Thần Hoàng

Chương 190: Tam huyền ánh linh



Trong nội tâm Tông Thủ kêu khổ, bị thân thể ôn nhu nhuyễn lệ kia ôm vào ngực, trước ngực là vú nhỏ đầy đặn. Chỉ cần là nam nhân thì không ai không động tâm. Cũng không biết Sơ Tuyết rốt cuộc có ý gì hay không.

Sau khi Sơ Tuyết ôm hắn xong thì Tông Thủ mới gật đầu nói:

- Không luyện! Hai ngày này chúng ta đi dạo ngoài thành chơi đi, trước chơi đùa tận hứng rồi nói sau.

Sơ Tuyết lập tức hoan hô tung tăng như chim sẻ, nhưng mà chốc lát sau nàng lại chần chờ, làm bộ lo lắng, nói:

- Có thể làm chậm trễ tu luyện của Thiếu chủ hay không? Tập võ chi đạo, không tiến tắc thối.

Lời còn chưa dứt Tông Thủ đã điểm lên mi tâm của nàng. Rồi sau đó lại chống bè gỗ đi tới bên cạnh bờ hồ.

Bọn họ nhanh chóng đi lên căn nhà gỗ trên bờ hồ.

Thời gian ba tháng, không có ngày nào không khổ tu, mặc dù trong đêm cũng phải tu luyện nguyên hồn, thật không có một khắc ngừng. Hắn hiện tại muốn làm nhất chính là ngủ một giấc thật ngon.

Nhưng mà thời điểm đi tới bên cạnh Tông Nguyên thì chỉ nghe tên đường huynh này hừ một tiếng. Quay đầu đi, chỉ thấy người này múa thương sing phong khởi thủy, cũng không có bài ra cái giá đỡ lớn gì đó. Động tác tuy tiêu chuẩn nhưng chỉ có hình mà không có thần, thật sự khó coi.

Tông Thủ nhíu mày, trầm tư một lát dừng lại nói một câu:

- Tông Nguyên, ngươi múa Tử Lôi Thương cho ta xem một lần.

Tông Nguyên lạnh lùng liếc hắn một cái, cố tình làm trái, mà khi trông thấy Tông Thủ giống như cười mà không phải cười nhìn qua thì hắn lại chột dạ. Cũng chỉ có thể làm theo ý của Tông Thủ diễn luyện bộ Tử Lôi Thương này.

Trước mặt Tông Thủ thì hắn không dám qua lao. Hắn cầm lấy thương chỉ lên bầu trời dẫn một tia lôi điện, lại múa thương biến ảo tàn ảnh đầy trời, không gian mười trượng mặc hắn tung hoành, bỗng nhiên chấn động quét ngang.

Lại chỉ có điều một lát sau Tông Nguyên lại kinh ngạc.

Sau khi chán nản nên ba tháng qua hắn không tu luyện Tử Lôi thương này. Mà giờ khắc này dùng ra lại không cảm thấy có chút không lưu loát nào. Ngược lại nó vô cùng trôi trải, thương thế lúc này đã ít sơ hở hơn trước.

Tu vi võ đạo của hắn tiến bộ từ lúc nào thế nào? Bỗng trong nội tâm khẽ nhúc nhích, nhớ tới Tông Thủ bảo hắn luyện những tư thế kia, chẳng lẽ là bởi vì như vậy?

Tông Thủ thấy thế thì lạnh lùng cười cười, đem sau đó đem đan dược có được từ chỗ Hiên Viên để ở trước mặt của Tông Nguyên, thu hồi ánh mắt nói:

- Đây là Nhân Cực Ngũ Hành Đan, có thể cường tráng thân thể. Nhưng mà cũng chỉ có mười lăm miếng. Trong vòng nửa tháng ngươi còn không đột phá Địa Luân tam mạch thành Võ Tông, vậy cũng không cần dùng nữa. Ta tất giết ngươi, sau đó đem thi thể trần truồng của ngươi dán trên cửa thành Càn Thiên Sơn, lại cho người ta ngắm nhìn.

