Thần Hoàng

Chương 612: Xanh ruột (1)



Trong mắt lại tràn đầy kinh hãi khó tin, Sơ Tuyết mới tổng cộng xuất ra năm kiếm, mà Tuyệt Dục mỗi khí tiếp một kiếm đều phải lui về sau mười trượng.

Kiếm Công Tử nổi tiếng Vân Giới, gần như bách chiến bách thắng, lúc này lại tựa hồ vô cùng chật vật, đỡ trái hở phải.

Chẳng lẽ thần thoại khiêu chiến thập thánh địa, thập cửu linh phú bất bại hôm nay phải kết thúc trong tay cô bé này sao?

Thiếu nữ này tuổi còn nhỏ, làm sao có thể có kiếm thuật cao tuyệt như thế, thậm chí lực áp Tuyệt Dục một bậc?

Tô Thần ở xa xa cũng kinh ngạc, khó hiểu nhìn trong tràng.

Suy nghĩ lại, Tô Thần vẫn nhịn không được mở miệng.

- Chính xác là kỳ quái! Ta thấy nàng cơ hồ mỗi một kiếm, đều rơi vào chỗ sơ hở của Tuyệt Dục. Kiếm thuật này này ta thấy đã không hề kém hơn Tông Thủ lão đệ. Chỉ là xem đường kiếm của nàng rõ ràng là lúc trước vô cùng khô khan, đến nửa đường sau mới có thể bỗng nhiên theo thế mà biến. Đi đúng là con đường hậu phát chế nhân, thật kỳ quái.

Hắn xem qua kiếm thuật của Tông Thủ, cơ bản đều là đánh đòn phủ đầu, là tính toán thấu triệt đường kiếm của đối phương. Hoặc là dứt khoát, hoặc bắt buộc đối phương phải theo ý đồ của hắn.

Lôi Động cũng một hồi mơ hồ, hắn đã gặp Sơ Tuyết, ngộ tính nha đầu kia không những không cao, ngược lại là có chút mơ hồ mới đúng. Chẳng lẽ mình nhìn nhầm người rồi sao?

Tiểu nữ hài gọi là Tuyết Sơ này không phải Sơ Tuyết?

Lại nhìn kỹ, đường kiếm quả thật khô khan, thiếu khuyết biến hóa, nhưng lại có một loại linh tính thường nhân khó đạt đến?

Cùng một thời gian, trên lầu các, Hàn Phương bỗng dưng đứng lên, tiến lên trước một bước, đã đến bên ngoài lan can, tay có chút phát run, hồi lâu sau, mới thở dài ra một hơi.

- Nha đầu kia lại là Chiến Võ Chi Thể?

Cùng một thời gian, trên lầu các, Hàn Phương bỗng dưng đứng lên, tiến lên trước một bước, đã đến bên ngoài lan can, tay có chút phát run, hồi lâu sau, mới thở dài ra một hơi.

- Nha đầu kia lại là Chiến Võ Chi Thể?

Tông Thủ mỉm cười, ngồi trên ghế, nhàn nhã tiếp tục lắc lư:

- Không kém bao nhiêu đâu! Ba năm trước đây ta đã phát hiện rồi, đáng tiếc sư đệ vô năng, không biết cách dạy dỗ! Cho tới giờ chỉ vừa đến trung đoạn thôi. Ha ha! Ngày đó đã nói qua với sư huynh, ngươi sẽ phải hối hận!

- Hừ! Tu giả chúng ta, chú ý chính là đạo tâm hòa hợp, dù chết cũng vô hối. Nếu đã bỏ lỡ cũng không có gì phải hối hận cả!

Trong miệng tuy nói vậy, ngữ khí cũng mang theo chút ý lạnh nhạt, rất là siêu thoát, nhưng trong bụng Hàn Phương đã hối hận đến xanh ruột, vô cùng đau đớn, cùng lắm cũng chỉ có thể này thôi.

Cả đời này, hắn cũng đã làm vô số chuyện ngu xuẩn, nhưng lại không thể so với ngày hôm nay.

Linh Đoán Hổ Cốt, Linh Vũ song tu, tại Thương Sinh Đạo Cung ở trong, cũng chỉ có thể tính toán là có thiên tư trung thượng mà thôi.

Mặc dù Linh Vũ hợp nhất, cũng chỉ là khiến khí lực của Sơ Tuyết thịnh hơn cùng giai rất nhiều, thậm chí có thể vượt cấp mà chiến.

Nhưng không có đủ thiên phú võ đạo và linh pháp thì cuối cùng chỉ là lực lượng lớn hơn người khác chút ít thôi.

Cũng phảng phất như một cự nhân ngốc, nắm một thanh cự chùy, lại không biết sử dụng. Kỳ thật cẩn thận ngẫm lại, cũng không có gì phải sợ cả, nhưng Chiến Võ Chi Thể, lại khiến Sơ Tuyết, chân chính có tư cách chống lại Kiếm Công Tử Tuyệt Dục kia. Trực giác chiến đấu cường hoành có thể khiến nàng mặc dù không nắm giữ kiếm lý nhưng cũng có thể đối kháng lại trên mặt kiếm thuật..

