Thần Hoàng

Chương 551: Hàn vương Ân Toàn (1)



Là đánh chết Thái Linh tử và bắt Mộc Linh tử hai người đoạt được.

Liên tục năm cường giả thất giai hoặc chết hoặc tổn thương trong tay hắn. Nhưng mà tên cường giả Thiên Vị Vũ Tông của Đại Thương kia thật sự nghèo quá, ngay cả pháp khí không gian còn không có. Vật mang theo tùy thân chỉ là rác rưởi.

Xem qua loa thì ném đi không ít, ước chừng đều có một ít là đan dược phù lục các loại, còn có một vài bản sao công pháp của Thái Linh Tông.

Chẳng những có Tử Tiêu kiếm, ngay cả Thái Thanh Thừa Phong Kiếm cũng ở bên trong. Đáng tiếc thực sự không phải là cả bộ, chỉ có thể tu hành dưới Thiên Vị mà thôi.

Nhưng mà những người này thu thập không ít tài liệu cùng với linh binh pháp khí, phẩm giai mặc dù cao nhưng không phải là vật quý hiếm gì.

Ngược lại thú tinh linh thạch có không ít, tổng cộng cộng lại có thể tương đương với một trăm sáu mươi miếng thất giai thú tinh, xem ra là tiểu phát tài.

Tông Thủ sớm biết có kết quả này, nếu như mấy người này có thứ tốt thì đã sớm dùng qua rồi, sẽ chạy trốn để khỏi chết.

Nhưng thẳng tới khi xem qua túi càn khôn của Thái Linh tử thì hắn phát ra tiếng kinh dị.

Lật tay lấy ra bốn mươi miếng đan dược. Nửa kim nửa hồng, mà mặt ngoài viên đan dược này giống như có long hổ hư ảnh đang tranh đấu với nhau.

- Đây chính là Long Hổ Đoán Thân Đan trong truyền thuyết của Thái Linh Tông?

Tông Thủ cẩn thận phân biệt một lát thì không chút do dự đem đan dược phục dụng một viên.

Qua giây lát tiếp theo thì cốt cách toàn thân phát ra âm thanh ‘ Két kẹt ’, giống như không chịu nổi gánh nặng mà sắp sụp đổ.

Một cổ lực lượng cường hoành hiện ra, bỗng nhiên từ thân thể bộc phát ra ngoài. Thực sự không phải là bộc phát, phải nói là bùng nổ mới đúng. Giống như tường đồng vách sắt vỡ tung tóe.

Sau đó ẩn ẩn phân thành hai chủng dược lực khác nhau. Ở trong thân thể Tông Thủ xung đột tranh đấu với nhau, Tông Thủ cường lực nhẫn nại, lưng của thẳng tắp, ngồi ngay ngắn. Hết sức đem tinh thần lâm vào trạng thái hư vô.

Cũng không biết qua một ngày hay hai ngày. Thời điểm Tông Thủ khôi phục thanh tỉnh thì dược lực cuối cùng cũng biến mất.

Nhưng mà da thịt toàn thân của hắn lại nhiều ra một tầng bùn đen mỏng.

- Long Hổ Đoán Thân Đan quả nhiên không hổ danh tiếng đoán thân. Thật giống như ó hai cường giả chuẩn thất giai giao thủ trong thân thể, long tranh hổ đấu. Chỉ cần gân cốt thân thể hơi kém thì không cách nào thừa nhận được.

Hắn vung quyền lên, quả nhiên cảm giác lực lượng mạnh mẽ hơn trước kia nhiều lắm.

Quan trọng hơn là thân thể của hắn cũng chắc chắn hơn rất nhiều. Không hổ phục dụng ba viên đan dược này sẽ có được căn cơ Thiên Vị trong truyền thuyết.

Lại nhìn qua người của mình, Tông Thủ lập tức cười cười tự giễu: 

- Thì ra trong người của ta cho tới bây giờ vẫn còn nhiều độc tố như vậy...

Vừa mới đoán thân xong thì tắm rửa thân thể một phen. Tông Thủ còn chưa kịp nuốt viên Long Hổ Đoán Thân Đan khác thì cảm thấy có khí tức mấy người tụ bên ngoài cửa, Tông Thủ thở dài biết được thời gian khổ tu an nhàn của mình tạm thời gián đoạn một thời gian rồi.

- Quả thật là có thể trọng thương Thương Sinh Đạo?

Vương phủ Hán vương ở Tây Tần thành, dưới ngọn đèn mờ mờ thì một thanh niên thân mặc vương bào, con mắt do dự nhìn qua hai người.

Thân là chủ nhân vương phủ này, tứ hoàng tử Ân Toàn của Đại Thương hoàng triều, tuy bây giờ đã năm mươi nhưng mà diện mạo và thân hình vẫn như hai mươi.

Tu vi võ đạo càng cao sẽ có hiệu quả trú nhan.