Sau khi nói xong sẽ thấy chẳng muốn để ý, trực tiếp đi qua người hắn.

Bên kia Tông Nguyên cũng không thấy nổi giận, hắn kinh ngạc đứng nguyên tại chỗ. Trong đầu chỉ có một ý niệm biện pháp của Tông Thủ hoàn toàn hữu dụng với hắn. Vị thế tử này đúng là thật sự chỉ điểm cho hắn.

Sau khi thu hồi đan dược dưới chân, Tông Nguyên lúc này bĩu môi, cho dù luyện võ đạo cao hơn cũng bị khống chế, có ý gì?

Nhưng mà lúc hắn múa thương đã nhiều ra vài phần chăm chú. Tuy là tự hỏi mình hơ chán nản, nhưng đối với võ đạo trong lòng của hắn vẫn còn truy cầu bản năng.

Trên ngọn núi cao ngất, Tông Thủ ngồi trên một chỗ khắc linh văn, từ trên cao nhìn bao quát chung quanh.

Đây là bên cạnh Thủy Tiên Hồ, cũng là sơn mạch lớn nhất. Phạm vi có chừng sáu trăm dặm. Từ đó thi triển linh pháp nhìn qua có thể nhìn rõ không bỏ sót.

Mà Sơ Tuyết giờ phút này đứng ở bên cạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn khóc than nói:

- Thiếu chủ, đây là đi dạo ngoài thành mà ngươi nói sao? Thật không thú vị.

Đầu của Tông Thủ không quay lại, tiếp tục thi triển linh quyết, sau một lúc hắn mới mỉm cười:

- Làm sao không phải đi dạo ngoài thành? Vừa đi vừa tìm linh mạch không phải là rất tốt hay sao?

Con đường trước mặt của hắn đi có kiếp sát liên hoàn, rốt cuộc còn chưa chính thức buông xuống được, cũng không thể vô tư đi chơi đùa.

Hổ Trung Nguyên ở bên cạnh cũng trợn mắt nhìn qua, rất có vài phần phong phạm của Hổ Thiên Thu, nói:

- Tuyết nhi ngươi làm càn rồi! Bốn người chúng ta hôm nay thiếu linh mạch tiến giai. Thế tử có thể thi triển linh pháp tìm kiếm cho chúng ta thì đây là đại cơ duyên, làm thế nào mà không dùng? Thật sự là vô liêm sỉ!

Sơ Tuyết ục ục miệng không nói thêm lời nào. Cũng không phải sợ vị cậu này, mà là chẳng muốn nói gì. Nàng tính toán nhìn rõ ràng, đi theo thiếu chủ nhà mình là không có lúc nào rãnh rỗi cả.

Cộng thêm Tông Nguyên cùng Lung Ảnh Sư thì ba người một thú đứng trong linh trận, bọn họ đứng trong linh trận quán chú chân khí. Mượn nhờ trận này cảm ứng chân khí địa mạch thích hợp với bọn họ.

Tuy nói nơi này là chỗ cao nhất nơi đây, nhưng mà những linh mạch kia lại không có khả năng dùng mắt thường trông thấy. Chỉ có mượn nhờ linh trận mà lờ mờ cảm giác. Trừ chuyện đó ra không có biện pháp khác.

Trong miệng Tông Thủ niệm chú ngữ, thúc dục ấn quyết. Bốn người đi như chỗ không người thình lình xuất hiện một màn sáng đủ màu sắc. Thực sự không phải là vô cùng bình tĩnh, mà là thỉnh thoảng xuất hiện gợn sóng và hào quang dài hẹp.

