Thần Hoàng

Chương 264: Khí phách vương giả



- Sài thúc rất rõ đại nghĩa, mặc dù sẽ không giúp ta cũng sẽ không giúp một phế nhân. Chỉ là có chút bất mãn ta cùng với Tuyết gia quan hệ thông gia mà thôi, ngày sau chỉ cần cho hắn một cái lý do thì Sài thúc sẽ hiểu ra.

Ngữ khí của Tông Thế vẫn tự tin bá khí, hắn từ bậc thang chắp tay đi xuống.

Nhìn quang cảnh bốn phía tráng lệ cùng với Vương Tọa sau lưng, bỗng nhiên hắn cảm khái một cách khó hiểu:

- Kỳ thật Tông Thế ta kính nể nhất chính là tiên quân. Năm đó dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, gần mười năm thời gian dựng nên cơ nghiệp xưng hùng phía tây Đông Lâm Vân Giới. Đáng tiếc thân vẫn, Tông Thế ta nếu như kế vị sẽ thừa nhận ý chí của quân thượng bình định Đông Lâm.

Nghe thế, Tông Minh cũng hơi hơi gật đầu, chắp tay nói:

- Tiên quân quả thật có đại công đối với Thiên Hồ Tông Thị ta, đoạt trưởng vị đích mạch của hắn, Tông Minh ta cũng xấu hổ. Bất quá vô luận là Yêu Vương vị hay là tông thị tộc trưởng cuối cùng phải vào tay đích mạch Tông thị ta mới thỏa đáng.! Đây cũng là thiên ý.

Trong mắt Tông Sư Nguyên càng lộ vẻ tức giận nhưng chẳng biết tại sao lại cố nén không phát tác, hắn có chút kiêng kị nhìn Tuyết Mạc Ngôn giống như cười mà không phải cười bên kia.

Mà Linh Pháp Không nhíu mày lần nữa, đè nén vẻ không vui lại:

- Không nói những điều này nữa, ta muốn biết Tông Thủ thế tử không biết công tử ngươi chuẩn bị xử trí như thế nào?

Khuôn mặt Tông Thế không thay đổi xoay người qua thì bình tĩnh đối mặt Linh Pháp Không:

- Xin hỏi Linh thúc, nếu Tông Thủ leo lên Yêu Vương vị sẽ lưu tính mạng cho Tông Thế ta?

Thấy đối phương biến sắc, Tông Thế lại lại lắc đầu:

- Ta tự nhiên nhớ ước hẹn với Linh thúc trước đó, chỉ cần hắn có thể trung thực một ít, ta sẽ không giết hắn, nếu chịu nhường ngôi ta sẽ thả hắn ly khai Đông Lâm. Nhưng nếu như hắn vẫn có ý nghĩ xằng bậy thì Tông Thế ta nhất định sẽ không hạ thủ lưu tình.

Thần sắc của Linh Pháp Không buông lỏng hơi gật đầu nói:

- Nhớ rõ là tốt rồi, chỉ mong ngươi ngày sau, có thể thủ tín.

Tông Thế cười cười, chỉ là trong mắt hơi toát ra lãnh ý, hắn chắp tay nhìn ra bên ngoài điện.

Qua ngày hôm nay, Càn Thiên Sơn Yêu Vương vị chính là hắn vật trong lòng bàn tay của hắn, tay cầm mấy trăm vạn đại quân, quyền thế ngút trời!

Thế gian này vô luận kẻ nào, đều đừng mơ tưởng muốn từ trong tay hắn cướp đi!

Mà trong điện phủ, Tông Minh nhìn bóng lưng của Tông Thế lộ vẻ vui mừng thỏa mãn.

Đoán chừng ngày sau sẽ đóng đô ở dây.

Đám người Tông thị đích mạch chắc chắn bất phàm, ngay cả Tông Dương, kỳ thật cũng rất là không tệ.

Tông Vị Nhiên là cái khỉ gì? Phong độ chỉ có thể là nhất thời mà thôi!

