Thần Hoàng

Chương 262: Thần Thỉnh Trảm Chi



Đao ảnh thê lương bay thẳng đến chân trời, lập tức dâng lên hơn mấy trăm trượng truy tới sau lưng của trung niên Linh Sư kia, đao khí tràn trề trảm thẳng xuống!

Trảm Mã đao hơn trượng chém trung niên họ Tuyết thân chịu trọng thương thành hai đoạn, huyết quang phun ra. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Sau đó Tông Lam gầm một tiếng:

- Trấn sơn quan đã phá...! Ngày hôm nay bọn ngươi không hàng tức thì chết!

Một thân cương kình bùng nổ, khí tức khốc liệt, âm thanh chấn phạm vi hơn mười dặm.

Không chỉ giáp sĩ cung thủ trên tường thành trở nên yên tĩnh. Mà ngay cả những binh lính từ trong binh doanh đi ra đều dừng lại, sau đó dùng ánh mắt mờ mịt thất thố, nhất thời cũng không biết nên phản ứng như thế nào mới tốt. Mà lúc này nơi đây tuy tụ tập mấy vạn người nhưng không một người dám động thủ với ba người trên thành.

Hổ Trung Nguyên cùng Đàm Đào theo sát phía sau, bước vào cửa thành, Hổ Trung Nguyên chỉ quét mắt mắt nội thành liền biết ngày hôm nay cục diện thắng đã định, hắn cười ha hả:

- Đi theo thế tử, thật sự là thống khoái đã ghiền! Ta biết ngay, thế tử quả nhiên anh minh thần võ, bách chiến bách thắng, làm sao không lấy được cái trấn sơn quan nho nhỏ như vậy.

Tông Thủ đạp trên tường thành, hơi có chút tiếc nuối thu hồi vân diễm phi đao cầm trong tay, Tông Nguyên, Tông Lam đúng là dây máu ăn phần, đang muốn đại phát thần uy chém giết hai người còn lại tạo tiết mục "Tông Thủ thế tử đêm trăng đoạt quan, thần đao tuyệt mệnh ba Huyền Võ Tông" thì đã bị Tông Nguyên đạp Phá Thiên Quân trước sau xuất thủ phá mất.

Bất quá khi nghe được Hổ Trung Nguyên nói như vậy thì cười khúc khích, tên mãng phu này cũng biết nịnh nọt rồi.

Bách chiến bách thắng, hắn còn không có lợi hại như vậy. Về phần anh minh thần võ tự hỏi không có một chút quan hệ nào với mình.

Tông Thủ lại như có điều suy nghĩ, nhìn tay mình trong mắt lập loè dị trạch. Kỳ vận chi phù phối hợp Lục Thần Ngự Đao Thuật của hắn đúng là cường đại đến mức chính hắn cũng cảm thấy đáng sợ, công pháp võ đạo đỉnh giai cộng với một chút vận khí đã khiến cho vân diễm phi đao tăng lực sát thương lên gấp đôi.

Nếu là đổi lại mình trước kia, tối đa có thể khiến trung niên Linh Sư kia bị khống chế, lệ vô hư phát thì hơi khó.

Nhưng vừa rồi, không chỉ hai gã Huyền Vũ Tông sư bị một đao tuyệt mệnh. Mà ngay cả vị Linh Sư Hoàn Dương Cảnh cũng chạy không thoát kết quả tử vong.

- Phải nói Lục Thần Ngự Đao Thuật tu luyện tới cuối cùng cũng chỉ là bí võ Triệt Địa cấp nhưng nếu cộng thêm kỳ vận thuật, ngày sau khi mặc dù đối chiến võ đạo Thiên cấp chỉ sợ cũng có vài phần khả năng. Dưới tiên cảnh - đao ra tuyệt mệnh sao?

Suy nghĩ tới đây, Tông Thủ bỗng nhiên bừng tỉnh, hắn cảm thấy Ly Lạc cùng Thi Đan cũng đến sau lưng mình.

Nhìn Ly Lạc toàn thân nhuốm máu, thấy thương thế hắn tuy nặng nhưng lại không suy giảm tới chỗ hiểm. Tông Thủ lúc này mới nhoẻn miệng cười:

- Đa tạ rồi! Mới nãy may mắn mà có ngươi!

Tìm tòi thi thể Vưu Vô Sinh một chút, tay hắn khẽ vẫy lấy chai thuốc vào tay. Ý niệm quét qua, khóe môi hắn nhếch lên.

Vưu Vô Sinh hơn phân nửa là vì thứ này mà bán mạng cho Tông Sư Nguyên, vị này đúng là nhịn đau hạ một số tiền lớn.

Nhưng Tông Thủ cũng không để trong lòng, tiện tay sẽ đem một chai thuốc màu vàng ném về phía Ly Lạc.

Ly Lạc kinh ngạc tiếp vào trong tay, sau khi mở ra lại càng kinh ngạc:

- Đây là long huyết Địa Cực Đan!

