Thần Hoàng

Chương 241: Huyền Hồ Thiết Kỵ



Mắt Hùng Khôi cơ hồ hoàn toàn mất đi tiêu cự, ngay khi tiếng sấm vang ầm ầm càng ngày càng tiếp cận, một đám ngân giáp kỵ sĩ rốt cục đã xuất hiện thân ảnh bên ngoài hơn mười trượng.

Năm ba bóng người, thân ảnh mông lung phảng phất là một đám mây vụ đánh úp lại. lúc sau càng ngày càng nhiều ngân giáp kỵ sĩ lộ ra trong tầm mắt của mọi người.

Mà trong con ngươi Hùng Khôi đã lộ vẻ tuyệt vọng.

- Huyền Hồ Thiết Kỵ Càn Thiên Sơn thành!

Giờ phút này cơ hồ ngay cả một ngàn kỵ sĩ đang muốn bỏ chạy cũng không thể, chiến mã màu bạc như gió xoáy trợ mã tốc, không hề có lực cản chạy như bay, không hề thua Ngự Phong Câu biến chủng dưới thân hắn.

Mắt thấy ngân giáp kỵ sĩ xuất hiện, một vị trung niên nam tử toàn thân sáng lạn ngân giáp, tay cầm trảm mã đại đao thúc ngựa tới gần. Sắc mặt Hùng Khôi không khỏi càng lộ vẻ tái nhợt. Cuối cùng con mắt hơi đổi, rõ ràng hoàn toàn buông bỏ ý định chạy trốn, quyết đoán vứt đại phủ cầm trong tay, hai tay giơ cao muốn đầu hàng.

Trung niên này thấy thế cũng hai mắt nhíu lại, hiện ra vài phần ngoài ý muốn. Sau một lát lại khôi phục lãnh khốc băng hàn. Đao thế trong tay không có nửa phần đình trệ, ngay khi thân ảnh xẹt qua là lúc, đao ảnh cũng lóe lên đổi thành sống đao đập vào đầu Hùng Khôi, đánh bay hắn hơn mười trượng rồi hôn mê ngã xuống đất.

Mà khi một ngàn ngân giáp kỵ sĩ dần dần giảm tốc độ thì toàn bộ bộ quân cùng kỵ quân Liệt Diễm Sơn đang sôi nổi bỗng nhiên ngừng lại, không một người dám tới gần.

Mà tướng lãnh thân mặc ngân giáp tuấn vĩ không hề để ý hơn mười vạn bộ kỵ đại quân, giật cương đi tới trước Hùng Khôi tóm lấy hắn vào tay.

Nhân số chênh lệch hơn trăm lần giằng co chỉ duy trì chỉ chốc lát, binh mã Liệt Diễm Sơn thành bắt đầu bỏ chạy, không dám dây dưa.

Chỉ là bất đồng với hơn mười vạn quân tốt tán loạn của Vân Hà Sơn, đại quân Liệt Diễm Sơn thành còn có người chủ sự. Mặc dù là rút lui nhưng vẫn ngay ngắn trật tự.

Trung niên tuấn vĩ cũng không đi quản, khuôn mặt lạnh lùng lẳng lặng đợi. Rồi sau đó trong phút chốc, ba nghìn Huyền Giáp kỵ sĩ từ trong doanh môn lao ra, người cầm đầu là Tông Nguyên.

Ngay khi trông thấy một ngàn Huyền Hồ Thiết Kỵ, sắc mặt Tông Nguyên lập tức biến đổi. Thoáng do dự một chút rồi lệnh toàn bộ kỵ sĩ Huyền Sơn Thành dừng ngựa lại. Hắn một mình một ngựa đi tới trước người trung niên vĩ ngạn cúi người hành lễ:

- Tộc chất Tông Nguyên, bái kiến tộc thúc!

Khuôn mặt trung niên vào lúc này mới giãn ra, hắn cao thấp cẩn thận đánh giá Tông Nguyên, vẻ mặt lại nhất thời là phức tạp nói:

- Cuồng Đình thương ý, trùng trận vô song, chẳng thể trách quân thượng luôn luôn che chở ngươi. Ngày hôm nay Tông Nguyên ngươi xuất đầu ba nghìn thiết kỵ phá bốn mươi vạn liên quân của Vân Hà Liệt Diễm nhị thành, Tử Lôi Thương tất sẽ chấn triệt Đông Lâm Vân Giới, đại ca ở dưới suối vàng sẽ rất vui mừng. Chỉ là ngươi đã có bổn sự này cần phải đi chính đạo, phụ tử Tông Hạo Tông Dương tiểu nhân âm hiểm. Ngươi đi theo bọn hắn, sớm hay muộn có một ngày sẽ bị bọn hắn bán đứng.

Nói đến đây, trong mắt trung niên tuấn vĩ chớp lên lệ mang, khi trông thấy đối phương không phản ứng vì ngôn ngữ mình lăng mạ phụ tử Tông Hạo chút nào mới lộ vài phần ngạc nhiên.