Mà trước mặt của hắn hiện tại có hai người. Thái Linh Tông Quý Linh Tử khí tức thâm trầm tự tin, không kiêu ngạo cũng không hèn mọn. Bên cạnh là Nguyên Cửu Thần, hắn ngồi nghiêm chỉnh và mặt mũi cung kính.

- Nếu là Hán vương điện hạ cho mượn tám trăm Định Tây thiết kỵ, Quý Linh Tử tự tin nhất định có thể trọng thương Thương Sinh Đạo! Thương Sinh Đạo lòng muông dạ thú, ý muốn điên đảo lễ pháp, kiến lập thế giới ngang hàng, chẳng phải hoang đường? Đương kim thánh thượng đối với mấy phản tặc loạn dân này đã sớm ác tuyệt. Nếu như có thể chém đầu năm trăm nghịch phỉ Thương Sinh Đạo thì tự nhiên mặt rồng sẽ vui vẻ, điện hạ cũng được khen ngợi.

Ân Toàn lại không có ý động dung, trầm ngâm nói: 

- Khen ngợi? Miễn, ta hôm nay chỉ cầu không qua, không cầu có công. Ngạn Thành Quan hỗn loạn một lần là đủ rồi. Ngược lại gần đây nghe nói bọn ngươi giao phong ở Nhạc Vũ Huyện với Thương Sinh Đạo kết quả tổn thất thảm trọng, còn có việc này? Nghe nói khi đó thực lực của các ngươi hơn xa Thương Sinh Đạo nha.

Quý Linh Tử xiết chặc nắm tay, việc này đã sớm truyền ra và chư tông Vân Giới ồn ào, cũng không thể nào gạt được Hán vương là chủ nhà nơi đây nha.

- Là có việc này! Nhưng mà nguyên nhân bại một lần mới càng có phần thắng. Quý Linh Tử đã từng thua qua một lần, tuyệt đối không thua lần thứ hai! Điện hạ không tin ta, chẳng lẽ không tin thực lực Thái Linh Tông sao?

Hán vương Ân Toàn nghe vậy thì từ chối cho ý kiến, trên mặt có dị sắc, hắn tươi cười nói:

- Vậy tông môn các ngươi chuẩn bị bắt tay làm ở đâu?

- Hách Liên Thiết Sơn!

Quý Linh Tử đáp không chút do dự: 

- Hôm nay là địch tối ta sáng! Quyền chủ động nằm trong tay của người khác. Tông muốn ta muốn thắng Thương Sinh Đạo thì không thể chờ bọn chúng chủ động ám sát nguyên soái được. MÀ Hách Liên Thiết Sơn chính là chỗ Thương Sinh Đạo tất phải cứu ra! Dùng mạng ba trăm vạn người áp chế bọn chúng, không biết chư vị anh kiệt của Thương Sinh Đạo có cứu hay không cứu đây? Quý Linh Tử đến đây cũng chỉ có thỉnh cầu này. Thỉnh điện hạ mấy ngày gần đây đem tội dân Ngạn Thành Quan hành quyết toàn bộ!

- Hành quyết?

Đồng tử Ân Toàn co rụt lại, rồi sau đó là hắn mỉm cười nói: 

- Thái Linh Tông các ngươi đúng là tâm ngoan thủ lạt. Đây chính là tính mạng ba trăm vạn người nha, sẽ không sợ việc này truyền ra sẽ tổn hại danh vọng đệ nhất đạo gia của các ngươi sao?

- Từ xưa đến nay người thành đại sự không câu nệ tiểu tiết! Theo ta được biết thì Thương Sinh Đạo cho người tới đây tổng cộng chín trăm người. Nếu như dùng ba trăm vạn người này làm đại thương căn cơ của bọn chúng thì càng đáng. Hán vương điện hạ, nghĩ có đúng không?

Quý Linh Tử nhàn nhạt nói ra câu này thì bỏ qua ý chê cười của Ân Toàn, làm như không thèm quan tâm.

- Mặc dù truyền ra thì như thế nào? Một ít thảo dân hồ ngôn loạn ngữ, lời đồn hoang đường thì có thể dao động căn cơ Thái Linh Tông chúng ta sao? Hán vương điện hạ, nghĩ đến cũng làm không ít chuyện hại người ích ta nha!

Khóe môi Ân Toàn ý mỉa mai càng đậm hơn, hắn không có cự tuyệt, ngược lại có ý đồng ý. Hắn suy nghĩ thêm một lúc lại lắc đầu: 

- Việc này ta còn cần suy tính thêm một phen, hai ngày sau sẽ cho các ngươi câu trả lời thuyết phục...

Nguyên Cửu Thần nghe vậy thì thần sắc lập tức buông lỏng. Đưa mắt nhìn qua Quý Linh Tử thì biết Hán vương này đã động tâm rồi.

Đại sự bực này quan hệ tới đánh cờ của hai thế lực lớn, Ân Toàn cần thời gian hai ngày suy nghĩ rõ ràng cũng là chuyện đương nhiên, cũng không cần khuyên can bức bách. Đều nhao nhao đứng dậy hành lễ sau đó cáo từ rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.