Ôm lấy lăn qua lăn lại trên giường nhất định là cực kỳ dễ chịu.
Tông Thủ thì cười tủm tỉm nhẹ vuốt ve tóc Sư Nhược Lan. Thầm nghĩ nha đầu này hai năm trước bộ dáng chỉ mới bảy tám tuổi, vậy mà giờ đã cao đến ngực hắn rồi.
Bổn sự dạy bảo đệ tử của Hàn Phương quả thực cũng rất cao minh. Tu vị linh pháp và võ đạo đều đã song song tiến vào đến tầng thứ tư, tiến cảnh khiến người phải sợ hãi.
Khó được là căn cơ vững chắc, so với hắn trước kia cũng mạnh hơn rất nhiều.
Thấy Nhược Lan mặt mũi tràn đầy hạnh phúc, khuôn mặt của Hàn Phương cũng ấm áp, trong mắt mang theo vài phần hiền lành.
Về sau lại liếc về phía Tông Thủ:
- Còn không có ý định đổi chủ ý? Ngươi nhìn xem ngươi đi, hôm nay hai hộ pháp này của ngươi tu vị đều vượt qua ngươi nhiều như vậy! Đều bước vào thất giai, tiến cảnh tiến triển cực nhanh. Dù là thị nữ Sơ Tuyết này cũng đã đuổi kịp ngươi rồi! Hiện giờ trọng trúc căn cơ, tuy chậm đi chút ít nhưng cũng không bao nhiêu. Thực chờ ngươi đột phá đến Nhật Du Cảnh, vậy thì càng cần tốn hao vô số công phu!
Tông Thủ cười cười không nói, im lặng không đáp. Hàn Phương chỉ nhìn thần sắc hắn cũng đã biết đáp án, khe khẽ thở dài.
- Mà thôi! Cho phép ngươi. Cũng trách người sư huynh là ta, hồ ngôn nói đến pháp tướng chi đồ, cho ngươi hi vọng xa vời này. Bất quá ngươi phải nhớ lấy, lúc cảm giác con đường kia đi không thông thì tuyệt đối không thể miễn cưỡng, sớm tìm đến sư huynh. Tóm lại vô luận như thế nào, tông môn đều sẽ giúp ngươi.
Tông Thủ cảm kích thi lễ, đang muốn đi ra ngoài thì lại thấy Hàn Phương chau mày nói:
- Đúng rồi, còn có Kiếm Công Tử Tuyệt Dục kia nữa. Lúc này đây, đoán chừng ngươi không muốn tham gia cũng không được rồi. Ba ngày trước hắn đã sai người hạ chiến thư, nói là vô luận ngươi tu vị như thế nào cũng nhất định phải đánh một trận với Đàm Thu ngươi, cho dù là tự hạn nội tức. Đoán chừng mười ngày sau, sẽ đến thăm. Khi đó, rốt cuộc là làm náo động, hay là mất mặt, đều không thể biết.
Thần sắc Tông Thủ khẽ giật mình, tiếp theo là bất đắc dĩ cười cười. Hắn vốn cho rằng việc này đã không quan hệ gì đến hắn nữa, không nghĩ đến cuối cùng vẫn bị cuốn vào.
Ngược lại là cũng có chút chờ mong, cùng cái này Thần Hoàng thời đại kiếm đạo cường nhân tranh tài một hồi.
Chỉ là nếu tự phong tu vị, đối với Tuyệt Dục mà nói, tuy có thể tôi luyện kiếm đạo, nhưng đối với hắn lại không hề có ích lợi gì cả.
Bất quá mười ngày? Tựa hồ cũng đủ rồi.
Lắc đầu, trong nội tâm Tông Thủ chợt khẽ động:
- Sư huynh, ta là đệ tử đích truyền đời hai, lẽ ra có lẽ cũng có tư cách, đề cử một người đánh một trận với Tuyệt Dục kia chứ, chẳng biết có được không?
Hàn Phương nghe liền không hiểu ra sao, không biết Tông Thủ nói ra lời ấy, rốt cuộc là có ý gì.
Bất quá đệ tử đích truyền đời hai ngược lại quả thật có tư cách, tham dự quyết sách của Thương Sinh Đạo.
Kỳ thật nếu không phải Tông Thủ không có ý, như vậy người lựa chọn Thương Sinh Đạo Cung Chi Chủ kế nhiệm trừ hắn thì không thể là ai khác.
Nhìn nhìn hai người Tông Nguyên và Nhược Thủ sau lưng Tông Thủ, thầm nghĩ nếu là hai người này, vô luận người nào chiến với Tuyệt Dục cũng sẽ không làm mất mặt Thương Sinh Đạo, lập tức có chút gật đầu nói:
- Có thể! Bất quá sư đệ nhớ lấy, việc này liên quan đến thanh danh số mệnh của Thương Sinh Đạo ta, cần phải cẩn thận mới được!
