Thần Hoàng

Chương 730: Thằng hề (2)



Trung ương vân lục, trong nội cung Hoàng Kim Thành, lão giả áo bào màu vàng đang chắp tay sau lưng nhìn dư đồ trước mắt, bên môi cười lạnh không dứt.

- Nói ra, Lăng Vân Tông đã thiết hạ bẫy rập trên Thượng Tiêu Sơn, Tông Thủ đã vì vị hôn thê của mình mà nhảy vào sao? Ngược lại không nghĩ tới Càn Thiên Yêu Vương Tông Thủ lại là hạt giống đa tình, Hôm nay xem ra, người này quả thật không giống như người có thể thành châu báu 

Trong giọng nói mang chút trêu chọc, còn mấy vị nội thị đứng yên bên cạnh đều là mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, trầm mặc không dám nói lời nào.

Lão giả kia ngữ khí tiếp theo liền biến đổi:

- Thái úy thấy thế nào?

Lúc này ngồi một bên còn ngồi một người. Cũng đầu đầy thương phát, dung nhan tiều tụy, dần dần già đi. Bất quá cốt cách lại vô cùng lớn, chỉngồi đó liền lộ ra một cổ khí thế thế người khác khó bì. Cũng không suy tư gì liền mở miệng nói:

- Hợp bảy đại tông môn chi lực, diệt vong một quốc gia. Lăng Vân Tông, thủ bút thật lớn! Những tông phái thế gia này không sợ vương pháp, không phục Thiên Đạo, đều có thể nói là loạn thần tặc tử, không có vua không phụ! Nếu không phải vì những người như thế, trong Vân Giới sớm đã nhất thống, cần gì chiến loạn không dứt?

Nói đến chỗ này, ngữ khí càng thêm âm hàn:

- Bất quá Càn Thiên Sơn này cũng không tốt hơn đi đâu. Thật sự là man di vô lý! Rõ ràng dám áp giữ sứ thần Đại Thương ta, thật sự thật to gan! Trong mắt thần, giữa hai phương này chỉ là chó cắn chó mà thôi, không đáng bệ hạ lãng phí tâm lực!

Lão nhân áo bào màu vàng kia lại nhíu mày. Hắn muốn nghe cũng không phải cái này.

Thái úy rõ ràng bất đắc dĩ, cuối cùng lắc đầu:

- Bệ hạ! Hai linh mạch khoáng cỡ lớn kia mặc dù tốt, tông phái thế gia nhúng tay chiến sự phàm giới, lệ này không thể dễ dàng cho phép. Bất quá Đại Thương ta hôm nay, là ngoài tầm tay với. Vạn dặm viễn chinh, phong hiểm thật sự quá lớn 

- Ngươi nói cũng đúng!

Lão nhân nghe thế liền khe khẽ thở dài:

- Trẫm cũng biết đạo lý kia, chỉ là nghĩ đến hai đầu mạch khoáng này rơi vào tay những tông phái kia, thực lực những tu giả này chắc chắn tăng nhiều liền chỉ thấy lo âu không thôi. Mà thôi! Ngươi lại nhìn xem cái này 

Vừa nói, lão nhân một bên ném tấu chướng đến lơ lửng trước người Thái úy, sau khi nhìn kỹ, hắn liền như nghĩ tới gì đó:

- Long Tượng thành chủ Dương Phàm? Ta nhớ rõ người này là minh chủ Thiên Thành Minh mà? Nguyện sẵn sàng góp sức Đại Thương, hướng bệ hạ xưng thần tiến cống. thì ra là thế, hừ! Người này ngược lại tâm cơ thật tốt! Dựa vào Đông Lâm chư tông diệt Càn Thiên Sơn. Về sau lại chuyển hướng dựa vào Đại Thương ta đến đối kháng Lăng Vân Tông. Quả nhiên là loại dã tâm bừng bừng!

- Thái úy đoán không sai lắm!

Lão giả áo bào vàng cũng đang cười, ý vị thâm trường:

- Chỉ là trẫm thích nhất là người có dã tâm, muốn chính là sự không cam lòng của hắn. Thái úy nghĩ như thế nào?

- Ngược lại có thể thực hiện! Thần thỉnh bệ hạ sắc phong hắn làm Đông Lâm Chi Chủ!

Thái úy có chút gật đầu, trong mắt cũng hơi lộ lãnh ý:

- Sau khi Càn Thiên Sơn vong, Đông Lâm chư tông nhất định sẽ cực lực phòng bị Long Tượng Sơn, cũng nhất định muốn bảo trì Đông Lâm loạn cục. Người này nếu muốn dưới sự áp bách của Lăng Vân có thể có thành tựu, nhất định phải dựa vào Đại Thương ta. Ngược lại không ngại quấy cho bãi nước này đục thêm một chút! Mượn nhờ người này, triều đình của liền có thể nhúng tay vào sự vụ Đông Lâm rồi 

Lão giả áo bào vàng lập tức lớn tiếng cười:

- Lời ấy chánh hợp ý trẫm, Lăng Vân Tông không phải muốn loạn sao? Trẫm càng muốn sắc phong một têm Đông Lâm Chi Chủ, để Dương Phàm có được dnah phận! Như nếu Lăng Vân Tông này dám trực tiếp nhúng tay, trẫm cũng vui lòng khởi binh, đánh hạ tòa Vân cung kia của bọn hắn!

