Thần Hoàng

Chương 549: Tâm ma chứng thệ (2)



Sau lưng Tông Thủ còn có mấy trăm Thương Sinh Huyền Long Sĩ xông trận với hắn thì tinh thần chấn động.

Mà hơn trăm đệ tử ‘ tinh anh ’ kia sắc mặt đỏ bừng lên, càng xấu hổ không dám ngẩng đầu nhìn lên.

Mặc dù trong lòng không phục, muốn phản bác nhưng nói không ra lời. Nhìn chung trận chiến vừa rồi thì bọn họ khá vô dụng, chỉ có thể chạy trốn khắp nơi. Cũng thật sự không có một người nào đi tu tập qua Huyền Long quyết, không có môn công pháp phụ trợ này thì gia nhập vào trong kỵ đội chỉ là liên lụy mà thôi.

Nhưng mà trước kia bọn họ tự nhận mình siêu phàm, lại có ai để ý tới Thương Sinh Huyền Long Sĩ hay không?

Triệu Yên Nhiên ở bên cạnh nhìn qua Tông Thủ nghiêm trang răn dạy thì thiếu chút nữa cười ra tiếng, thằng này trước kia cũng chưa có học qua a?

Nhưng mà trong thời gian ba ngày mới lâm trận mài gươm, sự đáo lâm đầu ôm tâm tư thử mà thôi.

Nhưng mà nhìn thấy Tông Thủ thi triển Huyền Long kiếm quyết thì chỉ sợ không có người nào tin tưởng cả.

Lại nói thằng này nhập môn mấy tháng không học cũng hiểu được.

Giờ phút này không chỉ có đám đệ tử xấu hổ, ngay cả bọn người Huyền Diệp sắc mặt cũng đỏ bừng.

Ba người bọn họ cũng giống như vậy chưa từng học qua. Cuối cùng lúc Tông Thủ suất lĩnh hai trăm kỵ đội xông qua thì chỉ có thể nhìn mà không thể nhúng tay.

Nhưng mà trong đám người cũng có kẻ không hài lòng. Một tiếng cười lạnh bỗng nhiên vang lên: 

- Ngươi ngược lại không biết xấu hổ giáo huấn người ta! Theo ta thấy không phải hôm đó là ngươi cố ý khích chúng ta trốn ra ngoài, đem chúng ta trở thành mồi nhử. Ta thấy Đàm thủ tịch sợ rằng đã sớm bày ra kế sách lấy chúng ta làm mồi rồi...

Lời này còn chưa dứt thì đại đa số người khẽ nhíu mày, thực sự có mấy người ánh mắt chớp động hiện ra vài phần nghi ngờ.

Tông Thủ nhếch môi, lạnh lùng nhìn qua người nói ra lời này. Chỉ thấy người nói chuyện chính là Lợi Triết.

Lúc đang nghĩ ngợi thằng này, rốt cuộc là điên hay là ngu ngốc? Lúc này hắn nhíu mày sát ý nổi lên.

Lúc trước hắn còn có thể nhẫn nại, nhưng mà lúc này đã chân chính sinh ra tâm giết người. Người này đã chọc phải điểm mấu chốt của hắn rồi.

Huyền Thuật bên kia ánh mắt cũng lạnh xuống, lạnh giọng cười nói: 

- Thật sự là rắn cắn một cái chạm xương ba phần, những lời này các ngươi thật sự không biết xấu hổ dám nói ra. Bọn ngươi cũng biết trước khi các ngươi thoát đi thì thủ tịch đại nhân đã định ra kế sách rồi. Bảo Khinh Âm Môn tới bộ binh của kinh thành lấy một phần công văn về không?

Đám người lúc này khẽ giật mình, một tấm công văn của bộ binh thì có quan hệ gì tới chuyện này?

Mà La Thế Tạ An cùng Huyền Diệp ba người tính cả mấy đệ tử có đầu óc linh hoạt thì lập tức nghĩ ra cái gì đó, sắc mặt lập tức biến hóa nổi lên vài phần khổ ý.

Quả nhiên sau một khắc chợt nghe Huyền Thuật nhàn nhạt giễu cợt: 

- Bộ binh có lệnh bảo Nguyên Cửu Thần đem mười ba nghịch phỉ Thương Sinh Đạo giải về kinh thành xử trí! Bọn ngươi hiện giờ đã hiểu rồi chứ...

Lúc này mặc dù là người ngu xuẩn cũng có thể hiểu được ý đồ của công văn đó. Trên mặt của ba người La Thế càng tái nhợt, không có chút máu nào.

Nói như vậy đám người bọn họ là vẽ vời cho ra chuyện sao? Dựa theo biện pháp của Đàm Thu thì việc này rất dễ dàng hóa giải.

Bọn họ đi cứu người ngược lại là đưa thân vào hiểm địa đấy.

