Thần Hoàng

Chương 248: Hoàng Diễm Nhiên Linh



Ở trong Hải Hạp, tại đại trướng trong binh doanh, vẻ mặt Tông Thủ đau khổ nhìn trong tay.

Một đêm thu hết, cũng chỉ được hai cái chai thuốc, mấy miếng lục giai thú tinh.

Bên cạnh để đó vài thanh linh binh thoáng đáng giá.

- Chỉ có chút đồ như vậy? Tiểu túi càn khôn đâu? Các ngươi không phải mới từ Giới Phù Thành trở về, đừng nói cho ta là tay không mà quay về? Những thứ khác thì cũng thôi, Địa Cực Đan cũng phải có mười miếng tám miếng chứ? Ta nghe Đàm Đào đã từng nói qua, chư tông Càn Thiên Sơn cùng Huyền Sơn Thành, hàng năm đều đặt hàng mua sắm hơn mười hai mươi miếng Địa Cực Đan cung phụng cho Huyền Vũ tông sư.

- Tiểu túi càn khôn chính là vật mà lánh đời tông môn mới có, Càn Thiên Sơn các ngươi đều không có, Liệt Diễm Sơn chúng ta tự nhiên càng không có?

Hùng Khôi nửa quỳ trên mặt đất, thần sắc bất đắc dĩ dùng ánh mắt như nhìn người ngốc nhìn Tông Thủ:

- Về phần Giới Phù Thành, Liệt Diễm Sơn chúng ta rốt cuộc là bị ai kéo thảm rồi? Liệt Diễm Sơn tổng cộng chỉ đổi không đến mười lăm miếng Địa Cực Đan, đại bộ phận cũng phải đưa về. Mặc dù ta thân là thế tử Liệt Diễm Sơn cũng không có thể tham nhiều, trong tay chỉ có hai viên mà thôi, tuyệt không lừa gạt.

Tông Thủ không khỏi bóp trán, chỉ cảm thấy lòng mình đau như cắt, nước mắt đầm đìa. Vốn cho là lúc này đây có thể tìm về chút ít nhưng sự thật là trừ này trên người Hùng Khôi còn có Phong Dục lấy tới bốn miếng Địa Cực Đan ra thì không còn vật gì có giá trị nữa.

Mà binh doanh làm hắn ôm đầy hy vọng cũng chỉ chứa đựng không đến bảy ngày quân lương. Tuy nói là chừng bốn mươi vạn người nhưng giá trị lại còn không sánh bằng một Phong Bạo Viêm Tiễn, ngoài ra còn có một ít tài liệu đất đá xây thành trì.

Ah, đúng rồi! Còn có số lượng trăm vạn mũi tên, ước chừng hai vạn binh khí thay thế chiến giáp, cùng với hai mươi vạn miếng cấp hai thú tinh, đây đại khái là một chút gặt hái duy nhất đáng giá. Đáng tiếc đại bộ phận trong đó vô pháp mang theo, chỉ có thể tiếc nuối thiêu hủy hoặc là dứt khoát vứt bỏ.

Lúc này đây nói là mất cả chì lẫn chài, tuyệt không là quá! Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Tông Thủ không khỏi là âm thầm cắn răng, vì Yêu Vương vị lần này nhất định phải tới tay, không nắm được Càn Thiên Sơn trong tay thì thật là thiệt thòi quá.

Mà ánh mắt hắn nhìn về phía Hùng Khôi theo thời gian dần trôi qua cũng trở nên nguy hiểm và bắt đầu cân nhắc.

- Như vậy đi, Tông Nguyên, chặt một ngón tay của hắn rồi sai người đưa về Liệt Diễm Sơn đi. Nói cho cha hắn biết chuẩn bị, ít nhất hai mươi viên thất giai thú tinh tiền chuộc, ta mới bằng lòng thả người.