Câu cuối cùng đã lộ ra sát ý lành lạnh. Mà hai người đều đã cho rằng Tông Thủ và Càn Thiên Sơn như không còn tồn tại vậy.

Chỉ suất lĩnh bảy vạn kỵ quân, xâm nhập vào bẫy rập mà chư tông tỉ mỉ bố trí, Yêu Vương nho nhỏ kia vốn không có khả năng sống sót.

- Tất nhiên là không cho phép Lăng Vân Tông kiacàn rỡ rồi!

Thái úy có chút gật đầu:

- Bất quá Dương Phàm này cũng phải coi chừng! Người này xảo trá, không dễ khống chế. Thần khuyên bệ hạ, đã dùng thì phải phòng 

- Lời này trẫm biết.

Vừa nói, lão giả đứng bên một kim sách, chuyên tâm ngưng thần viết xuống hai chữ ‘ Dương Phàm ’.

Tiếp theo lại lấy mấy tấu chương toàn viết bằng giấy Tuyên Thành cho vào trong sách.

Rồi sau đó đi đến giá sách một bên, nhìn tập có chữ ‘ Tông Thủ ’ không khỏi khe khẽ thở dài:

- Người này kế vị không đến ba năm đã có xu thế nhất thống Đông Lâm. Vẫn lạc sớm như vậy thật đáng tiếc! Mộc Tú trong rừng gió vẫn thổi bật rễ, kẻ này bại trận, liền không biết thu liễm, gây thù hằn quá nhiều. Bất quá thời vận không tốt 

Đang muốn gỡ tập sách kia xuống, chợt nơi cửa, truyền đến một tiếng nói lanh lảnh:

- Bệ hạ, quốc sư cầu kiến!

Lão giả quay đầu lại, chỉ thấy ngoài cửa đứng đúng là nội thị thiếu giam Cao Nhược. Lúc này trên mặt, không biết như thế nào, tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.

- Quốc sư? Là Trọng Huyền chân nhân sao?

Quốc sư của Đại Thương có tất cả ba vị. Một Phật hai Đạo, cũng chỉ có vị Trọng Huyền chân nhân xuất thân tán tu này là được hắn tín nhiệm,

- Đúng là thần Trọng Huyền!

Ngoài cửa một người cao giọng đáp lại, rồi sau đ chỉ thấy một trung niên đạo bào trực tiếp lướt qua Cao Nhược, trực tiếp đi vào trong thư phòng. Trên mặt như Chu Táo kia, lúc này tràn ngập lấy vẻ tự cao.

- Thỉnh bệ hạ thứ cho thần vô lễ, chỉ vì việc này quá mức khẩn cấp. Vì vậy mới mạnh mẽ xâm nhập 

Lão giả áo bào vàng lập tức khẽ giật mình, sắc mặt cũng dần dần ngưng lại:

- Không sao! Không biết quốc sư vì sao lại lo lắng như thế?

Hắn biết rõ vị Trọng Huyền chân nhân này tu vị tuy cao tuyệt, thân cũng khó pháp lực người khác khó bằng, nhưng gần đây đều kính cẩn thủ lễ, cũng không vượt khuôn khổ. Hôm nay như thế, sợ là thật sự có chuyện gấp.

Trên mặt Trọng Huyền tràn đầy vẻ lạnh lùng, thở ra một ngụm trọc khí thật dài:

- Nửa canh giờ trước, thần ở Quan tinh đài thể nghiệm và quan sát hiện tượng thiên văn. Chợt thấy phía đông số mệnh bùng cháy mạnh mẽ, Long khí vút cao, hình như có xu thế hội tụ. Tựa hồ số mệnh một lục kia, đều đã hội tụ trên thân một người, Bệ hạ cũng biết, đây là có ý gì a?

Lão giả lần nữa thất thần, những điển tịch Đạo gia, hắn cũng xem qua không ít. Tự nhiên biết rõ, ý vị của chuyện này!

- Long khí một lục tụ trên một người? Đây là Chân Long chi khí đã tụ?

Trên mặt Thái úy cũng lộ vẻ bán tín bán nghi:

- Hẳn là quốc sư là nhìn lầm rồi? Lúc này Đông Lâm Vân Lục, rõ ràng là đại loạn sắp tới. Làm sao có thể có Chân Long được?

- Trọng Huyền lúc ban đầu, đã từng cho là mình nhìn lầm. Vì vậy sau khi xác nhận lại nhiều lần, lúc này mới chạy đến!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.