Mà toàn thân, cùng có vài chục vết cắt, bất quá Sơ Tuyết, thực sự ngoài dự đoán mọi người, không truy kích qua.
Lúc Thời Không Phong Bạo dần dần qua đi, mọi người nhìn qua mới phát giác Sơ Tuyết đang đứng nguyên tại chỗ, có chút thở gấp, mặt đẹp trắng bệch.
Ngũ linh thần thú sau lưng thần thái cũng uể oải.
Nguyên lai đã là lực tẫn! Cô bé này, đến cùng vẫn thua.
Ý nghĩ này nổi lên, mọi người lúc này mới giật mình. Cộng thêm một kiếm vừa rồi, Sơ Tuyết đã cùng Tuyệt Dục, kịch chiến một trăm bốn mươi sáu hiệp!
Cơ hồ là chiếm cứ ưu thế áp đảo, một trăm bốn mươi sáu kiếm, bách Tuyệt Dục rời khỏi một ngàn bảy trăm trượng. Thậm chí một kiếm cuối cùng càng làm Tuyệt Dục thân ở vào trong hoàn cảnh xấu chưa từng có.
Cuối cùng lại bởi vì lực tẫn, không còn lực nữa mới bại trận!
Nếu tu vị Sơ Tuyết có thể cao hơn một chút, cũng có cảnh giới bát giai vậy thì sẽ thế nào?
Phải chăng có thể đánh bại Kiếm Công Tử Tuyệt Dục?
Hơn vạn người ở đây giờ phút này hơn phân nửa đều cảm xúc cuồn cuộn. Càng có một bộ phận cường giả nhớ lấy một kiếm vừa rồi.
Một kiếm thật mạnh! Không có không linh phiêu dật như kiếm đầu tiên, lại gần như hợp năm loại thần thú kiếm ý gần như thành một.
Khiến uy năng một kiếm kia vọt thẳng đến cửu giai chi cảnh, mới có thể chém ra được Đại Tuyệt Diệt Kiếm của Tuyệt Dục, khiến hắn phải tháo chạy!
Một trận chiến này, nàng chắc chắn tuy bại nhưng vinh!
Chỉ bằng vào hai thức kiếm quyết lúc đầu và kết thúc thì dưới tinh không này đã có một chỗ cắm dùi cho nàng rồi!
Lục Tuyệt Kiếm chỉ sợ sẽ thêm một người! Trong Vân Giới cũng nhất định nổi lên một khỏa tân tinh.
Sơ Tuyết ánh mắt mờ mịt, cố gắng khống thế cảm giác mệt mỏi trong thể nội.
Nhìn Tuyệt Dục vết máu từng đống ở đối diện, thần sắc kinh ngạc. Sau nửa ngày mới từ nhớ lại, biết được vừa rồi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Chính mình rõ ràng thật sự làm được, chẳng những chặn kiếm đầu tiên của Tuyệt Dục, sau đó còn phản công bức bách đối phương, không hề có lực hoàn thủ.
Đến một trăm bốn mươi sáu kiếm mà bại! So với đám người Viên Phi cộng lại còn phải mạnh hơn hơn mười lần!
Cái này thực là mình không phải mơ chứ?
Thầm nhéo đùi mình, Sơ Tuyết lập tức liền chỉ cảm thấy một hồi đau đơn, cảm thấy hơn phân nửa là sự thật.
Trong nội tâm vốn là tiếc nuối đáng tiếc, mới cuối cùng vẫn không có thể nắm lấy cơ hội, đem Tuyệt Dục triệt để đánh bại.
Tiếp theo nỗi lòng lại cuồn cuộn, đây là Kiếm Công Tử Tuyệt Dục, một trong tam tuyệt kiếm danh chấn Vân Giới.
Thực lực của mình, hôm nay đã có thể đánh đồng với hắn rồi sao?
Lại chỉ cảm thấy cái mũi đau xót, thiếu chút nữa đã khóc lên. Nàng cũng không biết mình lúc này là tâm tình thế nào. Là vui đến phát khóc, hay hưng phấn và cảm động, không dám tin, đều hỗn tạp cùng một chỗ.
Đối diện Tuyệt Dục tiện tay ném thanh kiếm bản rộng màu đen kia qua một bên, không hề có ý lưu luyến.
Kiếm này được hắn uẩn dường từ lâu, bất quá lúc này đã bị phế bỏ rồi. Nhìn như chỉ có trên mũi kiếm có một lỗ hổng nhỏ, nhưng trong thân kiếm lúc này cũng đã nội thương khắp nơi
Hắn một mực dùng Đại Tuyệt Diệt Kiếm hủy binh khí người khác, chưa từng nghĩ qua linh binh của mình cũng có ngày sẽ bị phế.
Tiếp theo lại híp mắt cao thấp đánh giá Sơ Tuyết một phen, phảng phất như mới quen biết nữ hài ngây thơ này vậy.
- Thương Sinh khung cảnh quả nhiên là nhân tài xuất hiện lớp lớp, danh xứng với thực. Tuyệt Dục lĩnh giáo, một trận chiến này, ta như thắng lại bại.
