Trong lời nói, tràn ngập ý không dám tin, còn mơ hồ ẩn chứa vài phần hồi hộp.
Lúc này tất cả những người đang quan chiến ở sơn điện trên đỉnh núi Thượng Tiêu Sơn, cũng đều là mờ mịt giật mình.
- Huyết Vân kỵ! Thì ra là thế, thì ra là thế! Nhưng Tông Thủ này ở nơi nào lại kiếm ra được nhiều ngũ giai Vũ Tông như vậy? Lại còn có rất nhiều Huyết Vân giáp?
- Theo ta được biết, Huyết Kỵ Sát Truyền tâm pháp của Vũ Liệt quốc được chia làm 3 phần. Đều được ghi lại ở trên Thanh Đồng Đỉnh, ẩn tàng trong Liệt Khư di tích.
Môi của Hàn Nghịch Thủy đã trắng như giấy. Lại một lần hồi tưởng đến lời nói của Hiên Viên Y Nhân, ngươi có biết lần thứ nhất Tông Thủ cùng với Khí Tông là cái gì? Chẳng lẽ là?
Trong nội tâm khẽ động, Hàn Nghịch Thủy bỗng nhiên đứng dậy:
- Ta nhớ là Khí Tông, trước kia có cất giấu mấy ngàn Huyết Vân giáp, một mực chưa từng bán di!
Lời vừa nói ra, mọi người trong điện đều là giật mình.
- Đáng chết! Người của Khí Tông thật sự là muốn chém thành muôn mảnh, chết đều không có gì đáng tiếc! Trách không được, bọn hắn dám cùng Càn Thiên Sơn liên thủ, sợ là sớm đã biết rõ.
Còn có rất nhiều nghi ngờ chưa giải được, tâm pháp là từ đâu mà đến, lại thêm bốn ngàn Vũ Tông cảnh, Tông Thủ như thế nào mà tìm được, nhưng những cái này cũng đều không trọng yếu nữa rồi.
- Đều ngồi đó làm cái gì?
Vụ Nguyệt mạnh mẽ đứng lên, thanh âm là tê tâm liệt phế:
- Còn không truyền lệnh nhanh! Để cho bọn họ tản ra! Biết rõ là Thị huyết vân kỵ, còn dám ngu ngốc muốn đụng tới, cái này không phải là muốn chết sao?
Nguyên Không đạo nhân cũng cảm thấy trong miệng đều là vị đắng chát. Khi trông thấy chi Huyết kỵ kia xuất hiện trong chốc lát, đã cảm giác không ổn. Lúc này hối hận trong lồng ngực quả thực khó nói nên lời.
- Đạo huynh chớ sợ! Danh tiếng vô địch của Huyết Vân kỵ, cũng chỉ là truyền thuyết, chưa hẳn liền đúng là như thế.
Chỉ là những lời này nói ra, liền ngay cả bản thân Nguyên Không hắn cũng không tin.
Tình hình phía dưới đã xem vào trong mắt. Còn chưa giao phong cũng đã hiện ra dấu hiệu bị thua.
Không chờ quân mệnh ở trên đỉnh núi Thượng Tiêu Sơn, khi tiếp cận đến khoảng cách 2300 trượng, 1200 kỵ quân đã rối rít chạy tứ phía.
400 Vân Long Thiết Kiếm Sư của Lăng Vân Tông trực tiếp bỏ lại kỵ thú phía dưới, bốn trăm người khí mạch nhất thể, sinh ra vô số vân khí, phảng phất như hóa thành một con Vân Long, vọt lên phía chân trời. Trực tiếp quay người, hướng về phía đỉnh núi Thượng Tiêu Sơn chạy trốn.
Mà hai trăm Thượng Thanh Huyền Lôi sĩ kia, thì chung quanh có lôi quang điện thiểm, bay lên không.
Linh Huyền Phong sĩ của Đạo Danh tông, cũng đồng dạng cưỡi vòi rồng, đi lên phía Thượng Tiêu Sơn. Còn lại đạo binh của chư tông, cũng cùng thi triển khả năng chạy trốn.
Đều bằng tốc độ nhanh nhất, rối rít thoát đi, chỉ cầu cách những Huyết sắc thiết kỵ ở đối diện đang đánh thẳng tới càng xa càng tốt.
1200 kỵ quân, lập tức tứ tán, vô cùng gọn gàng mà linh hoạt.
Toàn bộ chiến trường lập tức trầm mặc. Tất cả mọi người nhìn qua một màn này, trong mắt đều hiện lên vẻ kinh ngạc.
Nhất là những Chư thành thiết kỵ theo sát phía sau kia, trong mắt đều là mờ mịt khó hiểu.
Đây chính là tinh nhuệ mạnh nhất, lục giai đạo binh của Đông Lâm chư tông! Hơn ngàn thiết kỵ này trùng kích qua, không phải là nên đem những người của Càn Thiên Sơn phía đối diện, đạp thành bột mịn mới đúng chứ?
