Thật đúng là hảo tửu, Ngụy sư huynh của hắn đúng là dối trá. Kiếp trước hắn chưa từng uống loại rượu nào khó nuốt như thế.
Đang muốn nhấp môi một cái để qua loa cho xong chuyện, Hiên Viên Thông lại xụ mặt nói:
- Ngươi là nam nhân, nếu như còn muốn lấy nữ nhi của ta, thì ực một cái cạn ta xem!
Khóe môi Tông Thủ run rẩy đành phải mở miệng nuốt sạch, cũng may cái lọ chỉ to bằng cái nắm tay, mấy ngụm đã thấy đáy.
Sau khi uống xong, Tông Thủ tiện tay ném bình rượu đi lớn tiếng tán thưởng:
- Quả nhiên là hảo tửu! Tuy là lần này phế đi nhưng biết phối phương rượu nhất định là tỉ mỉ phối trí. Tâm tư linh xảo, thiên phú phi phàm!
Hắn liếc mắt nhìn xéo qua, quả thấy Hiên Viên Y Nhân là cười một tiếng, lộ ra vui vẻ.
Bất quá Tông Thủ tiếp theo trong nháy mắt đã không còn tâm tư để ý tới, sau khi uống rượu, trong lồng ngực hắn như nhiều hơn một đoàn hỏa chưa phát giác ra hừng hực thiêu đốt.
Mà hắn mặc dù sớm có chuẩn bị đem chân khí ngăn cách rượu và dạ dày nhưng không thể ngăn nổi ý niệm trong dầu.
Bỗng dưng Tông Thủ nấc một tiếng, ý thức của hắn dần mê say, thân ảnh trước mắt cũng hơi biến hóa thành hai, hai thành một.
Chỉ còn lại có một chút ý thức mơ hồ biết được trước mắt mình có đại địch ở bên, kịch chiến sắp tới.
Tay một mực án lấy kiếm bên hông, tuy là thần trí hoàn toàn biến mất nhưng Tiểu Kim tự phát lẻn vào ở trong vỏ kiếm Cửu Lân Kiếm.
Ngụy Húc đằng sau, ngơ ngẩn. Say! Tông Thủ rõ ràng say rồi!
Một lọ còn không phải đẳng cấp nhưỡng làm sao lại say được?
Chốc lát sau, Ngụy Húc mới có chút hiểu được, lần đầu gặp gỡ, hắn cũng điều tra qua tình hình trong cơ thể Tông Thủ.
Hắn biết phương pháp Hám Thế Linh Quyết hành công của Tông Thủ, kẻ này có ý nghĩ hão huyền dung hợp song song linh mạch nhập vào cơ thể, công quyết cũng là tiền nhân không có, có thể nói tiền đồ vô lượng!
Sở dĩ uống say hẳn là dẫn phát sơ hở từ thủy hỏa song mạch loa toàn.
Tiếp theo hắn càng nghi hoặc nhiều nữa nhìn thấy Hiên Viên Thông không ngoài ý hiển nhiên cũng biết được việc này.
Nhưng vì sao người này, nhất định phải bắt con rể mình quá chén? Mà Hiên Viên Y Nhân theo lời Triệu Yên Nhiên nói rõ ràng rất yêu thương Tông Thủ , vì sao cũng không ngăn cản.
Trong chớp mắt, cũng thiếu chút nữa liền cho rằng, Hiên Viên Thông không muốn Tông Thủ nhúng tay trận chiến này lúc này mới làm như thế.
Mà tiếp theo trong nháy mắt đã thấy Huyền Sơn Thành chủ, bỗng nhiên là cười to ba tiếng, vỗ vỗ cánh tay của Tông Thủ bước về phía trước.
Mà cường giả Huyền Sơn Thành tức thì đều là lần nữa nhìn chăm chú cũng nhao nhao thầm nghĩ trong lòng Tông Thủ sao lại say? Chẳng lẽ là Hiên Viên Thông động tay trong rượu cố ý muốn mượn lão nhân mặc áo đen diệt sát con rể mình.
Trong lúc mọi người đang kinh dị thì lão nhân mặc áo đen trong hư không khặc khặc hừ lạnh:
- Đùa giỡn xong chưa? Vậy đi chết đi!
Một đạo hắc sắc kiếm quang bỗng nhiên thoáng hiện ở trên hư không, cũng không phát ra từ bên cạnh lão nhân mà là trực tiếp đột ngột xuất hiện sau lưng Tông Thủ mười trượng.
Rồi sau đó trực tiếp liền hóa thành một đạo lưu quang nhìn không thấy đánh úp về phía Tông Thủ.
Hiên Viên Y Nhân một mực chú ý tình hình Tông Thủ lập tức vô thức thét lên một tiếng kinh hãi, một đôi bàn tay như ngọc siết chặt, mọi người chng quanh cũng co rụt ánh mắt.
Đám người đều đoán được Tông Thủ tuyệt sẽ không đối thủ của cường giả Võ Tôn nhưng chưa từng nghĩ Hắc y lão giả ti tiện như thế, song phương thắng bại cũng phân nhanh chóng như vậy.
