăng lên không ít thứ.
Cũng không cần Tông Thủ phải hao tâm tổn sức mà suy nghĩ, chỉ cần có Thái Thượng tru ma đồ lục, liền có thể suy tính được ý niệm trong đầu hắn có thể thực hiện hay không.
Thiên phương thế giới vào tháng tư đã trải qua mấy lần đại chiến, từ lâu đã tích tụ nhiều hồn năng và sát phạt chi khí, đủ để cho hắn sử dụng.
Trong ba mươi lăm ngày thì ở trong quân thiên tiên phủ này đã qua được 1 năm, Tông Thủ cũng muốn đi ra ngoài tiên phủ.
Chỉ thấy một đạo kim sắc quang hoa từ bên Vấn Khí lâu phóng lên cao, khí mạnh tựa ngưu, linh quang tứ diệu.
Đây là dị cảnh mà linh bảo hiện thế gây nên, nhưng ở xung quanh lại không hề biết gì, chỉ có bạch kim khí uốn lượn trên khoảng không kia, khí trụ kia cũng dàn hiện ra màu đỏ như máu.
Kể từ hôm đó một phương thế giới này luôn ảm đạm như thế. Mây đên ngập tràn, vô số kiếp lực điên cuồng tụ tập.
- Đây, phải chăng là Thần bảo chi kiếp?
Trong mắt Tông Thủ hiện lên vể kinh ngạc vô cùng, kiện Trảm tiên hồ lô kia chỉ là đỉnh phong tiên bảo mà thôi, lúc này lại có thể dẫn phát ra thần bảo chi kiếp ư!!
Kiếp lực kia tựa như thương kích phóng thẳng xuống, chỉ thấy một mảnh điện lưu màu tím, lóng lánh khắp nơi, thanh thế kinh người.
Cũng không biết qua bao lâu thì thiên địa của thế giới này mới khôi phục lại bình thường. Vừa rồi toàn bộ bầu trời đều bị bóng đen bao phủ.
Tựa hồ như Thiên địa tức giận, gào thét, phát tiết, muốn làm cho mọi người phải kính nể thần uy, xích bạch kiếp quang dường như cũng bao phủ lấy toàn bộ Vấn Khí lâu.
- Nhị kiếp hợp nhất...
Đây là lý do mà Trầm Nguyệt Hiên lo lắng, Tông Thủ cũng thể bởi nguyên do lúc này mới hiện ra.
Tông Thủ chỉ có thể đứng ở ngoài mà xem chứ không thể nhúng tay vào, bởi thế lòng bất an không thôi. Trảm Tiên Hồ Lô kia đói với hắn thì cũng không có nhiều quan trọng lắm, cho dù bị phá hủy thì cũng không sao, chỉ cần đám người Trầm Nguyệt Hiên không bị làm sao là được rồi.
Nhưng kiếp lực lại dung hợp lại, nếu muốn đem chúng phân tách ra thì có dễ như vậy sao? Cho dù là Chí Cảnh xuất thủ thì Tràm Nguyệt Hiên cũng không thể nào chờ tới lúc đó được.
Tán đi lực lượng của Trụ thư, Tông Thủ chậm rãi đi tới, nhẹ nhàng ngồi xuongs. Khoảng chừng giờ tý, một đạo kim quang từ Vấn Khí lâu kia bỗng chuyển hướng, phóng thẳng tới quân thiên tiên phủ.
- Bệ hạ, thần may mắn không làm nhục mệnh!
Âm thanh của Trầm Nguyệt Hiên vọng tới, chấn động hư không, trong một giới này, cuối cùng khiến cho mây vụ tán đi, một ánh trăng trong suốt nhẹ nhàng chiếu xuống.
Sau tứ chu thiên, cuối cùng hiện ra một đạo cầu vồng bảy màu, khiến cho toàn thế giới này sáng như ban ngày.
Tông Thủ vừa nhìn cũng hiểu Trầm Nguyệt Hiên cũng đã bình yên mà độ kiếp rồi. Chỉ cần kiếp lực tiêu tan thì chính là Thánh Cảnh rồi, có được thọ nguyên vạn năm.
- Khí tức thật mạnh mẽ! Khí tượng cũng không kém gì Diệp Hiên độ thánh cảnh đâu, nói tới “Tam Hiên” dưới trướng của đồ nhi ngươi, thực sự là đại nhân vât, nếu luận căn cơ, thì còn hơn xa ngươi.
Tông Thủ khi nghe thấy cái từ “Tam Hiên” kia thì cũng không khỏi ngoài ý muốn, sau đó mới tỉnh ngộ mà cười khổ.
Làm sao mà bằng được? Kẻ ít tuổi nhất trong ba người này cũng phải đến năm nghìn năm tích lũy, tu vi cứ từng bước từng bước một mà đi lên.
Nào có như hắn? Đến cảnh giới này thì cũng cảm thấy nhanh đến khó t in.
Một bước lên mây tất nhiên là tốt, nhưng ở dưới mây lại là một khoảng không!!!
- Cho dù là lý do gì, trong vòng hai mươi năm nữa, ngươi đừng có đột phá! Trừ phi có thể chân chính biến từ phức tạp thành đơn giản, ngưng tụ là “Đạo” tự thần quyết!
Lâm Huyền Sương khẽ thở dài, sau đó nhìn về phía đoàn kim quang mà tay phải Tông Thủ đang nắm, sau đó tán thán.
- Thực sự là đại dị số trong thiên địa mà...
Tông Thủ nhíu mày, đoàn kim quang này rơi vào tay hắn thì cảm giác của hắn đầu tiên đó là bảo bối tốt, khác xa với Lâm Huyền Sương.
Lẽ nào Trảm Tiên Hồ Lô này còn có điều gì huyền bí mà hắn không biết sao?
Áp chế linh quang cảu bảo vật, thì thứ nằm trong tay hắn lúc này cũng chỉ là một kiện ngọc thạch được tạo hình thành hồ lô mà thôi, chỉ bằng ngón cái không khác gì miếng ngọc bình thường là bao.
Nhưng mà khi Tông Thủ chuẩn bị dùng máu huyết bản thân nhỏ lên để chuẩn bị tế luyện, thì một đạo bạch sắc quang xuất hiện đúng trên ngón tay Tông Thủ.
Một cái cánh màu bạc, tựa như lưỡi dao, khí tức sắc bén không gì bì được, khiến cho thân thể vô kiên bất tồi của Tông Thủ cũng bị cắt ra một vết thương.
Cũng không cần phải dùng phi đao như trước đây, quanh năm mang theo bên mình để nuôi dưỡng, đao khí vừa xuất hiện trong tay hắn, Tông Thủ có cảm giác như huyết linh tương hợp.