Trên bệ đá cách ngọn núi chính Càn Thiên Sơn ngàn trượng, Hổ Thiên Thu vẻ mặt mỉa mai từ đằng xa đi trở về, tới bên cạnh Khâu Vi thì âm thanh ngưng thành tuyến nói:

- Khâu Đình Trụ không bằng đoán xem, vừa rồi tín sứ Tông Thế phái tới đến nói với ta những gì?

Thấy sắc mặt Khâu Vi ngẩn ra, lộ vẻ vẻ tò mò. Hổ Thiên Thu cười lạnh một tiếng, trên mặt toát vẻ khinh thường nói:

- Hắn nói ngươi ta hai người nếu không chịu qua đi gặp hắn thì sẽ ở Càn Thiên Sơn thành đốt giết đánh cướp. Nói ngắn gọn, chính là nếu như chúng ta lần này không cho hắn thắng, hắn sẽ lật tung cái bàn này lên. Quả nhiên là so với tên quỷ cha của hắn còn tâm ngoan thủ lạt hơn.

Khâu Vi cắn răng ken két, hai tay vịn vào lang nha bổng màu trắng bạc, trong nháy mắt đè mặt đất xuống thấp vài thước.

Sau đó, hắn có chút lo lắng nhìn về phía Hổ Thiên Thu. Kỳ thật trước đó đối với chuyện này cũng không phải là không có đoán trước. Mà giờ khắc này hắn nhất lo lắng chính là Hổ Thiên Thu vì thế dao động.

Càn Thiên Sơn thành hội tụ tất cả Yêu tộc thân thuộc. Nếu vậy Tông Thế ra tay ác độc, nhất định tổn thương thảm trọng.

Mà tính cách vị bá quốc công này hơn phân nửa là sợ ném chuột vỡ bình.

- Lũ sói con này đúng là ngoan độc, cũng thật sự thông minh. Hổ Thiên Thu ta xem như nhìn rõ chúng.

Lời vừa nói được một nửa, chỉ thấy Khâu Vi bên cạnh mắt lộ vẻ đề phòng. Hổ Thiên Thu không khỏi im lặng mà trợn trắng mắt:

- Yên tâm! Nếu tại nửa năm trước đó, nói không chừng ta thật đúng là sẽ đúng như tính toán của hắn, bị hắn áp chế. Nhưng ngày hôm nay, dù là hắn thật muốn khai chiến giết sạch già yếu toàn thành, Hổ Thiên Thu ta cũng sẽ không đi qua mà dốc sức liều mạng với hắn.

Khâu Vi lúc này đây mới thật sự kinh ngạc, cẩn thận chú mục nhìn mặt Hổ Thiên Thu không biểu lộ biến ảo cùng ánh mắt trong suốt, cho tới khi đối phương nhìn chằm chằm mà sợ hãi mới buông ta.

- Thật là quái rồi! Hổ huynh, không giống như tính cách là của ngươi, thú cho ta nói thẳng, thật sự không nghĩ ra, ngươi có lý do không đi gặp Tông Thế.

- Thật sao!

Hổ Thiên Thu cười cười tự giễu sau đó là dùng vẻ mặt thành khẩn nhìn lên trời:

- Về phần lý do, là bởi vì ta Hổ Thiên Thu biết được. Ngày hôm nay nếu là thuận ý của Tông Thế, chẳng những xin lỗi quân thượng. Ngày sau Càn Thiên Sơn ta đồng dạng không tránh khỏi một kiếp. Vị thế tử kia tuy là không có dã tâm gì, bất quá nhìn tình hình này sẽ không chịu bó tay, mặc kệ cơ nghiệp của quân thượng bị cướp đi. Hơn nữa nhất định thế tử sẽ là người thắng cuối cùng.

Khâu Vi không khỏi nhíu mày lại, đây là lần thứ tư Hổ Thiên Thu nâng thế tử lên. Trong ngôn ngữ của hắn tràn đầy chờ mong cùng tin tưởng.

