Giờ phút này nghe vậy, trực tiếp giễu cợt một tiếng:
- Không nhọc các ngươi quan tâm! Quân thượng nhà ta tài đức càng hơn tiên quân. Ngày đến đường cùng, cũng không biết sẽ là ai đâu.
Bỗng nhiên lại biến sắc, chằm chằm vào một lão giả năm mươi ở đối diện:
- Tạ Dung! Ngươi lại dám phản Càn Thiên Sơn ta?
Mọi người lúc này mới giật mình, sau lưng ba người này chí ít có hơn mười vị, nên là người lệ thuộc Càn Thiên Sơn. Ánh mắt trong lúc nhất thời, càng như lợi nhận cạo tới Tạ Dung kia.
Việt Quan Vân mỉm cười, cũng không ngăn cản, cũng không có ý nói chuyện cho Tạ Dung.
Tạ Dung sắc mặt khẽ biến, sau khi do dự một hồi mới cười khổ thi lễ nói:
- Tạ Dung bái kiến thành chủ! Tây Giới Thành chúng ta đã gần một năm chưa từng có tiền thu thú tinh, lúc này Vân Thú thành bại, rất quan trọng. Việt thành chủ cho gọi, lại không kiềm lập trường, Tạ Dung không thể không đến.
Nói đến đây, đã thấy thần sắc bọn người Tông Lăng Tông Lam và Hổ Trung Nguyên càng ngày càng lạnh lùng.
Mặc dù là Linh Pháp Không dùng thân phận tội nhân, đứng sau lưng mọi người trong mắt cũng lộ sát cơ. Tạ Dung dứt khoát cắn răng một cái:
- Nếu thành chủ và chư vị đã không thể thông cảm. Như vậy ngày sau Tây Giới Thành ta sẽ không xưng thần Càn Thiên Sơn nữa là được!
Việt Quan Vân lập tức cười ha ha, hào ý xông lên trời:
- Từ xưa đến nay, chim khôn biết chọn cây mà đậu. Lựa chọn hôm nay, Tạ thành chủ tất nhiên sẽ thấy may mắn cả đời!
May mắn cả đời?
Tông Thủ có chút cười lạnh, ngược lại không có gì não ý. Ba người này, rõ ràng cho là đang thăm dò châm ngòi, nếu thật sự bị làm tức giận, vậy thì thật sự là bị mắc lừa rồi.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mọi người, quả nhiên đang sôi sục, bối phận trẻ tuổi giống như Hổ Trung Nguyên tay đều đặt ơ binh khí. Tông Thủ có chút ngưng mày, hừ nhẹ một tiếng nói:
- Người không nói tiếng thú, nói chuyện với những súc sinh này, rất có ý tứ sao? Đi.
Sau khi nói xong liền rời đi trước. Mà vô luận là nhân mã Càn Thiên Sơn thành, hay là Huyền Sơn Thành thần sắc đều rùng mình. Mà nghe được hai từ tiếng thú và súc sinh thì mặt đều lộ vẻ mỉm cười, không phát một lời đi theo rời đi.
Dẫn tới ba người Việt Quan Vân đều ngạc nhiên. Lần này đến đây, cố nhiên là muốn xem thử hư thật Tông Thủ, cũng có ý châm ngòi. Nhưng thực sự cũng có vài phần ý niệm khiến thuộc hạ Tông Thủ ly tâm.
Có thể thấy tình cảnh này, không chỉ người Càn Thiên Sơn thành đối với hắn không dám có chút bất kính. Mà ngay cả mấy vị Huyền Vũ tông và Dạ Du Linh Sư của Huyền Sơn Thành cũng đều tất cung tất kính.
Kính trọng đối với Tông Thủ dường như còn trên cả Hiên Viên Y Nhân. Giống như thật sự xem Tông Thủ thành chủ nhân vậy.
Khiến người kinh dị ngoài, lại (cảm) giác khó hiểu.
Việt Quan Vân càng sắc mặt tái nhợt:
- Miệng toàn lời bẩn, phụ thân ma quỷ kia của ngươi không có dạy ngươi nói chuyện thế nào sao?
Thấy Tông Thủ căn bản không có ý quay đầu lại, lại quát lớn một tiếng:
- Chuyện ngày trước sứ giả ta nói vẫn hữu hiệu! Hôm nay nếu Tông Thủ ngươi chịu nhượng xuất nửa tỉnh thì Đào Vân Thành ta nhất định sẽ không lại làm khó dễ ngươi, ngược lại sẽ dốc sức tương trợ! Nếu không phải chịu...
Trong mắt Việt Quan Vân tràn đầy sát cơ, ngữ khí cũng bỗng nhiên chuyển thành băng hàn:
- Ta nhất định khiến Càn Thiên Sơn thành các ngươi, phiến ngói không còn, hoang tàn đổ nát!