Nếu không phải là Đàm Thu dùng những biện pháp này, lại thống soái hai trăm kỵ đại thắng Tử Tiêu Kiếm Kỵ, chỉ sợ đám người bọn họ có hơn phân nửa không thoát ra được.

Mă lời vừa rồi Lợi Triết nói căn bản là lấy bụng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.

Mấy người kia có chút tin tưởng rồi, càng không có mặt mũi đi gặp người.

Trong khoảng thời gian ngắn mọi người lại lâm vào trong yên lặng, hào khí xấu hổ không ai dám nói gì.

Mấy hô hấp qua đi Tạ An, La Thế lập tức cảm giác không đúng ngẩng đầu lên.

Chỉ thấy Tông Thủ đang mỉm cười lạnh lẽo nhìn qua Lợi Triết. Tay cầm lấy kiếm và sát ý như thủy triều như nhìn qua người chết, giống như sau một khắc là động thủ giết người. Mọi người ở đây cũng cảm thấy sát ý lạnh lẽo. Giờ này khắc này đã sơm xem ra vài phần khinh thường tên Lợi Triết kia rồi.

Ngược lại là đối với Đàm Thu này sinh ra kính nể. Tuy tính cách hơi ác liệt, làm bọn họ không cho là đúng, nhưng mà người này phát triển thì sau này chính là trụ cột to lớn của tông môn.

Nhưng cũng vì nguyên nhân này mới không muốn Lợi Triết chết ở trong tay Đàm Thu này, không muốn vị thủ tịch này vào thời điểm mấu chốt làm trái môn quy.

Mà Lợi Triết kia mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, một mình gánh chịu sát khí và ý niệm áp bách của Tông Thủ.

Trong nội tâm đã hối hận tới tận cùng rồi, dường như cho tới khắc này cũng nghĩ rốt cuộc tại sao mình đắc tội người này.

Chiến trận vô song, kiếm đạo thông linh, đệ tử chân truyền đời thứ ba! Khách quan cho mà nói tổ phụ của hắn tính là cái gì?

Vừa rồi chính mình tại sao lại lắm miệng như vậy?

Trong khoảng thời gian ngắn trước mắt bỗng nhiên sinh ra ảo giác. Tất cả đều là cảnh tượng Tông Thủ đem chính mình bầm thây cản, lại có được tư thế vô địch oai hùng.

Lập tức sau đó Lợi Triết bỗng nhiên bừng tỉnh. Không đúng, đây là tâm ma! Làm sao có thể? Bản thân mình có vạn năm ôn ngọc trong người, làm sao lại có tâm ma?

- Thủ tịch! Cũng không phải Tạ An ta thiên vị, nhưng mà người này nên để cho tông môn xử trí. Tạ An có xấu hổ vi đã chứng nhận cho người này, kính xin thủ tịch tiêu trừ tức giận.

Thời điểm đang nói chuyện cầu xin thì chợt Tạ An ngạc nhiên. Quay đầu lại thì thấy Lợi Triết đang cười lên điên cuồng. Quanh người có bạch sắc hỏa diễm hiện ra, chân khí quanh người nổ tung.

Tạ An vô ý thức muốn một chưởng vung lên trấn áp Lợi Triết lại. Nhưng mà bàn tay của hắn lại dừng ở không trung, thần sắc phức tạp, nói:

- Lợi sư huynh ở trước mặt ta từng dùng Tâm Ma thề...

Tông Thủ lạnh giọng cười cười, cũng lười nói thêm cái gì, hắn thúc ngựa đi về phía trước.

Sau khi đi ra mấy chục bước thì linh giác cảm giác Lợi Triết ở đằng sau chân khí toàn thân không khống chế được nữa, thân thể bốc cháy như bó đuốc.

Người ở chung quanh không có ai đi lên giúp đỡ cả. Tâm Ma thề là thề với bản tâm, người ngoài giúp đỡ cũng không làm được cái gì cả. Cũng có thể nói lời của Lợi Triết lúc trước là sai trái, cũng hiểu được là thế nào.

Tông Thủ chẳng muốn đi để ý tới, ngược lại nhìn qua, nói:

- Có đoạt được không?

Người bên cạnh hắn chính là Tông Nguyên. Một trận chiến này cũng không có tỏ ra quá nhiều yếu kém, cố nhiên là do thực lực bản thân không đủ, nhưng mà nguyên nhân trong đó là thằng này phân một nửa tâm thần quan sát nhất cử nhất động của hắn.

- Hơi đoạt được!

Tông Nguyên có chút gật đầu, con mắt sáng lên tức thì, nói:

- Huyền Long kiếm ý cùng Lôi Đình Long Kiếm tuy có rất nhiều khác nhau, nhưng mà chúng có rất nhiều chỗ tương thông đấy. Lần này lĩnh ngộ rất nhiều, nhưng mà còn chưa đủ làm cho ta đột phá lên thất giai!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.