- Tam Huyền Ánh Linh Pháp truyền ra gần cánh rừng kia không thể dò xét, tất cả linh năng mạch lạc đều nhìn rõ. Trong phạm vi cực lớn này, biến hóa của linh năng trong phạm vi ngàn dặm đều có thể thấy được. Đây là pháp môn chỉ có những thánh địa mới có, cho dù là độc môn bí truyền cũng chỉ có như vậy mà thôi. Sớm biết Linh Sư chi năng mạnh mẽ hung hãn như vậy, kiếp trước ta cũng nên phân tâm tu luyện một ít linh pháp. Miễn đau khổ tìm kiếm địa mạch

Trong lòng Tông Thủ nghĩ ngợi, lúc này quan sát biến hóa của hào quang năm màu.

Những gợn sóng này đều là do linh mạch sinh ra, nhưng mà chúng giao tạp với nhau cả. Hắn linh pháp không sâu, hồn lực không được, thật sự là khó phân biệt được linh mạch. Chỉ có những "tuyến" lập lòe kia là Tam Huyền Ánh Linh Pháp, chính thức chiếu nhìn rõ linh mạch. Có thể xuyên thấu qua hào quang sáng bóng nhìn thấy thuộc tính bên dưới.

Nhưng mà phần lớn linh mạch đều lưu động, cũng không xác định vị trí. Mặc dù trông thấy cũng chưa chắc đại biểu cho nó, khó mà bắt được.

Kỳ thật trong trí nhớ của hắn còn có mấy bí thuật bất truyền của các tông môn diệt vong, nhưng đều không rõ lai lịch nên không thi triển.

Đặc biệt là bên kia nói chừng có hai gia hỏa đang nhìn lén đấy.

Mà khi Hổ Trung Nguyên răn dạy Sơ Tuyết xong, lúc này quay đầu lại nhìn qua, mịt mờ tỏ vẻ hoài nghi vài phần:

- Thiếu chủ, ta nghe nói tìm kiếm địa mạch ai cũng đều cần cảnh giới thâm sâu, chẳng những cần Dạ Du ngàn dặm, càng phải có pháp khí đặc thù. Thiếu chủ ngươi hôm nay có phải quá gấp hay không?

Tông Nguyên nghe vậy thì cười lạnh, Tông Thủ không phải là tay mơ, mà là thật sự quá gấp! Lại nói thẳng là không biêt trời cao đất rộng.

Dù sao linh mạch ở nơi xa, mặc dù bọn họ ở Càn Thiên Sơn cũng không có mấy Linh Sư có thể thi triển. Mỗi lần ra tay giúp người tìm kiếm đều báo cái giá trên trời, càng không bảo đảm mỗi lần thi pháp đều thành công.

Biện pháp càng không đơn giản thành công, đây chính là điểm khiến Tiên Thiên Võ sư ở Càn Thiên Sơn mỗi lần tiến giai càng khó khăn.

Tông Thủ làm như không nghe thấy, chỉ chuyên tâm quan sát biến hóa của màn sáng.

Môn linh pháp này tuy hắn nhớ kỹ, nhưng vẫn chưa bao giờ thi triển qua. Giờ phút này sử dụng đúng là tối nghĩa khó hiểu, khó có thể thi triển hết thảy.

Chỉ có thể dùng tâm lực bồi vào, đi quan trắc hướng đi của linh mạch và phỏng đoán.

Cứ bình tĩnh trôi qua như vậy, cũng không biết qua bao lâu, Tông Thủ nhíu mày lộ ra vài phần vui mừng:

- Tìm được! Ngoài sáu trăm dặm có đủ ngũ hành, kim hệ làm chủ. Nguyên linh tinh khiết, hẳn là thượng phẩm địa mạch. nguồn TruyenFull.vn

Hổ Trung Nguyên nhướng mày, cười khổ một tiếng. Cái này mà gọi là tìm được hay sao? Nếu như trong ba mươi dặm vậy còn được, ngoài sáu trăm dặm thì bọn họ tới nơi thì hoa cúc cũng tàn rồi.