Mà ngũ linh thần thú cũng bổ toàn một khuyết điểm cuối cùng của nàng! Sau khi nắm giữ linh pháp mới không còn bị người áp chế.

Tông Thủ âm thầm cười lạnh, ngươi cứ giả vờ đi! Tiếp tục giả vờ! Bất quá cẩn thận ngẫm lại, quyết định vẫn không thừa cơ đả kích lão nhân này thì hơn..

Thừa dịp Hàn sư huynh kia không có chú ý, hắn liền vụng trộm thu ba miếng linh quả vào trong tay áo.

Đây là thứ tốt, trộm về có thể cho Nhược Thủy Sơ Tuyết nếm thử. Ân! Tông Nguyên tên kia chỉ là thuận tiện thôi.

Chợt lại nghĩ đến Tuyết Nhi trở về, mình dù sao cũng phải xuất ra chút ít ban thương a? Liền lại cầm hai quả nữa.

Hồng Ngọc Hàm Linh Quả kia tổng cộng chỉ có tám quả, lúc này trong mâm, cũng chỉ còn lại có hai quả.

Tông Thủ xoay động nhãn châu, liền nghĩ hoặc là không làm, đã làm thì cho xong, hắn thu tất cả linh quả, kể cả binh Bách linh quỳnh dịch kia vào trong Càn Khôn Đại luôn.

Rồi sau đó Hàn Phương mới tựa hồ lấy lại tinh thần, mặt lộ vẻ tỉnh ngộ:

- Thật sự là diệu tuyệt! Dùng Kỳ Lân gánh chịu tiêu hao hồn lực của bốn đầu hộ giá khác. Năm đầu thần thú, đúng thuộc Ngũ Hành, tuần hoàn cộng minh, có thể khiến chúng tiếp cận hộ giá thiên sinh. Chẳng những có thể hộ pháp, càng có thể trợ nàng cảm ngộ Thiên Địa, linh pháp, nắm giữ thần thú kiếm ý. Từ nay về sau hồn niệm tu hành cũng không còn chướng ngại nữa!

Nói chuyện, Hàn Phương quay đầu lại, ánh mắt cũng thấy cái dĩa đã trống trơn, còn có binh Bách linh quỳnh dịch đã biến mất kia nữa.

Khóe mắt không khỏi hơi hơi run rẩy, thầm mắng xú tiểu tử, nhưng lại vờ như không phát hiện, chỉ lạnh lùng nói:

- Ta hôm nay chỉ hiếu kỳ, ngươi làm sao làm được vậy?

Tông Thủ cười cười ngón tay hư không vẽ một cái liền có một đạo Đạo Hồn lực ngưng tụ thành tuyến ngấn, tụ ở trước người, rõ ràng là hình thức ban đầu của linh trận.

Tuy chỉ vẽ sơ lược, chỉ là một cái dàn giáo đại khái thôi nhưng đôi mắt Hàn Phương lại bừng sáng:

- Thì ra là thế!

Linh trận hậu nhân sáng tạo này đối với hắn mà nói, kỳ thật không có ảo diệu gì đáng nói.

Chỗ chênh lệch chỉ là một tầng cửa sổ, chỉ cần xuyên phá dĩ nhiên liền có thể hiểu rõ không bỏ sót.

Ý niệm đầu tiên, là nếu đệ tử Thương Sinh Đạo bọn họ đều có thể dùng linh trận như thế này thu phục chiếm được hộ giá. Thực lực chẳng phải là có thể tăng lên trên diện rộng ?

Chợt lại cảm thấy bất đắc dĩ, năm đầu thần thú á chủng, cũng không phải mỗi người đều có thể thu được. Đổi lại tinh thú bình thường, hiệu quả cũng sẽ hạ thấp trên diện rộng, cũng khoog có lợi ích quá lớn.

Chính thức có thể được lợi cũng chỉ có một ít hạch tâm chính thức trong tông môn, bất quá con muỗi tuy nhỏ, nhưng cũng là thịt.

Mắt Hàn Phương có chút nheo lại:

- Ngươi nếu chịu hiến phương pháp này ho tông môn thì có thể đổi lấy 30 vạn công đức!

Lúc này mới nhớ tới linh trận này là xuất từ tay Tông Thủ. Mà vô luận là trong Vân Giới hay giới khác đều không có pháp môn cùng loại .

Chẳng lẽ nói là do hắn sáng chế sao. Ngẫm lại niên kỷ của Tông Thủ, cái này cũng có chút nghe rợn cả người rồi.

Tông Thủ lại từ chối cho ý kiến, ha ha cười nói:

- 30 vạn không được, ít nhất 200 vạn công đức mới có thể! Ngũ linh không được, có thể dùng Tứ Tượng, Tứ Tượng gom góp không ra, có thể dùng Tam Tài. Tam Tài nếu vẫn không thể, có thể dùng Lưỡng Nghi. Chỉ là một cái giá phải hơi lớn một chút!

Hàn Phương hừ lạnh một tiếng, tên này đúng là công phu sư tử ngoạm. Trong lòng nghi hoặc, nhưng lại triệt để cởi bỏ. Liệu đến Tông Thủ dù thiên phú xuất chúng thế nào cũng không có khả năng trong thời gian ngắn hoàn thiện pháp môn kia đến trình độ bực này được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.