Thần Hoàng

Chương 289: Đồn đãi đầu đường (1)



Rõ ràng có thể hoàn hoàn chỉnh chỉnh, êm đẹp trở lại Càn Thiên Sơn thành, đây là mấy vị biết rõ đám người đã ép không được hay là thu đồ đệ đã có kết quả không muốn áp nữa?

Nếu như thật có thể như đăm chiêu trong lòng của hắn, đây cũng là chuyện tốt. Ý nghĩa hắn cách đại điển võ khố cảu hai đại thế lực đỉnh phong gần trong gang tấc, tìm tấu chương thống lĩnh phía dưới, qua loa đã viết hai chữ 'Hùng Khôi', tiếp theo lại cầm tấu chương, ánh mắt Tông Thủ lập tức sáng ngời đột nhiên nổi lên hào hứng. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Tìm tấu chương thống lĩnh phía dưới, qua loa đã viết hai chữ 'Hùng Khôi', tiếp theo lại cầm tấu chương, ánh mắt Tông Thủ lập tức sáng ngời đột nhiên nổi lên hào hứng.

Chuyện lần này chưa tính là đại sự, kể cả như lông gà vỏ tỏi cũng không bằng.

Chỉ là một quan viên tầng giữa tấu lên một chuyện nhỏ mà thôi.

- Thần nghe thấy Thập Lý Linh Hương Đinh trong ngày dần dần phồn hoa, thu thuế tăng vọt tụ dẫn bổn thành rất nhiều hào phú đệ tử, lúc này ngày đêm đấu rượu, khiến cho mỗi ngày sự tình ẩu đả đả thương người tăng vọt. Ý kiến của thần là mau chóng tăng cường quản chế tốt nơi này. Nếu có thể trưng thu trị an thuế 300 thanh lâu nơi này, Càn Thiên Sơn thành ta nhất định lại tăng một trấn quân.

- Đấu rượu? Thanh lâu? Nguyên lai bên trong Càn Thiên Sơn thành cũng có làng chơi. Ha ha, 300 thanh lâu, quy mô này coi như không tệ.

Thanh lâu cổ đại thật là hào hứng bừng bừng, Tông Thủ rất muốn đánh giá đến tột cùng như thế nào.

Con mắt hơi đổi, Tông Thủ làm thủ thế với Sơ Tuyết, Tuyết Nhi sau nửa ngày hai mắt mờ mịt hỏi lại:

- Thiếu chủ, ngươi là muốn nói cái gì? Tuyết Nhi xem không hiểu?

Tông Thủ không khỏi trợn trắng mắt, nha đầu này rõ ràng còn giả bộ hồ đồ với hắn. Lông mày nhíu lại, Tông Thủ cầm qua một tấm da thú viết xuống mấy chữ: Thập Lý Linh Hương Đinh ở nơi nào?

Sơ Tuyết thấy thế nhếch miệng, tức giận bỉu môi nói:

- Thiếu chủ, Tuyết Nhi là nữ nhi, làm sao có thể biết Thập Lý Linh Hương Đinh ở đâu?

Tông Thủ ngẫm lại cũng đúng, Tuyết Nhi hơn phân nửa là mở to mắt nói xạo nhưng việc này hỏi nàng đúng là có chút không thích hợp.

Lại dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn về phía Nhược Thủy, chỉ thấy Nhược Thủy cũng đồng dạng là giống như cười mà không phải cười, không muốn đáp hắn.

Tông Thủ thở dài một tiếng, viết trên da thú mấy chữ:

- Chúng ta đi, vi phục tư phóng, thể nghiệm và quan sát dân tình đi.

Sau đó Tông Thủ đứng lên bước ra ngoài đại môn, Nhược Thủy không biết, Sơ Tuyết không biết nhưng thị vệ tất nhiên biết được.

Sơ Tuyết không khỏi khẩn trương chạy tới vài bước, giang hai cánh tay ngọc ra ngăn Tông Thủ lại nói:

- Thiếu chủ, không được! Ông ngoại đã từng nói qua, ngày mai là lần đầu tiên Thiếu chủ triều hội, những tấu chương này nhất định phải xử lý xong toàn bộ mới được. Ngươi muốn đi dạo Càn Thiên Sơn thành có rất nhiều cơ hội. Không phải là Thập Lý Linh Hương Đinh sao? Tuyết Nhi nhất định cùng ngươi đi là được.

Tông Thủ nghe vậy thì cười nhẹ rồi trở về, Sơ Tuyết cho là hắn đã hồi tâm chuyển ý thì Tông Thủ đá một cước đổ án thư rồi nghênh ngang đi qua bên cạnh Sơ Tuyết, trong lòng thầm nghĩ chính mình thật là trư ngốc, đi xử lý những tấu chương rườm rà này. Thật sự là ngu xuẩn vô cùng. Hắn trở về tranh đoạt Yêu Vương vị, vốn là chỉ là vì hoàn thành nguyện vọng của Tông Thủ tiền nhiệm mà thôi.

Hai ngày trước, nguyện vọng đã giải quyết xong, tâm niệm thông cũng đã được không ít chỗ tốt, linh pháp võ đạo đều có không nhỏ tiến cảnh.