Thời điểm định mở miệng khích lệ, chỉ thấy trên người Tông Thủ xuất hiện một đoàn âm hồn phóng ra ngoài.

Hổ Trung Nguyên sớm biết Tông Thủ đã tới Xuất Khiếu Cảnh giới, thậm chí có thể di động phạm vi nhỏ, vì vậy cũng không lo lắng.

Trong nội tâm càng buồn cười, chẳng lẽ Tông Thủ có ý định dùng âm hồn này đuổi theo? Cho dù là Hồn Sư cảnh giới Dạ Du muốn bay đi sáu trăm dặm cũng phải mất một phút. Gây chuyện không tốt còn có nguy hiểm. Cũng không biết địa mạch chạy đi tới nơi nào rồi. Mặc dù còn lưu tại nguyên chỗ nhưng nên dùng cái gì thu đây?

Đang âm thầm lắc đầu, lại chỉ gặp trong tay áo của Tông Thủ xuát hiện Tam Linh Lung Tháp, bỗng dưng bay vút lên cao.

Mà cả đoàn nguyên hồn của Tông Thủ giờ phút này ngưng tụ cùng một chỗ, hóa thành loan điểu.

Nhưng mà giờ phút này trong mắt của Hổ Trung Nguyên có hi vọng, ở trong đoàn khói nhẹ kia có ba đạo phù lục ẩn ẩn sáng lên. Lại nhìn qua sương khói màu xanh, hàn lực cực thịnh, không có nửa phần tạp chất, hoàn toàn là biến chất rồi!

Trong con ngươi lập tức có quang mang mạnh mẽ bùng lên, gắt gao nhìn qua Sơ Tuyết:

- Tuyết Nhi, thế tử hắn đã là Dạ Du chi cảnh? Lúc nào thế?

Sơ Tuyết dùng móng tay gãi gãi hai gò má, cũng vẻ mặt nghi hoặc:

- Hẳn là a? Thiếu chủ hắn đột phá lúc nào ta không biết nữa, gần đây không ở cùng một chỗ.

Hổ Trung Nguyên cũng không thấy thất vọng, lại không đè nén cõi lòng, một tiếng cười ha ha, âm thanh chấn khắp nơi. Giờ phút này cuối cùng lờ mờ lĩnh hội lúc trước so đấu võ với Tông Thủ thì phụ thân dùng lực lượng ngang nhau là bực bội như thế nào.

Kinh hỉ khoái ý như trút được gánh nặng, chờ mong với tương lai đan xen vào nhau.

Thế lực lớn như Càn Thiên Sơn nhất định là ngoài Huyền Võ tông mới có thể khai sáng. Nếu như có hậu nhân kế vị như Tông Thủ dùng cảnh giới Linh Sư Dạ Du Cảnh là dư xài.

Tông Nguyên sắc mặt tái nhợt, ánh mắt không ngừng biến ảo. Hắn còn cho rằng đám người Tông Dương sẽ thành công. Mà giờ khắc này đã triệt để không trông cậy vào. Đối mặt với loại quái thai này có thể nghĩ cho dù là Tông Thế Tông Dương có thế nào cũng không có cơ hội.

Mà sau một khắc chỉ thấy nguyên hồn của Tông Thủ biến thành loan điểu, đột nhiên lôi quang lóe lên vỗ cánh một cái. Rồi sau đó trực tiếp biến mất trong tầm mắt của bọn họ.

Hổ Trung Nguyên kinh hãi, vô ý thức vươn người đứng lên nhìn qua xa xa. Cũng chỉ thấy đầu loan điểu kia có lôi quang quấn quanh đã ở ngoài ngàn dặm!

Lại thình lình chỉ vào đôi cánh và bay vút ra xa, trong nháy mắt đã biến mất vô tung.

Hổ Trung Nguyên lúc này triệt để ngây người tại chỗ, tốc độ nhanh như vậy cho dù là Linh Sư Hoàn Dương Cảnh đỉnh phong cũng không gì hơn cái này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.