Khi tất cả mọi người đều cho rằng Tông Thủ đã thua thì chỉ thấy lôi quang sắp vỡ, Tông Thủ bỗng dưng rút ra Lôi Dực Kiếm, cánh tay mang kiếm hóa thành tấn ảnh, đánh trả một kiếm đập vào phi kiếm.
Cang!
Một tiếng kim minh hưởng triệt thanh thúy vang lên, Tông Thủ đứng yên tại chỗ mà phi kiếm đã bay mấy trượng.
Một kiếm rời ra, Tông Thủ tỉnh tỉnh mê mê nhìn về phía, trong mắt lộ vẻ kỳ quái.
- Hức! Vì sao lại dùng kiếm đâm ta? Ta không chọc giận ngươi.
Mọi người chung quanh mới vừa vặn kinh dị phản ứng của Tông Thủ nhanh chóng, lúc này nghe vậy trong lòng lộp bộp, thầm nghĩ Thiếu thành chủ sợ là đã say hồ đồ rồi.
Mà lão nhân mặc áo đen cả kinh ngoài, vừa tức cười. Hai kiếm ảnh màu đen một trước một sau xuyên kích mà đến.
Bị khám phá ẩn kiếm sát pháp, hắn dứt khoát cũng không che dấu, lợi kiếm đi nhanh mang theo từng đợt rít gào. Chỉ là xuyên thấu lên không trung mang theo cương phong rít gào khiến mặt đất nhao nhao nhấc lên.
Tông Thủ trừng mắt nhìn cơ hồ là theo bản năng trường kiếm trong tay điểm nhẹ, vừa vặn kích trên mũi kiếm của kiếm ảnh màu đen kia.
Đang muốn đánh lui nó thì cảm giác một cỗ quấn lực đánh úp lại. Phi kiếm màu đen lại vây quanh thân kiếm của hắn trực tiếp chém về phía cổ tay Tông Thủ.
- Hắc hắc, Ngự Kiếm Thuật này có chút ý tứ!
Ánh mắt Tông Thủ lập tức sáng ngời, không hề kinh hoảng, cho tới khi kiếm phong lăng lệ ác liệt tới gần cổ tay hắn thì kiếm trong tay bỗng nhiên như linh xà chấn động phập phồng bắn ra cự lực trực tiếp đánh bay kiếm ảnh màu đen kia, sau đó lại kích lên thân kiếm màu đen.
Lập tức lại khanh một tiếng duệ minh! Giao kích chốc lát, hắc kiếm thứ hai cũng đồng dạng cái đầu tiên xoay quanh trên không trung, còn chưa kịp bộc phát đã bị đinh ốc khí kình bộc phát cường hành đánh bay.
Trong lúc nhất thời cát bụi bay lên, mặt đất đá xanh ở đằng kia hoạch xuất ra một hố sâu trăm trượng.
Gần như là hời hợt đánh bay hai thanh kiếm, ý thức của Tông Thủ mới hốt hoảng ngộ đến điều gì, con ngươi của hắn lóe sáng.
- A!!! Đã hiểu rồi! Ngươi là người của Ma Sơn tông! Ta giết mấy người, trách không được ngươi muốn đánh lén ta. Có lẽ! Có lẽ! Lúc trước Quỳ Khí cũng giống như vậy, kết quả hình như bị ta chém chết.
Hắc y lão giả tròn mắt muốn nứt ra thì toàn thân khí cơ Tông Thủ bỗng nhiên bỗng nhiên, lăng lệ ác liệt đến tuyệt, phảng phất hóa thân thành kiếm, tuyệt thế vô cùng! Một cỗ khí thế thô bạo không rõ là gì tràn ngập bên trong, mà trong mắt của Tông Thủ cũng đồng dạng là hiển lộ lệ khí.
- Bất quá các ngươi động thủ đối với ta không sao, lại cứ muốn đánh chủ ý tới Y Nhân của ta. Thủ đoạn của Ma tông đúnh là như thế. Chỉ là giận khó tiêu, ta giết được ngươi thì phải đánh ngươi một trận mới cam tâm.
Chữ "tâm" mới dứt thì Cửu Lân Kiếm bên hông Tông Thủ cũng đã ra khỏi vỏ, chín đầu hư ảnh kỳ lân ẩn hiện giây lát tách ra vô lượng viêm hoa, không hề hoa mỹ chém một kiếm về phía Hắc y lão giả.
Ngụy Húc "Ồ!" một tiếng rồi nhướng mày, cảm giác hồn lực của mình bị "mượn" đi không ít.
- Muốn mượn thì mượn, rõ ràng có thể ước thúc tự nhiên. Bổn sự này đúng là bất phàm!
Võ đạo dựa thế cố nhiên không dễ dàng, mượn 'Hồn lực' lại càng khó khăn. Biện pháp duy nhất chính là mượn nhờ công quyết linh trận trợ giúp.
Cửu Lân Kiếm cũng sử dụng Đại Thiên Kiếm Ý. Ức dặm khoảng cách chỉ gần trong một cái chớp mắt.