Người này đến cùng đang làm mê hoặc cái gì.

- Chỉ sợ ta nói ngươi cũng không tin!

Hổ Thiên Thu quay đầu, vẻ mặt chăm chú nghiêm túc:

- Nửa năm trước ta đã thấy thế tử, hắn kiếm đạo Thông Linh đã từng lấy cảnh giới Tiên Thiên thắng ta một kiếm. Linh pháp tu vi tới Dạ Du chi cảnh. Thật sự là tuấn kiệt thế gian này ít có, mặc dù không thể kế thừa Càn Thiên Sơn, dùng bổn sự của thế tử cũng chưa chắc không thể thành tựu cơ nghiệp hơn Càn Thiên Sơn thành.

Khâu Vi chau mày nhìn kỹ thần sắc của Hổ Thiên Thu tựa hồ không phải làm bộ. Sau một hồi lâu, mới rốt cục chớp chớp mày rậm:

- Bá quốc công, ngươi xác định ngươi không đang nói đùa hoặc là uống lộn thuốc? Dạ Du chi cảnh, mười bốn tuổi có thể xuất khiếu Dạ Du ở thánh địa tông môn cũng chỉ rải rác hơn mười người. Theo ta được biết, lúc thế tử đến Lâm Hải Thư Viện, cũng không quá đáng mới ba năm mà thôi. Cho dù là nói giỡn cũng phải có một hạn mức, ta biết ngươi kỳ vọng rất nhiều vào thế tử nhưng niên kỷ của hắn còn nhỏ, ngày sau nếu có thể mời đan sư cao minh vẫn có khả năng tập võ.

Thần sắc Hổ Thiên Thu khẽ giật mình, sau đó bất đắc dĩ một nhún vai thầm nghĩ hắn mặc dù nói với Khâu Vi thì người này cũng không tin.

Những lão gia hỏa kia trong tộc mình cũng như thế, lão hữu Sài Nguyên cũng vậy.

Đoán chừng nếu nói ra với đám người Tông Thế thì những người kia hơn phân nửa sẽ cười đến rụng răng.

Chỉ có để cho những người này tự mình thử mũi kiếm hàn mang của thế tử một lần mới có thể tỉnh táo lại, càng khắc sâu trong lòng.

Cũng không biết đến lúc đó Khâu Vi sẽ có bộ dáng nào?

Nghĩ tới đây, khóe môi Hổ Thiên Thu không khỏi run rẩy cố nén mới không lộ sự vui vẻ ra mặt.

Nhớ rõ trước kia quân thượng từng giáo huấn hắn, muốn hỉ nộ không lộ, làm người phải có chút ít lòng dạ. Hắn Hổ Thiên Thu cũng một mực ghi nhớ nhưng thời điểm lúc này thì cảm thấy dị thường gian nan.

Khoảng cách năm mươi dặm dùng Ngự Phong Câu chỉ mất chừng nửa cái canh giờ, bất quá lúc này đây không phải có 2000 kỵ sĩ, trong trấn sơn quan, ngoại trừ bộ quân còn có 3000 tinh kỵ trấn thủ. Ngoài ra còn có mấy ngàn chiến mã do Hổ Trung Nguyên cùng Tông Lam Tông Nguyên ba người, tự mình chọn lựa 5000 tinh nhuệ bộ tốt cưỡi ngựa đi theo.

Ở bên trong, bình nguyên Càn Thiên Sơn gần vạn người cưỡi chiến mã đại quy mô chạy về phía đông thành Càn Thiên Sơn.

Huyền Hồ Thiết Kỵ cùng Huyền Giáp phong long kỵ cố nhiên là chiến ý hiên ngang. Những quân binh từ trấn sơn quan chọn lựa ra đều là tinh nhuệ đang sốt ruột, trong mắt đều là phun lửa cháy. Hận không thể lập tức chiến một trận, rửa sạch sỉ nhục danh tiếng phản chủ. Hai khắc sau, trong tầm mắt Tông Thủ đã có thể trông thấy mấy ngọn đèn dầu đỉnh Càn Thiên Sơn.