Tông Thủ ánh mắt chớp lên, thân hình dừng lại, liền cười nhẹ tiếp tục đi về phía trước. Trong mắt thực sự cũng hiện lên vài phần lạnh lùng, câu cuối cùng của Việt Quan Vân cuối cùng cũng thành công dẫn động lửa giận trong lòng hắn, cũng dâng lên một tia sát cơ.
Hắn ghét nhất bị người uy hiếp, mà giờ khắc này ngoại trừ uy hiếp ra, còn muốn thêm vào một cái xảo trá ở trước nữa.
- Nghe nói Việt Quan Vân này đã chuẩn bị chính thức lập nước xưng Vương, thật sự là buồn cười..
Hổ Trung Nguyên vừa đi, một bên mắt lộ vẻ chê cười:
- Bất quá chỉ mới được bốn tỉnh mà thôi! Năm đó lúc tiên quân còn, hùng cứ chín tỉnh, cũng chưa từng xưng Vương. Việt Quan Vân này rõ ràng lại dám đi đầu một bước, tính tình thật sự là kiêu ngạo không có giới hạn.
Lời ấy nói ra, người chung quanh mặc dù không nói chuyện nhưng đều nhao nhao lộ vẻ đồng ý. Vừa rồi gặp gỡ, xác thực đã khiến mọi người chung mối thù.
Tông Thủ lại không phản ứng, chỉ là trong đầu ý niệm xoay nhanh. Vốn theo ý hắn thì lần này chỉ cần kiếm nhiều thú tinh một chút là tốt rồi, hạm đội liên quân của ba thành hắn cũng không định để ý tới.
Bất quá vừa rồi Việt Quan Vân kia quả thật đã khiến hắn giận điên lên. Kế hoạch này, tự nhiên cũng cần sửa chữa một phen.
Chỉ hi vọng trên Thông Linh Đảo sẽ có bán tình báo.
Chỗ báo cáo chuẩn bị săn bắn Vân Hải ở cách bến tàu không xa, trong một cái lầu các nho nhỏ. Lúc Tông Thủ tìm đến nơi này thì lại có chút kinh ngạc.
Người phụ trách nơi này lại chính là Lăng Vân Tông Long Nhược.
Khiến cho người ngạc nhiên chính là Lôi Động và Triệu Yên Nhiên kia đã ở đó. Trong nội tâm nghi hoặc nhưng trên mặt Tông Thủ lại không lộ dị sắc gì cả.
Hành lễ với nhau đâu ra đấy liền vào thẳng chính đề.
- Càn Thiên Sơn và Huyền Sơn Thành các ngươi muốn sử dụng Vân Hải ở phụ cận Thông Linh Đảo sao?
Long Nhược kia giống như đã sớm có sở liệu, cũng không kinh ngạc. Chỉ dốc lòng quan sát Tông Thủ, nhưng vô luận xem thế nào thì ngoại trừ quanh người Tông Thủ ngẫu nhiên điện quang hiện ra, có thể là hiệu quả do Linh Khí nào đó tạo thành ra, còn lại không còn chỗ nào đặc biệt nữa.
Một chút chân khí và hồn lực phóng ra trước kia đã biến mất vô tung vô ảnh. Thần hồn thân thể, giống như được cái gì đó bảo vệ, không thể nhìn thấy rõ ràng.
Trong nội tâm nghi ngờ một lát, Long Nhược liền không để ý đến nữa. Hắn cố ý ở đây chính là vì để xem Tông Thủ có phải giống như lời đồn đãi, bất quá giờ phút này, lại cảm thấy thất vọng, lại như nhẹ nhõm.
- Thời gian nhàn rỗi ở đó không ít, bất quá quy củ Tông Thủ thành chủ cũng nên biết. Mỗi chiếc vân hạm, mười viên tứ giai thú tinh. Ngũ nha cự hạm tăng thêm năm viên! Nếu lựa chọn phân thành, cũng có thể không cần giao nạp.
Tông Thủ khóe môi khinh thường nhếch lên, đúng là bởi vì những Ẩn Thế Tông môn này chiếm cứ hơn mười đạo lốc xoáy đi thông xuống Vân Hải nên thế gian này rất nhiều thế lực, mỗi lần đến Vân Hải săn bắt đều không thể không báo cáo với những tông môn này. Bao năm qua tích lũy lại không biết là có bao nhiêu gia tài nữa.
Bất quá giờ phút này, là người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Hắn cũng không dám lựa chọn phân thành, trực tiếp xuất ra một cái túi, bên trong vừa vặn là một trăm mười viên lục giai thú tinh.
Long Nhược chỉ hơi nhìn thoáng qua liền thoả mãn thu hồi. Rồi sau đó chợt nghe Tông Thủ nói:
- Ta muốn lại mướn một ít đệ tử nội môn của Lăng Vân Tông lên thuyền.
- Mời đệ tử tông ta?
Long Nhược nhíu mày lại, chợt liền hiểu rõ ý của Tông Thủ.