Đợi tới khi bóng người của Tông Thủ triệt để biến mất trong đống tuyết. Diệp Phi Hàn mạnh mẽ giãy dụa ra ngoài, cỏi bỏ khống chế của Diệp Phi Sương. Trong mắt của nàng hiện ra thần sắc tức giận nhìn chằm chằm vào tỷ tỷ nói:
- Sương tỷ ngươi làm cái gì vậy? Thủ đệ hắn cứu mạng của chúng ta đấy, tại sao ngươi đối đãi với hắn như vậy?
Diệp Phi Sương thần tình lạnh nhạt:
- Cái gọi là nên có tâm phòng người, tỷ muội chúng ta người mang trọng bảo, thân phận càng không nên cho ai biết. Nếu hắn thật sự nảy lòng tham hoặc lòng mang xấu xa, vậy ta và ngươi phải làm sao bây giờ? Người này lòng dạ thâm hậu, ở chung với chúng ta ba tháng lại dấu diếm không lộ ra nửa phần, chúng ta không biết hắn là Linh Võ song tu, cho dù là võ đạo hay linh pháp đều đạt tới cảnh giới cực cao. Ở cùng một chỗ với chúng ta chỉ mong không có...
- Mưu đoạt? Ác ý?
Diệp Phi Hàn khí cười:
- Ta chỉ biết Thủ đệ hắn vừa rồi nếu quả thật ra tay với chúng ta. Hai chúng ta căn bản không có nửa điểm cơ hội, cũng không có nửa phần sức phản kháng. Tỷ tỷ ngươi nghĩ thế nào?
Khí tức của Diệp Phi Sương cứng lại, vẫn không dao động.
- Mặc dù không có ác ý, vậy không thể không đề phòng. Tộc của ta và tộc của hắn là tử địch, mấy ngàn năm trước có không biết bao nhiêu tiền bối chết dưới tay của Thiên Hồ, hôm nay cũng là đối thủ.
- Tỷ tỷ ngươi cũng nói đó là vài vạn năm trước kia! Có quan hệ gì tới hiện tại? Đừng khi dễ ta không hiểu chuyện, trong mấy ngàn năm qua đã sớm không tiếp xúc với với chúng ta rồi...
Diệp Phi Hàn cắn môi, trong mắt không ngừng chảy nước mắt.
- Tính toán, ta không tranh với ngươi. Thủ đệ hắn là người tốt, mới không có hư hỏng như ngươi vậy. Ta thích hắn...
Nói xong cũng dậm chân một cái chạy ra xa xa, Diệp Phi Sương vẫn đứng nguyên tại chỗ khe khẽ thở dài, Diệp Phi Hàn nói nàng kỳ thật làm sao không biết?
Lắc đầu, Diệp Phi Sương lập tức tung người lên đuổi theo hướng của muội muội rời đi, đuổi theo thật nhanh.
Hai nữ hài tử đi không lâu, trong đất tuyết lại hiện ra hai người.
Nhưng lại một nam một nữ, nam cao lớn khôi ngô, phong thần tuấn lãng, nữ cũng thân hình cao gầy, thiên sinh lệ chất.
Giờ phút này đều mang theo vài phần thần sắc giật mình, nhìn kỹ hai cái hố trên mặt đất.
Qua hồi lâu Lôi Động mới nháy mắt mấy cái, nói:
- Vừa rồi là ta nhất định đã nhìn lầm, Yên Nhiên cô nàng, nếu không ngươi cho ta nhéo một cái nhé?
Triệu Yên Nhiên không nói một lời, dùng kiếm qua bên cạnh. Không mang sát cơ nhưng mà mũi nhọn lại tàn nhẫn ác liệt.
Thân hình Lôi Động vội vàng lóe lên rời khỏi chỗ cũ, xuất hiện ở ngoài hai mươi trượng, trong miệng mắng to:
- Ngươi là phong bà nương! Tính toán, ta nhéo bản thân mình.
Hắn giật nhẹ da mặt của mình, cái miệng của Lôi Động nghiêng một cái, thật đau.