Vì sao còn chưa chính thức giao thủ, mà đã chạy tán loạn? Thậm chí ngay cả giáp mặt giao phong lần thứ nhất cũng không dám?
Cái này là tính toán gì. Xem xong rồi chạy?
Huyết sắc kỵ sĩ ở đối diện kia, rốt cuộc là thứ gì? Vì sao gần kề chỉ là khí tức sát nhân kia, liền khiến cho toàn thân mình lạnh lẽo, tay chân cũng khó khăn nhúc nhích?
Cơ hồ là tất cả kỵ sĩ, trong đầu đều hiện ra ý niệm này.
Mà Tông Thủ lúc này, cũng là đem hai mắt, nheo lại nguy hiểm.
Trốn?
Nếu là bị các ngươi đào tẩu ngay trước mắt, như vậy Huyết Vân kỵ này cũng không xứng với danh tiếng vô địch rồi!
- Huyết Kỵ kích! Trảm!
Theo đó đại kích của Tông Thủ bỗng dưng chém ngang. Mà 4251 cái đại kích cũng ngay ngắn chém ra.
Hơn bốn ngàn đạo huyết khí sắc nhọn hình lưỡi đao, lập tức quét ngang phía chân trời, hợp thành cùng một chỗ, lại phảng phất là xuất ra từ tay của một người.
Mà nhận quang lướt qua, đúng là phương hướng của 400 Vân Long Thiết Kiếm sư.
- Oanh!
Một tiếng kình khí giao kích vang dội, 4252 đạo kích quang, trước tiên là đem Vân Long cương khí của 400 người đánh xơ xác. Tiếp đó liền quét ngang qua, sắc bén vô cùng, giống như là gặt lúa, đem tính mạng ước chừng của mấy trăm tên lục giai Vân Long Thiết Kiếm sư toàn bộ mang đi.
Khi nhận quang triệt để đảo qua, ở bên trong 400 người chỉ còn sót lại đúng một người. Đúng là Lăng Vân Tông, vị cửu giai trưởng lão dẫn đội. Trên người là vết thương chồng chất, có thể nhìn thấy được cả xương trắng, ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng rít gào thê lương, ở trước khuôn mặt già nua lại hiện ra vài vệt nước mắt.
Có thể thấy chung quanh hắn, những thi thể của Vân Long Thiết Kiếm sư đang rơi xuống, lại vẫn có một tia huyết khí bị rút đi, nhập vào trong bốn ngàn Huyết Kỵ giáp ở phía dưới.
Tông Thủ thì trầm mặc không biểu tình, ở trong đôi mắt chỉ có một tia tinh mang thiểm lược. Võ đạo bước vào thất giai, hắn đối với chi thiết kỵ này, đã có thể khống chế tự nhiên.
Huyết Kỵ gia tăng ngàn người, chiến lực cũng tăng thêm một lần nữa!
- Giương cung! Mũi tên Huyết Kỵ sát, theo ta bắn một lượt!
Theo thanh âm của Tông Thủ, 4252 cái Huyết sắc đại cung liên tục mở ra. Trên dây cung, cũng có thêm một mũi tên huyết sắc dài.
Ngay tại thời điểm đang mạnh mẽ tiến lên, đồng loạt bắn ra.
- Ông!
Ngay tại lúc đó, liền phảng phất có hơn bốn nghìn đạo lưu tinh từ dưới đất bay lên. Mỗi một lớp mũi tên đều đem hai trăm đạo Linh Huyền Phong Sĩ toàn bộ bao trùm.
Rồi sau đó là liên tiếp nổ tung, nổ ra vô số huyết quang. Mà đến khi hồng mang chói mắt kia tán đi, thì ở vùng trời này lại chỉ còn lại một ít huyết nhục còn sót lại. Một đoàn mây máu, liên tục rơi xuống.
Lúc này khoảng cách của bốn ngàn Huyết Vân kỵ cách chỗ tụ tập của vài chục vạn thiết kỵ gần trong gang tấc.
Nhưng đại cung vẫn như cũ ở trong tay, không kịp thay đổi tư thế.
Tông Thủ lại không thèm để ý chút nào, tiếp tục cho mũi tên lên dây, híp mắt, nhìn lên chút đạo binh còn thừa lại trên không trung.
Cũng chỉ trong nháy mắt, Huyết Vân kỵ đã đụng vào đội quân thiết kỵ khổng lồ.
Nhưng chỉ trong một cái sát na kia, trong mắt chỉ còn lại sự yên diệt. Tất cả những kỵ sĩ, chỉ cần chưa tới Tiên Thiên, cơ hồ ở trong phạm vi ngàn trượng đều bị mây máu của đội Huyết sắc kỵ quân này vô thanh vô tức đoạt đi tính mạng. Tất cả huyết dịch tinh khí cũng đều bị cái sương mù màu máu này cướp đi, gia nhập vào trong đó.
Mà mặc dù là cảnh giới tứ giai Tiên Thiên Vũ sư và Xuất Khiếu Linh sư, ở trong phạm vi hai trăm trượng, cũng liền vô pháp chống đỡ.