Thằng nhãi này chẳng lẽ thật sự là đã muốn đầu phục thế tử? Dùng tâm tính của Tông Nguyên, chủ động phản bội đã rất kỳ quái, mà còn quay sang Tông Thủ bản thân không thể tu hành lại càng làm người ta ngạc nhiên.

Tông Nguyên yên lặng một hồi, khi nghe tới câu: Tử Lôi Thương tất sẽ chấn triệt Đông Lâm Vân Giới thì chỉ thấy chua xót trong miệng, những từ đằng sau căn bản không để ý tới.

Một trận chiến này ngày hôm nay, người khác chỉ nhìn thấy hắn một cây Tử Lôi Thương sở hướng vô địch hướng vô địch, đạp phá thiên quân, trả hết sỉ nhục, nhưng nào có ai biết kỳ thật tất cả chuyện này đều là do vị thế tử kia khống chế.

Một khi ly khai Tông Thủ tái chiến với người ta, mình sẽ chẳng là cái gì.

Chỉ là tinh thần phấn chấn nổi lên, Tông Nguyên một lần nữa lóe ra quang mang vô cùng mãnh liệt. Mặc dù không phải mình làm ra nhưng cuộc chiến ngày hôm nay hắn học được gì đó cũng vượt quá tưởng tượng! Một ngày nào đó, hắn sẽ có thể danh xứng với thực. nguồn TruyenFull.vn

Hắn tuyệt không buông tha, hắn sẽ tự tay dùng thương giết tên súc sinh Tông Hạo kia.

Trung niên tuấn vĩ cũng âm thầm kỳ quái, Tông Nguyên mấy hơi trước đó khí phách tinh thần sa sút, hồn nhiên không giống vừa mới chỉ huy ba nghìn thiết kỵ, đánh tan bốn mươi quân địch. Không hề có nửa phần hận ý, cũng không có cái gì đắc chí vừa lòng ngược lại tựa hồ uể oải vô cùng. Bất quá chỉ một lát sau ý chí chiến đấu sục sôi, người khác không hiểu ra sao.

Bất quá hắn cũng chẳng muốn đi để ý, hếch khóe môi lên rồi nghiêng đầu bình tĩnh nhìn về phía phương hướng xa trận, sau đó vẻ mặt thản nhiên nói:

- Ta mặc kệ Tông Nguyên ngươi đi theo thế tử rốt cuộc là có chủ ý gì. Nhưng nếu có một ngày ngươi gây bất lợi với thế tử thì dù Tông Nguyên ngươi hoàn toàn nắm giữ Cuồng Đình thương ý, Tông Lam ta sẽ tự tay lấy mạng ngươi. Chiến sự nơi này đã xong, ngươi không cần truy kích, có thể theo ta đi gặp thế tử.

Lông mày Tông Nguyên nhíu lại, nhìn mấy chục vạn thất bại thất bại thối lui hướng cốc khẩu, còn có khí tức di động đằng sau, hắn liếc mắt một cái đã thấy vẻ mệt mỏi của Huyền Sơn kỵ sĩ. Suy tư chỉ chốc lát, liền không chút do dự đi theo Tông Lam bước vào xa trận.

Trong vòng xa trận giờ phút này tất cả mọi người đã ra khỏi xe, cùng lên trần xe nhìn ra ngoài mười dặm.

Hình ảnh mơ hồ không rõ, chỉ là lờ mờ có thể thấy được, tình hình đại khái bên kia. Đặc biệt câu: Phong Dục đã trảm Đàm Đào vang vọng hơn mười dặm xa. Cho dù bên này xa trận cũng có thể nghe rõ ràng.

Tất cả mọi người ánh mắt nóng cháy nhìn về một màn kỳ tích này, nhất là một ngàn Huyền Sơn Thành tinh kỵ lưu thủ nơi này cực kỳ hâm mộ ghen ghét, cũng tiếc hận vô cùng. Giờ phút này họ hối hận rất nhiều, lúc trước không có tham dự trùng trận trở thành một thành viên trong ba nghìn thiết kỵ.

Thiết kỵ trùng trận, không ai ngăn cản, có thể tham dự hành động vĩ đại như thế này chết trận cũng thấy quang vinh!

- Thật sự thắng sao?

Mí mắt Ly Lạc nhảy lên sau đó là cười khổ một tiếng nói:

- Ngày hôm nay quả nhiên như thế tử nói tất thành truyền kỳ Vân Giới.

Thu hồi tầm mắt, Ly Lạc lại nhìn về phía Tông Thủ, chỉ thấy đối phương như lão thần ngồi yên, có vẻ đang tính toán cái gì. Cẩn thận lắng nghe, Tông Thủ đang lẩm bẩm mấy con số, cái gì Phong Viêm Bạo Tiễn ba trăm bốn mươi chi, chết bốn trăm bốn mươi ba người, tiền tử cần mấy phần, còn một Nguyên Diệt Loạn Linh Phù giá trị bao nhiêu thú tinh.