Đứng thẳng tại chỗ, thần sắc Tuyệt Dục thản nhiên bình thản, hồn nhiên không giống như bại trận.
Mặc dù người ghét hắn đến thế nào cũng không thể không thừa nhận, khí độ của vị Kiếm Công Tử này rất rộng lượng
- Chỉ là không biết, kiếm đầu tiên của Tuyết Sơ tiểu thư ngươi là người phương nào dạy? Tuyệt Dục trước kia chưa bao giờ được thấy qua, cũng không biết trong Thương Sinh Đạo còn có kiếm thuật bực này.
Sơ Tuyết ‘ ah, một tiếng, cuối cùng hồi thần lại. Lần đầu bị người gọi là ‘ tiểu thư" cảm giác có chút không thích ứng. Chung quanh hơn vạn đạo ánh mắt chú mục, cũng khiến nàng hơi có chút co quắp.
Trong đầu cũng không sao cả, mơ mơ màng màng đáp:
- Là Thiếu chủ nhà ta dạy.
Những lời này nói ra, cơ hồ tất cả mọi người đều khẽ động. Dạy dỗ nàng đến cảnh giới bực này lại cũng không phải những danh gia túc lão của Thương Sinh Đạo mà là Đàm Thu kia. Lại nói tiếp, Tuyết Sơ này tựa hồ cũng chính là thị nữ của vị kia. Nữ bộc như thế, vậy thì hắn sẽ thế nào?
Trước kia ấn tượng đối với Đàm Thu chỉ là trong Hắc Linh Cốc dùng 800 Thương Sinh Huyền Long Sĩ, đại bại Tử Tiêu Kiếm Kỵ.
Cuối cùng càng dùng lục giai bại thất giai, hai trăm linh một kiếm, đánh bại Quý Linh Tử. Hai trăm kiếm trước thủ, một kiếm sau công, một kiếm mà bại, bởi vậy nổi tiếng hậu thế.
Nhưng lúc này có Tuyết Sơ xuất hiện, ấn tượng về Đàm Thu trong suy nghĩ mọi người lập tức có chút cao thâm mạt trắc, mơ hồ.
- Đàm Thu?
Tuyệt Dục nhíu mày lại, thần sắc lại khôi phục bình thản:
- Như Linh Dương quải giác, như Thiên Ngoại trích tiên. Nếu không có một kiếm này, Tuyết Sơ tiểu thư chưa hẳn có thể thuận lợi đột phá như thế thất giai, thật sự diệu tuyệt! Vậy thì bộ kiếm thuật ở đằng sau cũng là do Thiếu chủ nhà ngươi dạy sao?
Sơ Tuyết đến lúc này mới bừng tỉnh. Tựa hồ những chuyện này, người khác không biết mới ổn. Liền quyết đoán lắc đầu:
- Không nói cho ngươi!
Tuyệt Dục lại cười một tiếng, chỉ nhìn thần sắc Sơ Tuyết kỳ thật đã có thể xác thực. Lần nữa nhìn về phía Phương Văn, còn hư không trên cao nói:
- Phương Cung Chủ lần này Tuyệt Dục ta chính là vì Đàm Thu quý tông mà đến. Chiến thư đã hạ vì sao chống đẩy. Chẳng lẽ Đàm thủ tịch của quý tông sợ chiến hay sao?
Người chung quanh nghe vậy đều nao nao, sau đó thần sắc liền trở nên có chút quái dị.
Đàm Thu đã có thể một tay dạy dỗ ra Sơ Tuyết, cơ hồ không có người nào hoài nghi tạo nghệ kiếm đạo của Đàm Thu nữa.
Lúc này đã không còn người nào cho rằng Đàm Thu kia sợ chiến nữa. Cũng đều biết lời ấy của Tuyệt Dục chỉ là vi kích Thương Sinh Đạo đáp ứng mà thôi.
Bất quá lúc này vô luận là đệ tử Thương Sinh Đạo hay là người đang quan chiến đều mang vẻ chờ mong chờ Phương Văn trả lời thuyết phục.
Thậm chí muốn xem phong thái của vị đệ tử thủ tịch Thương Sinh Đạo Cung kia.
Mà trong đó bọn người như Đao Quân Lý Vô Hồi mắt càng lộ duệ mang nhìn tới Phương Văn.
Sơ Tuyết đánh một trận với Tuyệt Dục tuy đặc sắc thật. Bất quá người trước lại dựa vào bản năng. Người sau lại là dưới sự không kịp đề phòng, mất tiên cơ, một mực không cách nào hòa nhau được.
Vì vậy không coi là quyết đấu võ đạo đỉnh phong, Đàm Thu nếu có thể đánh, như vậy lần này tới Thương Sinh khung cảnh sẽ không đệ. Sơ Tuyết lại hồn nhiên chưa phát giác ra, tức giận không thôi:
- Thiếu chủ của ta không phải sợ chiến!
Cẩn thận nghĩ nghĩ, cũng không nói được giải thích thuyết phục nào. Đành phải tìm một lý do lung tung:
- Là chướng mắt! Bản lĩnh của ngươi ngay cả ta cũng đánh không lại. Thiếu chủ không thèm so với ngươi!