Giờ phút này không chuẩn bị qua sông đoạn cầu chẳng lẽ còn thực chuẩn bị ngày ngày cần chính, làm hiền quân một quốc gia?

Nguyện vọng cả đời của mình chính là nghiên tập võ đạo, mục tiêu thứ nhất là hoàn thành dung hợp Bách gia kiếm thuật, tự nghĩ ra ra kiếm chân chính.

Về phần Càn Thiên Sơn thành này chính mình vẫn còn có chút lương tâm, nhàn rỗi thì quản lý một phen, chỉ cầu không thẹn với lương tâm là đủ.

Bất quá trước đó tỉ mỉ nghiên cứu võ đạo, Tông Thủ cũng biết một chút về cái gọi là Thập Lý Linh Hương Đinh cùng 300 thanh lâu, thư giãn tâm tình một chút cũng không tồi.

Không đúng! Chính mình cũng thể nghiệm và quan sát dân tình, xử lý chính vụ trong thâm cung sao biết được khó khăn của dân gian? Tông Thủ ta thật sự là tài đức sáng suốt!

Nếu là vi phục tư phóng, vậy tự nhiên không thể mặc hoa phục đi ra ngoài. Đổi một bộ y phục thường màu xanh, Tông Thủ đi ra Hàm Yên cung, sau đó có vài chục vị thị vệ đuổi kịp. Bốn mươi vị tiên thiên cường giả, còn có bốn vị Võ Tông cao thủ một thân trọng giáp, uy phong lẫm lẫm.

Tông Thủ lại ngại những người này quá mức vướng bận, để cho bọn họ toàn bộ tản ra rồi dẫn Sơ Tuyết sầu mi khổ kiểm và Nhược Thủy từ đầu đến cuối vẫn là sao cũng được đi xuống Càn Thiên Sơn.

Ngắn ngủn hai ngày qua đi ở bên trong Càn Thiên Thành rõ ràng đã yên ổn hơn, lúc chạng vạng tối, trên đường phố người đi đường như dệt vải, vô luận là đầu đường cuối ngõ, đều rất là phồn hoa.

Tông Thủ một đường đi tới, bắt đầu có phần cảm giác mới lạ nhìn xung quanh. Phong tình Đại Thành cổ đại phải thay đổi ở hậu thế sẽ là chật ních du khách.

Sau đó thời gian dần qua Tông Thủ cũng cảm thấy bình thường, thời đại này người không thường tăm rửa, đặc biệt là bình dân, khí tức trên người đậm không thơm như Tuyết Nhi và Nhược Thủy.

Bất quá nếu không có cống thoát nước rác rưởi thì mọi thứ ném loạn cực kỳ dơ dáy bẩn thỉu, vài chỗ khiến người ta cau mũi.

Tông Thủ dùng chân khí tụ trước mũi loại bỏ một phen, lúc này mới cảm giác dễ chịu một ít.

Vô số thanh âm chui vào lỗ tai Tông Thủ, lúc đầu hắn không thèm để ý, mà khi ngầm trộm nghe được thành chủ, quân thượng, thế tử, Tông Thế mấy chữ thì mới giật mình nhìn đầu đường cuối ngõ, vô luận là bác gái đại thúc hay là những thanh niên huyết khí phương cương đều đang nghị luận tràng đại biến hai trước đó. Tông Thủ lúc này mới nhíu lông mày lại, giả bộ như lơ đãng ngừng chân trước một cái sạp hàng vờ vịt chọn. Hai cái lỗ tai lại như con thỏ dựng lên nghe lén tứ phía.

- Nghe nói đêm hôm đó mấy ngàn người bị chém rơi đầu, thật là thảm. Ngươi nói lòng dạ của quân thượng sao lại ác độc như thế? Nghe nói bên trong, còn có một hơn ngàn đồng tộc của hắn.

- Phu nhân kiến thức ngắn, ngươi biết cái gì. Sự tình vương vị chi tranh, dĩ nhiên là như thế. Phàm là chuyện như vậy, tử giết cha, phụ giết tử, đều thường có. Mấy ngàn đầu người, tính là cái gì? Những người này âm mưu phản loạn, là trừng phạt đúng tội. Chẳng trách được quân thượng!

- Ta cũng nghe nói người chết đều là Thiên hồ đích mạch, những người này bình thường trong thành hoành hành, hiện tại cuối cùng cũng bị báo ứng! Tiên quân vất vả tạo nên cơ nghiệp xem như thủ vững trước ngoại nhân.

- Tiên quân là người tốt, là hiền quân. Quân thượng là tiên quân chi tử, trị quốc bổn sự, tất nhiên không tệ. Có thể kế vị, thật sự là trời xanh bảo hộ. Ta trước kia nghe những người kia đều nói Tông Thế công tử không tệ, nhưng cảm giác người này có chút không đáng tin cậy. Cái này tốt rồi, cuối cùng là chết đi. Không có những yêu nghiệt này gây sóng gió, Càn Thiên Sơn thành chúng ta nhất định có thể thái bình. Theo ý ta, dùng cổ tay của quân thượng nhất định có thể khiến Càn Thiên Sơn ta thịnh vượng phát đạt, cường thịnh đều có thể.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.