Sắc mặt hắn nhất thời giãy dụa bất định, sau một lát thở dài một hơi nói:

- Vật ấy Ly Lạc không thể thu! Thù lao hộ tống thế tử ban đầu ở Giới Phù Thành, thế tử đã trả đủ.

Tông Thủ lại hơi phẩy tay áo một cái nói: Không sao! Rồi bước đi về phía thi thể trung niên Linh Sư kia.

Mà Ly Lạc hơi chút do dự cũng không trì hoãn, thu chai thuốc vào trong ngực mình.

Thi Đan ở một bên nhìn thấy mà mong ước một hồi, Địa Cực Đan là thánh vật của Địa Luân võ giả, mà long huyết Địa Cực Đan này là thánh vật bên trong thánh vật. Là do Địa Cực Đan sinh ra biến chủng, dược lực mạnh mẽ.

Chẳng những có thể 100% làm Huyền Võ tông sư Địa Luân Thất Mạch tiến thêm một giai mà phối hợp một chút linh dược có được một tia long huyết, cải biến tư chất, được thần long chi lực, lực lượng tăng mạnh.

Tông Thủ nhìn cũng không nhìn đã cho Ly Lạc, chỉ phần khí độ này đã không hổ là quân thượng.

Lúc trước sau khi chiến đấu ở Hải Hạp, Thi Đan còn cảm giác Tông Thủ thật sự quá keo kiệt, tính toán chi li ít tiền ấy, giờ phút này lại ẩn có điều ngộ ra, thời điểm nên hào phóng vị thế tử này thật sự không có nửa điểm do dự.

Ánh mắt Ly Lạc rõ ràng là kính phục, chỉ sợ ngày sau mặc dù Tông Thủ bất nhập Thương Sinh Đạo, chỉ sợ nàng cũng sẽ hiệu lực dưới trướng vị thế tử này.

Chung quanh mặc dù còn có mấy ngàn giáp sĩ, Tông Thủ lại không thèm để ý, căn bản bọn họ không tồn tại mà đi ở trên tường thành.

Có Tông Nguyên, Ly Lạc hai Đại Vũ đạo cường giả ở bên hộ vệ đích thật là không cần cẩn thận chút nào.

Mới vừa đi tới bên cạnh tường thành thi trên cầu sắt vang lên từng đợt ầm ầm như tiếng sấm. Một ngàn Huyền Hồ Thiết Giáp, một ngàn Huyền Giáp Phong Long kỵ do hai gã Huyền Võ tông sư thống soái tràn tới như sóng triều.

Trông thấy cửa thành mở rộng cơ hồ trong mắt tất cả mọi người đều là vẻ không thể tin được.

Hùng quan được xưng hợp vài chục vạn người cũng không phá nổi cư nhiên bị rải rác vài người hợp lực phá tan, tốc độ nhanh như lôi đình.

Nếu nói là kỳ tích, chỉ sợ lúc này đây không kém hơn Hải Hạp ngàn kỵ đạp trận.

Bất quá hai ngàn người này đều được nghiêm chỉnh huấn luyện, thoáng cái sững sờ đã tỉnh lại.

Hơn hai ngàn kỵ binh từ bên ngoài tiến vòa thành, mang theo thanh âm nổ vang, ánh mắt lạnh như băng cùng sát ý sôi trào nhìn hai bên.

- Người không đầu hàng! Giết!

Mấy ngàn âm thanh gào thét, nhất thời vang vọng quan nội, hợp với tiếng kêu gào lúc trước của Tông Lam cường hành áp tới càng thêm kiên quyết.

Nhưng mà tiếp theo trong nháy mắt cũng chỉ nghe hơn mười âm thanh đinh đinh loảng xoảng vang lên, hơn mười người đã lục tục buông binh khí xuống. Ngay sau đó, dường như là bị lây bệnh, hai vạn năm ngàn đại quân nhao nhao vứt bỏ binh khí.

Tông Thủ nhếch miệng cười cười từ trên tường thành nhìn xuống, đặc biệt là thi hài Linh Sư trung niên kia.

Giờ phút này Đàm Đào đã tìm kiếm thi thể, sau một lát sắc mặt hắn hơi đổi.

- Thế tử, người này có thiên hồ yêu thân, là người của Bát Vĩ Thiên Hồ Tuyết Thị.

Sau khi nói xong thì đem mấy thú bay vọt lên tường thành, mà Tông Lam và Hổ Trung Nguyên cũng biến sắc theo sát phía sau nhảy lên.

Di vật của Linh Sư trung niên là một ít phù lục cùng với đan dược tu hành Linh Sư mà thôi.

Tông Thủ tiếp nhận tay thì tự nhiên thu chiến lợi phẩm vào trong tay áo.

Cuối cùng một quyển sách thiếp vàng viết Tuyết Tẩy Thiên Hạ.

- Tuyết Tẩy Thiên Hạ? Nguyên lai thật đúng là Tuyết thị tộc nhân.

