Thần Hoàng

Chương 497: Phần Không chi viêm (2)



Trên mặt hắn làm ra vẻ chính nhân quân tử, nhìn không chớp mắt, nhưng ánh mắt lại quét khắp mọi nơi, dáng người ba vòng, dùng kinh nghiệm sâu dày của hắn, cũng có thể lập tức nhân ra.

Lần nữa thầm than, so sánh với Thương Sinh Đạo này, những đại hội tuyển mỹ của đời sau, đều là cặn bã a!

Đáng tiếc chính mình, hiện này đã là hoa đã có chủ, chỉ có thể nhìn qua vườn hoa khoe sắc mà tán thán, mới xem lướt qua mà đã nghiện rồi.

Bỗng dưng tâm thần lại nhộn nhạo một trận, trong ý niệm lúc này, chợt lần nữa xuất hiện thân ảnh lạnh lùng nhưng trong trẻo mà tưởng niệm đã lâu.

Tạp niệm trong nội tâm Tông Thủ, lập tức toàn bộ bị đánh tan. Trên mặt cũng hiện ra vài phần cô đơn, hình ảnh cô gái kia, hôm nay lại càng ngày xuất hiện càng nhiều, ngay cả thời điểm ngủ mơ, cũng sẽ mơ tới.

Cố gắng muốn quên đi, chung quy lại là không cách nào làm được.

Cảm giác được có lỗi với người mình yêu, nhưng trong óc luôn có một thanh âm đang nói…, nếu là ngay cả mình đều quên nàng, thì như vậy trên thế gian này, còn có ai có thể nhớ rõ nàng đây?

Ánh mắt dần dần mất đi tiêu cự, vô cùng mờ mịt. Chỉ là vô ý thức đi lên phía trước, cho đến khi bên tai, đột nhiên truyền đến vài tiếng cười tràn ngập kiều mỵ, mới giật mình tỉnh lại.

Đưa mắt nhìn chung quanh, phát giác ra chính mình giờ phút này, cũng chẳng biết là lúc nào đã đi vào một bụi hoa đẹp đẽ dị thường.

Bốn phía đều là đóa hoa ba màu, tản ra hương thơm nhàn nhạt. Mà bên cạnh mình, thì là mỹ nhân như trước, bất quá giờ này khắc này, nhưng lại có một ý vị động lòng người, cách ăn mặc tựa hồ hơi có biến hóa, hơi có chút bạo lộ, da thịt trắng như tuyết, tựa hồ giống như muốn một mực hấp dẫn ánh mắt của hắn vậy.

Lúc này ở dưới bụng, càng dấy lên một đám lửa nóng, ở trong ý thức, cơ hồ bị một cỗ xúc động triệt để chiếm cứ, hận không thể giờ phút này liền lao qua, đem các mỹ nhân đẩy xuống dưới đất, sau đó hung hăng đem quần áo của các nàng triệt để xé nát.

Tông Thủ hơi nhíu mày, hai chân phù chữ ‘Sạch’ và ‘Huyễn’ ở trong thần hồn tỏa sáng hào quang, chỉ trong chớp mắt, liền thoát ra khỏi ảo giác.

- Huyễn pháp sao? Chẳng lẽ không biết, huyết mạch Thiên Hồ của Tông thị, trời sinh liền có thể chống cự ảo thuật của thiên hạ sao?

Lại có mấy phần thâm ý, nhìn về phía một bên của tam sắc hoa, không chỉ là huyễn pháp mà thôi, còn sử dụng cả dược vật nữa.

Nhớ tới ngày hôm qua, thời điểm hắn đi ngang qua chỗ này, còn chưa từng thấy được loại linh hoa này.

Chút ít đồng môn của mình, xem ra cuối cùng là nhịn không được, thủ đoạn mị hoặc nhân tâm bực này, không ngoài dự liệu, hơn phân nửa là xuất xứ từ nhất mạch Thất Linh Tông.

Chi nhánh này bị mọi người mắng chửi là Ma tông Thương Sinh Đạo, thú vị.

Khóe môi của Tông Thủ ngược lại là mỉm cười, dùng ánh mắt thưởng thức nhìn xem mọi nơi.

Chung quanh nơi này có vài nữ tử, mặc dù là đang thi triển bí pháp mị hoặc, nhưng bản thân lại cũng không làm điệu làm bộ, để lộ ra cơ thể. Nhất cử nhất động, ngược lại là giống như nhã vân nhàn nhạt.

- Cái này là mị pháp của Thất Linh Tông? Không tệ, mị tà bất dẫn, rất có chân vận.

Vô ý thức mở miệng tán thưởng một câu, những nữ tử ở chung quanh kia, giờ khắc này cũng lập tức biến sắc.

Tông Thủ lại nhẹ nhàng hất ống tay áo lên, một ít tam sắc hoa ở bên cạnh liền biến thành nát bấy.