Mặt Hùng Khôi lập tức trắng bệch, mắt thấy Tông Nguyên đứng trang nghiêm sau lưng Tông Thủ bỗng dưng tiến lên trước một bước vội vàng khoát khoát tay nói:

- Chậm đã! Một ngón tay mà thôi, Hùng Khôi ta không quan tâm. Bất quá Diễm Hùng nhất tộc quy củ, chỉ cần bị người khác tù binh sẽ không có khả năng kế thừa tộc trưởng vị. Dùng tính tình của cha ta hơn phân nửa một quả nhất giai thú tinh cũng sẽ không giao. Ngón tay của ta, thế tử ngươi chém cũng vô dụng.

Thần sắc Tông Thủ giật mình, dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn về phía Tông Nguyên cùng Nhược Thủy.

Mà hai người này, cũng đều có chút gật đầu, biểu thị Hùng Khôi nói không sai.

Lập tức trong lòng Tông Thủ lạnh buốt, hắn nguyên bản còn tính toán đe doạ cưỡng bức một chút, sau đó động tay động chân với hồn thức của Hùng Khôi rồi mới thả ra.

Nhưng nghe Hùng Khôi nói tựa hồ lần này hắn ngay cả nửa miếng nhất giai thú tinh cũng khó mà lấy được.

Ánh mắt Tông Thủ không khỏi càng lạnh như băng, lập loè bất định.

Tiểu túi càn khôn không có, Địa Cực Đan không có, cũng đổi không đến tiền, thứ này để sống còn có tác dụng gì?

Trầm ngâm một lát, trong lòng Tông Thủ lại lóe lên linh quang:

- Tông Nguyên, đầu Phong Dục chế thành cái bô thật có thể bán lấy tiền? Ngươi đừng gạt ta?

Khuôn mặt Tông Nguyên rúm ró lại, bất quá ngữ khí vẫn tỉnh táo nói:

- Bẩm thế tử, mấy năm này Càn Thiên Sơn có không ít người chết ở Phong Dục trong tay, trong đó càng có hơn mười vị xuất thân đại tộc, thân tộc đều là thân gia hào phú tự nhiên kết thù kết oán cùng Hùng Khôi cũng có không ít.

Ánh mắt Tông Thủ lập tức sáng lên, thân hình khổng lồ cao hơn trượng của Hùng Khôi trong mắt hắn đã biến thành một cái bô vàng lớn, đến lúc đó để người ta khảm thêm mấy miếng bảo thạch lên làm thành tác phẩm nghệ thuật, hơn phân nửa có thể bán cái giá tiền rất cao.

Hùng Khôi nghe vậy là hiểu ý mà khóc không ra nước mắt. Vốn là vì ngăn ngừa đầu mình bị chế thành bô mới buông tha cho tôn nghiêm, lựa chọn đầu hàng. Nhưng nghe ngữ khí của Tông Thủ tựa hồ tránh không được vận mệnh trở thành cái bô.

Tưởng tượng ngày sau bị người ta dùng hoàng kim dịch trét lên cái đầu mình, hắn chỉ cảm giác toàn thân đều là nổi da gà, quả thực khó có thể chịu được.

Trong lòng đang lúc tuyệt vọng, Hùng Khôi chợt khẽ động, tròng mắt đảo như lạc rang kiên quyết mở miệng nói:

- Tiền Hùng Khôi ta không lấy ra được, bất quá ta lại biết được mưu đồ cùng kết cấu trận phòng thủ thành của Liệt Diễm Sơn thành.

Tông Thủ mới hơi thu liễm sát cơ giống như cười mà không phải cười:

- Coi như ngươi thức thời, bất quá phải nhớ đổi mạng này chỉ như thế thì chưa đủ. Tiếp tục.

Hùng Khôi khẽ thở phào nhẹ nhõm, nếu đã mở miệng thì cũng không do dự nữa, không có nửa phần tâm lý gánh nặng nói:

- Ta còn biết tất cả mưu đồ, binh lực hư thật phòng thủ thành của Liệt Diễm Sơn, thậm chí ân oán của tất cả chư tộc Liệt Diễm Sơn, ai chính thức thân tín cha ta, ai ám tồn phản ý đều có thể cáo tri, thế tử đã thỏa mãn chưa?