Tông Thủ nhận ra vật ấy, cái môn công pháp này là của Bát Vĩ Thiên Hồ Tuyết Thị, Linh Võ thuật song tu thế gian ít có. Tông Thủ tiện tay mở ra, là bản sao không đầy đủ, hơn nữa chỉ có phương pháp tu hành trước Nhật Du, nội dung càng rõ ràng cho thấy bị cắt đứt.

Nhìn thoáng qua, Tông Thủ không cảm thấy hứng thú lắm nên ném cho Tông Lam. Quyển sách này, đối với hắn vô dụng nhưng đối với Tông Lam đồng dạng là Linh Võ song tu và Nhược Thủy mà nói sẽ có không ít phần tham khảo.

Mà khi Tông Lam cẩn thận mở ra thì thần sắc khó coi đến cực điểm.

Đàm Đào cũng thở ra một hơi, lặng lẽ nói:

- Thế tử, xem ra sau lưng Tông Sư Nguyên hơn phân nửa là Bát Vĩ Thiên Hồ Tuyết Thị. Ngày sau Càn Thiên Sơn ta xem ra càng cần đề phòng nhiều hơn mới được. Yêu tộc hoàng gia này năm đó đi xa để tránh họa nhưng bây giờ lại muốn trở về tranh đoạt vương vị, để chúng ta đoạt rồi hắn về trị sao, thế gian này làm gì có chuyện tốt như vậy.

Huyền Sơn Thành là người hai hỗn hợp, bất quá càng nhiều hơn là bán yêu, Đàm Đào đồng dạng là nhân yêu vì vậy ngôn ngữ của hắn cũng rất oán hận.

- Hừ! Tông Sư Nguyên chết là phải.

Hổ Trung Nguyên đồng dạng lòng có ưu tư nói:

- Không biết đạo lý dẫn sói vào nhà thì đúng là ngu xuẩn.

Hắn cùng với Đàm Đào vốn có chút khúc mắc nhưng một trận chiến ngày hôm nay, mọi người ai cũng dùng lực lượng lớn nhất hơn nữa phối hợp thần kỳ ăn ý.

Ba vị Huyền Võ tông sư cộng với một vị Linh Sư Hoàn Dương cảnh trấn thủ hùng quan, cư nhiên bị đám người phá tan. Trong lòng hắn hào hùng hưng phấn chưa giảm, ấn tượng đối với Đàm Đào cũng có chút ít đổi mới.

Nguyên lai người này, cũng không phải chỉ có âm mưu tính toán mà thôi. Đồng dạng là người nhiệt huyết liều mạng vì người khác.

Giờ phút này nghe vậy lập tức thấy Đàm Đào vô cùng thuận mắt.

Tông Nguyên tức thì như có điều suy nghĩ:

- Thế lực sau lưng Tông Dương ta biết được, là Huyền Tố Tông đứng thứ mười lăm trong Thập Cửu Linh Phủ. Về phần Tông Thế, ta cũng vậy có thể đoán được vài phần, không ngoài dự kiến thì là Đạo Danh Tông đứng thứ hai trong Thập Cửu Linh Phủ, có thêm Bát Vĩ Thiên Hồ Tuyết Thị, tình hình của Bá quốc công cùng Khâu Đình Trụ dù không đáng lo nhưng nhất định áp lực rất lớn.

Bá quốc công mà hắn nói là Hổ Thiên Thu, chức vị của Càn Thiên Sơn thành là do Tông Vị Nhiên lợi dụng các cấp tước vị, an trí các tộc cường giả tinh anh.

Thiết hổ nhất tộc tộc trưởng thừa kế bá quốc công vị.

Trong mắt Đàm Đào lập tức lộ ra ý tán thưởng, mấy người bộ hạ của Tông Thủ, hắn coi trọng nhất là Tông Nguyên.

- Đúng là không cách nào dừng lại, ta nếu như có khả năng cảm thấy chúng ta nhanh chóng trở lại Càn Thiên Sơn thành. Nếu là tốc độ nhanh một ít, có thể phong tỏa ở tin tức, nói không chừng còn có thể có hiệu quả tập kích bất ngờ.

Nói đến chỗ này hắn lại chần chờ một chút. Sau đó thì bỗng dưng cúi người phía Tông Thủ:

- Thế tử! Trên tường thành 3000 quân tốt, Thần Thỉnh Trảm Chi!

Mấy người Tông Lam cả kinh. Chợt lại yên lặng xuống.

Quân tốt tinh nhuệ trấn sơn quan này kỳ thật phần lớn đều là một tay Tông Vị Nhiên dạy dỗ, xa xa không tính là thân tín của Vưu Vô Sinh, từ trình độ nào đó mà nói, xem như là dòng chính của Tông Vị Nhiên.

Mọi người cũng chứng kiến không phải Vưu Vô Sinh bức bách, những cung tiễn thủ này tuyệt sẽ không bắn ra một mũi tên.

Cứ như vậy chém toàn bộ thật sự là có chút không đành lòng.

Chỉ là cẩn thận tưởng tượng, nếu người phản bội không trả giá thì người sau cũng làm thế, bắn tên vào người thế tử sẽ ra sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.