Sau đó hai người lại tĩnh mịch một hồi, thẳng tới khi gió nhẹ lướt qua cái hố, lần nữa bao trùm một tầng băng tuyết Lôi Động mới lại mở miệng lần nữa, thần sắc của hắn biến ảo bất định:
- Yên Nhiên cô nàng, tên kia đã đột phá Tiên Thiên!
Triệu Yên Nhiên "Ân" một tiếng, cũng không nói thêm cái gì, chỉ nhìn hai cái hố hình dạng khác nhau. Lờ mờ có thể thấy được loáng thoáng có một ít vết kiếm. Chiêu kiếm lúc trước uy năng to lớn như rõ mồn một trước mặt, một kiếm này mặc dù vẫn chưa xong nhưng làm cho người ta chấn động tâm thần!
Tuy người nọ đã sớm rời đi, nhưng chỉ bằng dấu vết hắn lưu lại lại mang lại áp lực lớn lao cho người khác. Ép tới nàng không cách nào hô hấp, hùng tâm tiêu hết, cũng không có nửa phần phản kháng. Lôi Động nhướng mày:
- Ngươi không có nhìn thấy sao? Tên kia hoàn toàn không dựa vào cái gì mà đột phá Tiên Thiên? Ta nhớ được trong Vân Giới có thể tự mình đột phá bình chướng thiên nhân, có lẽ chỉ có năm vị a?
- Đã là sáu vị!
Triệu Yên Nhiên ngẩng đầu, trong mắt cũng khôi phục vài phần tươi sống:
- Cộng thêm Tông Thủ là sáu vị! Cũng không dựa vào ngoại lực, chính mình đột phá bản thân. Trong vạn năm tới nay hắn là người đầu tiên...
Lôi Động lại thở dài:
- Nói cách khác ở giữa thiên địa chỉ có một người? Ta còn nhớ mang máng tất cả những người tự thân đột phá bình chướng thiên nhân, về sau đều là cường giả Võ Tôn?
- Chỉ có một người! Chắc chắn như thế!
Triệu Yên Nhiên gật gật đầu, lời ít mà ý nhiều thuận miệng trả lời.
Lôi Động miễn cưỡng thu thập tâm tình, hắn vẫn ủ rũ, thần sắc vô cùng xoắn xuýt thở dài.
- Ta còn tưởng rằng bình chướng thiên nhân sẽ ngăn cản hắn vài năm. Nhưng cuối cùng vẫn chỉ có ba tháng! Người này làm sao lại biến thái tới mức này? Ta thấy tảng đá kia càng đáng giá xem xét. Sư phụ và sư tôn của ngươi bên kia không biết sẽ như thế nào nhỉ? Chỉ sợ biết được về sau càng tranh nhau túi bụi. Ta và ngươi phải làm thế nào cho phải.
Ánh mắt Triệu Yên Nhiên lóe lên, mũi nhọn ẩn hiện. Lôi Động híp mắt tươi cười nhìn qua, nhìn về phía hai nữ hài rời đi.
- Thất Linh Tông các ngươi không phải làm việc xưa nay đều không từ thủ đoạn, cảm thấy có hứng thú không? Ta vừa rồi nhìn ra chí ít có hai kiện cửu giai linh khí. Ngươi tới giả mạo làm người Tuyệt Long Thành, ta đi làm anh hùng cứu mỹ nhân đạt được chỗ tốt thì phân một nửa, thế nào?
Triệu Yên Nhiên lại hung hăng trừng mắt nhìn hắn:
- Ngươi điên? Nếu ngươi muốn chết thì ta không phụng bồi!
Sau khi nói xong lại xoay người rời đi.
Lôi Động giật mình, sau đó sờ cái đầu, cũng đáng tiếc thở dài. Uẩn Kiếm Châu, Tàng Kiếm thạch hắn cũng muốn bỗng nhiên kinh hãi ngừng chân, Lôi Động quay trở lại nhìn ra xa xa. Chỉ thấy chỗ băng tuyết bao phủ đó có hai đồng tử to lớn bỗng dưng mở ra nhìn qua hắn, mang theo trêu tức và đăm chiêu.
Lôi Động lập tức cười khổ, vẻ mặt cầu xin, hắn thật sự chỉ nói giỡn mà thôi, kỳ thật lúc này không có nửa điểm ý niệm gì nổi lên. Tuyệt đối là thật!
...