Tông Thủ trầm mặc một hồi từ chối cho ý kiến. Hồi lâu sau khi Hùng Khôi dần dần bất an lúc, mới chợt cười:

- Mưu đồ Liệt Diễm chư thành phòng thủ thành? Xác thực làm lòng người động, bất quá vẫn còn quá xa. Tông Thủ nhớ mang máng, Diễm Hùng nhất tộc các ngươi tương truyền một loại tâm pháp. Gọi là cái gì nhỉ? Hoàng Diễm Nhiên Linh Quyết nghe nói ẩn hàm một bí mật, còn cùng quan hệ với một vị Yêu Hoàng chính thống đạo Nho?

Nghe được bốn chữ Yêu Hoàng chính thống đạo Nho, Tông Nguyên Sơ Tuyết lập tức lộ vẻ sợ hãi cả kinh.

Mà sắc mặt của Hùng Khôi cũng chuyển từ xanh sang trắng, lúc này thần sắc trầm ngưng, yên lặng không nói một câu. Quang trạch trong mắt dần dần tĩnh mịch.

Mắt Tông Thủ nhẹ nhàng híp lại, nhìn tình hình này hắn biết đoán chừng là hỏi không ra nhưng không thèm để ý chút nào, phất phất tay:

- Tông Nguyên Tuyết Nhi, các ngươi lui tới cửa đi!

Lông mày Tông Nguyên không khỏi nhảy lên cẩn thận chú mục liếc Hùng Khôi rồi không chần chờ cùng Sơ Tuyết thối lui ra bên ngoài mười trượng.

Tiếp theo Tông Thủ cũng không nói chuyện, mắt nửa nhắm nửa mở phảng phất ngủ rồi. Hô hấp của Hùng ồ ồ Khôi, cánh tay nắm lại rồi bỗng buông ra, nửa ngày sau cũng không có động tác.

Tông Thủ nhịn không được cười to:

- Không dám sao? Cơ hội tốt như vậy, sau này sẽ không có đâu, nếu có thể phản hồi Liệt Diễm Sơn ngươi đối với ta sẽ có công lao rất lớn. Kiêng kị như thế thì làm gì được? Tông Nguyên, lui mười trượng nữa.

Tông Nguyên cau mày, đang muốn theo lời rời khỏi ngoài lều thì thân hình Hùng Khôi bỗng dưng nổ bắn ra.

Áo đậu tằm trên người nổ bạo liệt, Địa Luân Mạch bị phong tỏa toàn bộ chấn khai. Cả người như bị áp đến cực hạn sau lại buông dây cung, một chưởng hổ gầm chụp vào Tông Thủ, toàn thân hắn diễm quang lóng lánh.

Mắt thấy Tông Nguyên Sơ Tuyết đều ở bên ngoài vài chục trượng đã cứu không kịp, trong mắt Hùng Khôi lập tức chớp lên vẻ vui mừng.

Thành rồi! Hắn mặc dù không biết Tông Thủ tại sao lại ngu xuẩn như thế cũng không đi giải thích những điểm đáng ngờ trong đó. Chí thấy trước mắt bắt được Tông Thủ thì ngày hôm nay chính mình sẽ có cơ hội thoát thân, nói không chừng còn rửa sạch mối nhục trước đó, chặt đầu Tông Thủ xuống.

Tay hắn đã cách Tông Thủ gần trong gang tấc, tâm thần hưng phấn hết sức thì chỉ thấy trên mặt Tông Thủ lộ ra một tia vui vẻ mơ hồ.

Sau đó đạp mạnh phía bên trái tránh đi rõ ràng là góc chết mà cánh tay Hùng Khôi không cách nào với tới.