Hóa thành từng mảnh bụi, hướng những nữ đệ tử của Thất Linh Tông này bay đến, vài người đều vô ý thức muốn kháng cự, lại chỉ cảm thấy thân hình bỗng nhiên tê rần, không tự chủ được hít thở một cái, đem những phấn hoa kia, tất cả đều hút vào trong bụng. Trong nháy mắt sắc mặt liền đỏ lên, trong đôi mắt đẹp, đều dấy lên một tia dục hỏa, mị nhãn như tơ, bộ ngực sữa nở nang, mà ở dưới bụng thì ngứa ngáy như nhập vào cốt tủy, trống rỗng vô cùng, đều hận không thể lao đến nam tử trước mặt làm các nàng có chút chán ghét, ôm vào lòng ngực, hung hăng vuốt ve mới tốt:

- Cách làm người của ta, chính là dùng gậy ông đập lưng ông, giáo huấn nho nhỏ, mong rằng mấy vị, xin ngày sau đừng trách!

Sau khi dứt lời, Tông Thủ nhưng lại không hề có ý lưu luyến, đem nhưng cô gái này để lại, hướng một nơi khác ở trong vườn bước đi.

Xuyên qua một mảnh mộc lâm thấp bé, chợt nghe thanh âm nhu mị của một cô gái vang lên.

- Sư tỷ yên tâm, mấy vị tỷ muội kia của muội tu luyện xá ma tâm pháp, cũng đã đến tầng thứ năm rồi, lại dùng qua một cái đỉnh lô, hơn nữa còn có mị tâm thảo và ảo thuật của muội, ở bên trong cảnh nội Thương Sinh Đạo, người có thể chống cự được, tuyệt đối không cao hơn ba người, nhất định có thể khiến cho hắn tâm hồn điên đảo, xem hắn còn có mặt mũi gì mà đòi chiếm cứ cái Giáp tự đệ nhất viện kia.

Khóe môi của Tông Thủ vểnh lên, men theo thanh âm kia nhìn sang, chỉ thấy cách đó không xa, thình lình bày biện một pháp đàn thô sơ giản lược, trên đó có một nữ tử mặc Hoàng Y Sam đang đứng, đang chủ trì, hai tay hư hoa, kéo lấy một luồng sóng linh năng, bên cạnh còn có một nữ tử, ăn mặc Hồng Sam, khuôn mặt mỹ lệ nhưng lại mang theo vài phần do dự.

- Sư tôn thường nói, thời điểm chúng ta làm việc, cần phải biết mình biết người, mà lúc này còn không biết sâu cạn của tên Tông Thủ này, liền tùy tiện ra tay, tựa hồ quá mức lỗ mãng một chút? Nói gì thì người này dù sao cũng là đồng môn, chúng ta dùng thủ đoạn bỉ ổi này đối với hắn, tựa hồ cũng có chút quá mức?

- Hừ, sợ cái gì? Một tiểu hài tử còn chưa tới mười lăm tuổi, có thể có bản lãnh gì? Mấy ngày trước, muội cũng đã mời người dùng bí pháp xem qua, trên người hắn cũng không có nội tức pháp lực, nhìn như chân khí tràn ra ngoài, tu vi bất phàm, kỳ thật đều là lấy ảo thuật để làm giả.

Tông Thủ nghe được cũng là im lặng, giờ phút này nội tức của hắn, đúng là không cách nào tràn ra ngoài, nhưng hắn lại không muốn bị xem nhẹ.

Vì vậy liền mượn cái lực lượng của lệnh bài huyễn pháp kia, mô phỏng ra tu vi địa luân ngũ mạch. Chỉ là hôm nay xem ra, cái lệnh bài huyễn pháp này, dùng để thay đổi dung mạo thì còn có thể, còn lại cũng có chút không đáng tin cậy.

Chỉ nghe thiếu nữ mặc Hoàng Y Sam kia tiếp tục nói:

- Thật không hiểu đám sư bá rốt cuộc là nghĩ như thế nào, Giáp tự đệ nhất viện, xưa này chỉ có đệ nhất nhân của tam môn lục tông mới có thể vào ở, nắm giữ tư cách chân truyền của bổn đường Thương Sinh Đạo. Huyền Diệp sư tỷ của chúng ta, vì chuyện này mà mấy năm qua đã hao phí bao nhiêu tâm lực? Hạ bao nhiêu khổ công? Tên kia liền nhẹ nhàng chiếm đi như vậy, rõ ràng là không có bản lĩnh gì! Yên tâm, hôm nay Vĩnh Cầm muội cũng không có quá mức, chỉ làm cho hắn một cái việc xấu lớn, tự chính mình đem cái độc viện kia nhường lại!

Hồng sam nữ tử nhưng có chút không cho là đúng, đang muốn khuyên lần nữa, chợt thấy trong lòng báo động, mặt mày rùng mình, hướng ra phía Tông Thủ ẩn nấp ngoài trăm trượng, mắt liếc tới:

- Là ai đang ở chỗ này?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.