Cùng thời khắc đó trong sơn cốc ngoài ngàn dặm kia, hào khí vô cùng áp lực.
Dựa vào linh pháp kết kèm lên người Lôi Động Triệu Yên Nhiên, tình hình vài ngàn dặm hai người này rõ như lòng bàn tay.
Nguyên nhân chính vì như thế mới càng làm nơi đây giương cung bạt kiếm!
- Hắn hoàn toàn đột phá Tiên Thiên, hắn lại là Linh Sư Dạ Du cảnh, thật nhanh, thật quá nhanh! Không thể tưởng tượng nổi, thực không thể tưởng tượng nổi.
Trong miệng Thủy Lăng Ba than nhẹ một hồi, rồi sau đó bỗng dưng thân ảnh xuyên không mà qua, liều lĩnh đi tới chỗ Tông Thủ, chạy như bay mà đi, đỉnh núi ngoài trăm dặm Nghiêm Phàm cũng mở to mắt ra. Không chút do dự rút kiếm trảm xuống. Khí cao vạn trượng như có du long theo sát bóng lưng của Thủy Lăng Ba.
Một kiếm này hoàn toàn không có nửa phần lưu thủ. Một trận chiến này cũng đã là chém giết sinh tử.
- Như thế nào đang tốt lại có sét đánh?
Tông Thủ ngồi ở trên bè gỗ nhìn qua bầu trời, kinh ngạc nhìn thấy mây đen rậm rạp ở chân trời. Một bên thầm nghĩ hẳn là sắp mưa, trong tay của hắn đang cầm hai kiện đồ vật của Diệp Phi Sương.
Uẩn Kiếm Châu, trong châu hàm dưỡng kiếm chính là vật không thể thiếu của kiếm tu. Thu thập các loại linh khí thiên địa, bao hàm trong châu này, dưỡng thành kiếm hình, cuối cùng hóa thành kiếm thai.
Thứ này có thể trực tiếp dung hợp, nhưng mà Tông Thủ có chút do dự. Nhìn kỹ nhìn kinh dị một hồi, liền ném vật này vào trong túi bên hông.
Kế tiếp chính là Dưỡng Kiếm Thạch, thứ này cũng không sai, cũng đúng lúc đang cần tới. Tiện tay đem Lôi Nha Kiếm rút ra, rồi sau đó đem Dưỡng Kiếm Thạch đặt trên thân kiếm.
Sau khi Tông Thủ thúc dục chân lực thì lập tức có thể thấy được sợi tơ vàng hẹp hiện ra, từ trong Dưỡng Kiếm Thạch lộ ra ngoài thân kiếm.
Lúc này Tông Thủ nhìn qua linh năng trong kiếm mạch lạc, nhưng mà giờ phút này rót sợi tơ vàng vào lại đứt quãng, chừng non nửa đều nửa đường ngừng lại, đều bị ngăn chặn.
Tông Thủ âm thầm thở dài, không chỉ khí kình đinh ốc quá mức bá đạo thì Đại Loa Toàn của hắn cũng không có uy lực lớn như thế.
Chỉ thi triển hai lần mà linh binh do Tố Kiếm Sư làm ra lại có chút tổn hại cũng may từ trong tay của cô nàng kia lấy được một khối Dưỡng Kiếm Thạch. Tác dụng của thứ này là chữa trị linh binh, chỉ cần không phải gãy đoạn thì trọng thương thế nào cũng chữa được.
Vật trrong tay Tông Thủ cao tới lục giai, cũng là linh khí hiếm thấy cực điểm. Chữa trị Lôi Nha Kiếm cấp hai là dư xài.
Mà hai vật này Diệp Phi Sương nói là dùng báo ân cứu mạng thật sự là quá lớn.
Quả nhiên qua một lát những sợi tơ màu vàng kia đã bắt đầu chữa trị xong, những vết rách trên kiếm thật nhỏ đang khép lai. Tự quán thông từng chút một. Chỉ dùng một phút đồng hồ là Lôi Nha Kiếm đã khôi phục như trước, linh quang phiêu tán, không tổn hại mảy may.
Tông Thủ vui lên thu kiếm về. Có khối Dưỡng Kiếm Thạch này thì sợ gì ngày sau không có kiếm liều mạng.