Tông Thủ lúc này mới cười cười, dạo bước đi ra ngoài. Sau khi ra khỏi Tàng Kinh Ất Lâu liền đi thẳng đệ nhất viện chữ Giáp.
Lúc này hắn ở trong Thương Sinh Đạo Cung đã là người người đều biết, xem như là một danh nhân.
Bất quá trên đường đi, đệ tử của tam tông lục phái tuy rằng vẫn lễ nghi cung kính, mỗi khi hắn lướt qua, đều nhao nhao dừng lại hành lễ, bất quá ánh mắt lại hơi có chút khác thường. Có ít người là lo lắng, có ít người là kích động, có ít người lại nghi vấn, càng có một vài người hả hê.
Tông Thủ chỉ coi như không thấy, không thèm để ý đến. Từ tnuwar năm trước, linh pháp hắn vẫn không cách nào đột phá cảnh giới Nhật Du, vẫn bồi hồi ở Hoàn Dương đỉnh phong thì ánh mắt quái dị như vậy đã xuất hiện, rồi sau đó lại ngày càng nhiều.
Đệ tử chư phái có tư cách tiến vào đây, ai nấy cũng đều là thiên chi kiêu tử, nổi bật trong đám người.
Mà người có thể chiếm cứ đệ nhất viện chữ Giáp, trở thành thủ tịch Thương Sinh Đạo Cung lại càng là nhân trung chi long, thiên tử tuyệt đỉnh trăm năm khó gặp.
Ở Hoàn Dương đỉnh phong, đình trệ hơn một năm vẫn chậm chạp không thể đột phá, đây quả thực là chuyện khó có thể tưởng tượng.
Tuy nói hắn Kiếm đạo Thông Linh, nhưng tu giả là tối trọng yếu nhất, vẫn là cảnh giới tu vị.
Nếu không lực lượng không đủ, kiếm đạo dù cao mình hơn nữa cũng chỉ thường thôi.
Tông Thủ không cần đoán đã biết sau lưng mình, nhất định là đang nghị luận nhao nhao.
Được Thương Sinh Đạo phá lệ nhập vào môn hạ đời ba, chỉ có chút tư chất, thực lực như vậy thôi sao?
Bất quá hôm nay, những đệ tử Thương Sinh Đạo này thần sắc lại nhiều thêm vài phần cổ quái. Nếu như đoán không sai, nhất định là do Kiếm Công Tử Tuyệt Dục kia sai người truyền đến chiến thư rồi.
Tông Thủ từ đầu đến cuối cũng chưa từng để ý qua. Điềm nhiên như không có việc gì, bỏ qua ánh mắt của những người kia đi về đến nơi của mình.
Mà vừa mới đi vào, chỉ thấy Triệu Yên Nhiên đang nhàm chán chờ bên trong. Trông thấy Tông Thủ, lập tức tức giận mà nói:
- Đã đến lúc này rồi mà ngươi còn nhàn hạ như vậy nữa! Rõ ràng còn có lòng dạ thanh thản, đi đến Càn Thiên Sơn Thành chơi đùa, có biết là Thương Sinh Đạo Cung, đã lật trời rồi không?
Tông Thủ cười cười, cô nàng này gần đây cũng bị hắn liên lụy rồi. Bởi vì hai người nghịch chuyển đỉnh thai nên giờ phút này cũng bị áp chế ở Hoàn Dương và Huyền Vũ tông đỉnh phong, không đột phá được. Gần đây danh phận đệ tử thủ tịch Thất Linh Tông cũng tràn đầy nguy cơ. Hai sư muội nàng nghe nói khí tức dĩ nhiên bất ổn, lúc nào cũng dẫn động Thiên Địa chi linh, là báo hiệu đột phá.
Trực tiếp lướt qua nàng, Tông Thủ chẳng thèm phản ứng.
- Nếu Yên Nhiên ngươi không chịu nổi, lo lắng người khác nghị luận. Có thể giải trừ đỉnh thai không sao cả! Cô dù sao cũng không sao cả.
- Ngu ngốc mới có thể giải trừ đỉnh thai với ngươi! Về phần những ngươi vô tri kia nghị luận thế nào, Triệu Yên Nhiên ta sao phải để ý?
Triệu Yên Nhiên hừ lạnh một tiếng, người khác không biết nguyên nhân Tông Thủ chậm chạp chưa từng đột phá, nhưng người tham dự Phản Chuyển Đỉnh Thai như nàng lại rõ ràng nhất, tu vị Tông Thủ t sở dĩ bồi hồi không tiến là bởi vì...
Nàng thầm nghĩ tên này quả thật là đồ biến thái. Người ta dù là Linh Sư thiên tài thế nào, có thể kết mười bốn chân phù, cũng đã là cực hạn rồi. Nhưng Tông Thủ này trong thời gian một năm rưỡi lại tụ liền cửu phù.
Đạo thai phản bộ cũng khiến nàng được vô số chỗ tốt. Tuy đột phá chậm một chút, nhưng khi nào đột phá, chắc chắn sẽ là nhất phi trùng thiên!