Tông Thủ sợ hãi thán phục Càn Thiên Sơn thành hùng vĩ đào rỗng ngọn núi cao ngàn trượng làm thành trì. Phạm vi rộng chừng sáu bảy mươi dặm, từ đỉnh Càn Thiên Sơn có thể quan sát bình nguyên bên dưới.

Tường thành cũng hùng vĩ đến cực điểm cao 60 trượng, cơ hồ mỗi cách mười trượng đều an trí một Tứ Tí Cự Nỗ.

Bất quá đại thành giờ phút này là một mảnh tĩnh mịch. Trên núi nơi có ngọn đèn dầu rất ít, tường thành dưới núi tất bị cản trở cũng không cách nào nhìn ra hư thật.

Nhìn ra xa lại có vô số tinh mang sát khí, vút phía chân trời, chỉ liếc mắt thôi đã có cảm giác sợ hãi.

So sánh với lúc trước ở trong Hải Hạp, bốn mươi vạn liên quân hai núi Vân Hà Liệt Diễm còn mạnh hơn gấp mấy lần.

- Thật là một tòa hùng thành! Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Tông Thủ hít một hơi lạnh. Trong trí nhớ bốn năm trước của hắn ly khai Càn Thiên Sơn cũng không hùng vĩ như thế.

Chỉ hộ thành linh trận bao phủ sáu bảy mươi dặm đã khiến người ta khó có thể tưởng tượng.

- Kiến tạo thành này, Càn Thiên Sơn ta tiêu hao bốn năm! Lúc này mới có hùng cảnh như vậy, bên trong Càn Thiên Sơn ta chẳng những có tám trăm vạn Yêu tộc, càng có sáu trăm vạn Nhân tộc và vô số lưu động thương nhân, nhân khẩu gần một ngàn tám trăm vạn. Kỳ thật quân thượng lúc trước không muốn xây thành trì, nói là đợi đến lúc Càn Thiên Sơn ta muốn thủ thì đã cách diệt vong không xa, Bởi vì đám người cha ta khích lệ mới bỏ số tiền lớn nhờ người cấu thành linh trận hộ thành bảo vệ người già yếu trong tộc. Mãi tới khi một năm trước đó mới kiến thành công.

Hổ Trung Nguyên bên cạnh Tông Thủ mang theo tự hào giải thích, tiếp theo lại giống như cười mà không phải cười nói:

- Đáng tiếc ngày hôm nay hộ thành linh trận không có mở ra. Bằng không thì còn tráng lệ hơn nhiều.

Tông Thủ nhếch miệng, nếu hộ thành linh trận mở ra, vậy hắn không có nửa phần cơ hội, biện pháp tốt nhất là lập tức quay đầu bước đi.

Bất quá suy đoán dùng bổn sự của Khâu Vi cùng Hổ Thiên Thu mà không đến nổi ngay cả điểm ấy đều làm không được.

Mà hôm nay hộ thành linh trận đã không có mở ra, như vậy hắn đã thắng mười thành rồi.

Nếu không phải cố kỵ hình tượng, lại biết một trận chiến này cần phải cẩn thận thì Tông Thủ giờ khắc này cơ hồ liền muốn đắc ý quên hình chống eo cười ha ha.. Ý niệm khẽ nhúc nhích, Tông Thủ cũng học hình tượng kiêu hùng kịch truyền hình đời sau, roi ngựa chỉ về phía trước, thần sắc thâm trầm, cuồng phun bá vương chi khí:

- Chúng tướng sĩ, ai có thể lấy đầu đông thành đô thống này cho ta?

Chung quanh lập tức yên lặng, hồi lâu sau trên đầu Tông Thủ cũng theo thời gian dần trôi qua chảy mồ hôi. Lần đầu giả vờ trâu bò, sau lại nhạt như nước thế này?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.