Còn có các loại linh khí cùng với giáp trụ thu được, có thể đáng giá bao nhiêu tính toán tổn thất một trận chiến cuối cùng này.

Đến cuối cùng ngay khi tính ra không sai biệt lắm hai trăm viên thất giai thú tinh thì vẻ mặt Tông Thủ đau khổ. Nếu tiền này là lấy từ Càn Thiên Sơn, hắn tự nhiên lười để ý nhưng đây là tiền riêng của hắn, không biết sau này trở thành yêu vương có thanh toán lại cho không?

Ly Lạc Thi Đan không nói nên lời, thầm nghĩ Yêu Vương Càn Thiên Sơn tương lai quả nhiên là cực phẩm. Sau phút do dự thì thu lại hai Nguyên Diệt Loạn Linh Phù, đoán chừng "cường địch" khó mà chống nổi. Ly Lạc lắc đầu tiếp tục nhìn phương xa:

- Chúc mừng thế tử, Huyền Hồ Thiết Kỵ của quý thành đã thắng, cục đã định không thể thay đổi. Hỗ trợ truy kích cho dù không thể trảm hết bốn mươi vạn liên quân, cũng nhất định có thể khiến Liệt Diễm Sơn cùng Vân Hà Sơn nguyên khí đại thương! Kỵ quân và mấy chục bộ binh giáp sĩ có thể lưu lại hơn phân nửa.

Nghe được bốn chữ Huyền Hồ Thiết Kỵ, Tông Thủ lúc này mới hồi thần lại nhìn chăm chú nhìn về nơi xa. Quả thấy trong tầm mắt một ngàn ngân giáp kỵ sĩ đang cùng ba nghìn Huyền Sơn kỵ sĩ từ từ đi về phía này.

Tất cả đều là một thân ngân giáp oai phong, chiến mã dưới thân là biến chủng biến chủng Ngân Lân Đạp Phong Thú, tốc độ chỉ kém Ngự Phong Câu một chút.

Tông Thủ không khỏi hít một hơi hàn khí, nhìn xa xa, ngân giáp thiết kỵ quả nhiên đều là Linh Võ song tu hơn nữa cũng đều là thuần Hồ Bộ Chi Chúc. Trong đó Huyền Võ Tông sư còn có ba vị, mà Võ tông cường giả đạt tới hai mươi.

Chẳng thể trách Huyền Hồ Thiết Kỵ chỉ có ngàn người, chiến lực của họ xếp top ba trong số chư thành Đông Lâm Vân Giới, ở phía tây Đông Lâm Vân Giới chưa từng đại bại một lần nào.

Hắn lúc trước còn đang kỳ quái, Linh Sư Vân Hà Liệt Diễm nhị thành như thế nào bỗng nhiên không có động tĩnh? Một mình Nhược Thủy sao có thể lợi hại như thế.

Hiện giờ xem ra, hơn phân nửa là bị Huyền Hồ Thiết Kỵ diệt sạch.

Nguyên bản theo tính toán của hắn, đánh tan bốn mươi vạn người coi như xong việc. Có thể nắm trong tay một con tinh kỵ, thật là có vài phần nắm chắc thì ít nhất lưu lại non nửa bốn mươi vạn người.

Bất quá khi cẩn thận tưởng tượng, Tông Thủ liền quyết đoán lắc đầu dứt bỏ hấp dẫn:

- Những người này cũng đều là Yêu Tộc nhất mạch, ngày sau là thủ hạ dưới tay ta, có giết nhiều vô ích. Mặc dù là bức hàng bộ phận, ta cũng không còn nhân thủ nhiều như vậy, nhìn tù binh rồi nói, hiện giờ cũng chẳng quản nhiều như thế.

Ly Lạc, Thi Đan ngẩn ra, vị thế tử này đúng là mặt dày, còn chưa trở thành Yêu Vương Càn Thiên Sơn cũng đã đem người của Liệt Diễm Sơn Vân Hà Sơn trở thành con dân mình.

Bất quá khi tiếp tục tưởng tượng niên kỷ kiếm thuật tuyệt thế của Tông Thủ, mới vừa rồi điều khiển Tông Nguyên khi Trùng Trận Thuật thì im lặng.

Đông Lâm Vân Giới mấy ngàn năm trước diệt vong, loạn lạc đã có gần hơn bốn ngàn năm, thành trì các nước Vân Giới chẳng lẽ sẽ được thống nhất trong tay Tông Thủ?

Hai người không khỏi miên man suy nghĩ một hồi, Tông Nguyên lại không để ý, mắt bình tĩnh nhìn về phía trước.

Ba nghìn huyền sơn giáp kỵ cùng Huyền Hồ Thiết Kỵ tới trước xa trận khoảng năm mươi trượng thì dừng ngựa, Tông Nguyên đang cùng một vị trung niên tuấn vĩ dắt tay nhau tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.