- Đúng rồi! Còn có bao tay kia...
Tông Thủ lấy hai túi gấm ra, một bao tay do tơ vàng chế thành, một thanh linh kiếm ba thước ba.
Kiếm kia cũng là linh binh, cao tới tam giai, so với Lôi Nha Kiếm của hắn còn tốt hơn một chút. Nhưng mà kiếm này là kim hệ, thân kiếm dài nhỏ, mà linh trận bên trong bao hàm duệ kim, tuyệt phong hai đại đạo pháp, vô cùng lăng lệ ác liệt.
- Kiếm này ta không dùng được, nhưng mà Tuyết Nhi chính là Bạch Hổ, chỉ cần có được linh binh này, kiếm này vừa phù hợp!
Lúc trước tru sát Minh Quyết, Tông Thủ đối với vật tùy thân của hắn đều để qua một bên. Mà giờ khắc này hoàn toàn không có cố kỵ.
Ma Sơn tông rất mạnh, nhưng mà hai người kia tìm tới nơi này muốn giấu diếm cũng không khả năng.
Dù sao đã kết oán rồi, vật tùy thân của hai người này Tông Thủ tự nhiên sẽ không bỏ qua.
Trong túi gấm còn có đan dược và thú tinh, Tông Thủ không chút khách khí lấy đi. Những vật tà đạo ma môn thì Tông Thủ trực tiếp đánh nát, ném vào trong nước.
Những vật này đều uy lực không tầm thường. Tông Thủ trời sinh dã không thích. Tu tập kiếm đạo tối kỵ nhất chính là không thuần túy.
Nhưng chỉ có bao tay này lại có phần làm hắn vui mừng. Nó là tơ nhẹn ngàn năm hỗn hợp với linh kim bện mà thành. Không sợ kim thiết, không sợ kịch độc.
Mặc dù là thời điểm đấu kiếm với người ta cũng cần dùng đến, chân khí tổn thương ngược lại có thể giảm ba thành.
Sau khi mang theo vật này vừa vặn phù hợp. Có thể co lại dán chặt thân thể, không có sơ hở. Truyện được copy tại Truyện FULL
Mà trừ thứ này ra còn có những thứ còn lại hắn không đặt vào mắt.
Tông Thủ lặng lẽ cười cười, sau khi thu thập thỏa đáng. Sau đó trước mắt đã nhìn thấy bờ hồ xa xa, mà ở trên điểm cao có một gian nhà nhỏ khác biệt.
Hổ Trung Nguyên đang luyện đao, tới tới lui lui, nhất là một chiêu Hổ Khiếu Bát Phương. Từ ba tháng trước Tông Thủ lưu lại một tia "thế" thì càng tiến bộ.
Xa xa nhìn qua, càng lúc càng có phong phạm của Hổ Thiên Thu, thời điểm xuất đao uy thế bát phương. Lại hơi có chút khác biệt chính là dung nhập võ đạo của Hổ Trung Nguyên vào, thiếu đi vài phần bụng dạ thẳng thắn, nhiều hơn chút biến ảo kỳ lạ.
Chỉ có Tông Nguyên giờ phút này rất thành thật, hắn đang luyện tập thương pháp trụ cột.
Lúc ban đầu thì hữu khí vô lực, được chăng hay chớ chỉ là ứng phó. Nhưng mà gần đây dạy cho hắn vài chiêu, dạy dỗ một phen lại dụng tâm nhiều, đâu ra đấy, rất có kết cấu.
Bản thân nghe tiêng cười hì hì bên cạnh, đột nhiên phía sau bè gỗ vang lên âm thanh " 'Rầm Ào Ào' " nhỏ. Sau lưng có một làn gió nhẹ thổi qua.
Cơ bắp toàn thân Tông Thủ lập tức căng cứng, lông tơ hơi run sợ. Sau một lát thân xác mới buông lỏng một phen.
Trong nháy mắt tiếp theo một thân hình ấm áp ôm mạnh từ phía sau, ôm cổ của hắn, Sơ Tuyết lúc này dán vào người của hắn, tiếng cười như chuông bạc vang lên;
- Thiếu chủ, tại sao hôm nay quay về sớm như vậy? Hôm nay ngươi không đi tu luyện hay sao?