Tay phải lóe lên trong kiếm quang thình lình xuyên thẳng qua cương kình liệt nắm lấy sống kiếm hung hăng đánh vào cánh tay Hùng Khôi.

Mà Hùng Khôi cũng cảm thấy tay phải của mình run lên một hồi, chỉ cảm giác phảng phất bị độc xà hung hăng cắn một cái, sau đó một cỗ khí kình xảo quyệt tới cực điểm bỗng dưng lọt vào trong cơ thể mình rồi sau đó tản ra bốn phương tám hướng. Phải dốc hết toàn lực, mới có thể miễn cưỡng chống lại những điện quang lúc lạnh lúc nóng càng làm thân hình hắn tê liệt này.

Bất quá giờ khắc này, ánh mắt Hùng Khôi lộ vẻ mờ mịt khó hiểu. Trong nội tâm càng để ý không phải là chân khí chạy loạn trong cơ thể mình mà là Tông Thủ mới vừa rồi hoàn toàn xuất kỳ bất ý một kiếm, mãi tới khi suýt nữa lao ra doanh trướng mới mạnh mẽ tỉnh lại, sau đó đồng tử co lại thành hình dáng của cây châm.

Tông Thủ chẳng những biết võ, hơn nữa thực lực không tầm thường! Rõ ràng đã là cảnh giới Tiên Thiên, kiếm thuật tinh tuyệt!

Quả nhiên đồn đãi không thể tin, thế nhân chỉ nói Tử Lôi thương Tông Nguyên bỗng nhiên bộc phát ngộ cuồng đình thương ý tru sát bốn vị Huyền Vũ tông sư!

Mà Tông Thủ - phế nhân trong đồn đãi lại che dấu sâu như thế.

Một kẻ mười bốn tuổi tiên thiên, Hùng Khôi hắn được xưng một trong thiên tài xuất chúng nhất Liệt Diễm Sơn, được dược vật phụ trợ cũng mãi tới khi hai mươi mốt tuổi mới đột phá tiên thiên cảnh giới!

Tông Thủ rõ ràng chỉ dùng mười bốn là đến tiên thiên cảnh giới!

Nói nhưu thế, Tông Nguyên thối lui cũng là bởi vì biết được hắn tất nhiên không việc gì nhưng trong lòng Hùng Khôi không có nửa phần lui bước. Chênh lệch cả hai vẫn như cũ là năm giai vị. Chiến lực của Hùng Khôi hắn không phải Huyền Vũ Tông sư bằng được, càng có át chủ bài không dùng. Hắn không tin tiểu tử hơn 14 tuổi này có khả năng biến thái hơn Tông Nguyên.

Ý niệm vừa dứt, thời điểm Hùng Khôi sắp phá tan lều vải thì bỗng dưng co người lại, hỏa diễm quanh người thình lình lại tăng mấy lần. Sau đó lại chuyển trở thành màu trắng bạc. Khí tức toàn thân trở nên cương mãnh liệt bá liệt bao phủ trọn cái doanh trướng vào trong.

Mà thân hình Hùng Khôi giờ khắc này cũng càng nhanh mấy phần. Cả người hóa thành tàn ảnh, lại một chưởng chộp tới thiếu niên xa xa đối diện. Toàn bộ quá trình giống như lúc trước, tận lực vô thanh vô tức.

Khóe môi Tông Thủ nhếch lên, quả nhiên Hùng Khôi tập Diễm Hùng nhất tộc bí truyền Hoàng Diễm Nhiên Linh Quyết! Kiếp trước hắn chỉ ngẫu nhiên tìm được một bản thiếu, khẩu quyết không đầy đủ, một ít chỗ mấu chốt thủy chung không cách nào minh bạch. Giờ phút này thông qua khí kình rót vào trong cơ thể đối phương, hắn cảm giác cách vận dụng sức lực của đối phương, những địa phương không cách nào phục hồi như cũ lập tức rõ ràng sáng tỏ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.