Thần Hoàng

Chương 733: Đại quân sụp đổ (1)



- Nghe nói cũng là kế sách mà quân thượng bố trí trước, xúi giục Vân Thánh Thành chủ lâm trận quay giáo, vì vậy mới khiến Thiên Thành Minh đại bại 

- Có từng nghe nói thần uy của Quân thượng trên Thượng Tiêu Sơn chưa? Lôi Dực 3000 trượng, mỗi đạp một bước, tất trảm một cửu giai! Ta xem quân thượng hắn, nhất định là Thiên Đế đến thế gian!

- May mà đại nghiệp của Càn Thiên Sơn ta được bảo vệ! Cuối cùng có thể an tâm, hắc! Chư vị huynh đệ, buổi tối có thể muốn đi phiêu hương thành hưởng lạc một phen không?

Hứa Thư vui lên, từ khi Tông Thủ đẩy mười dặm phiêu hương đinh, khiến một đám tkỹ viện thanh lâu, còn có một và Thương gia ra vệ thành bên ngoài mười dặm thì chỗ đó liên có biệt danh phiêu hương thành.

Tư điểm, cũng hơi cảm giác ý động.

- Lúc này còn có tâm tư hưởng lạc? Lúc này Càn Thiên ta chắc chắn quét ngang vân lục. Đúng là thời điểm kiến công lập nghiệp, hôm nay chúng ta nên buồn vì không cách nào bị tuyển nhập vào trong quân a 

- Đúng vậy! Nhớ đến còn có những phản nghịch kia nữa, vẫn chưa tới thời điểm an bình a.

- Những tên này thật là đáng giận! Xem ra quân thượng mấy năm trước, giết người còn chưa đủ nhiều!

Hứa Thư cười cười, tiếp tục đi về phía trước, không hề nghe nữa, trong miệng dứt khoát cười nhỏ, tự tại vô cùng.

Đại thế đã định, một ít con sâu cái kiến nho nhỏ, phất tay liền bình, cần gì sầu lo?

Bên cạnh Đại Thủy Hà tiếng giết sôi trào, Khâu Vi ngồi ngay ngắn ở trên đài cao. Sắc mặt hiện hồng, im lặng thật lâu.

Tông Lăng quay lại nhìn sang, mang theo ý hiếu kỳ:

- Quân thượng bên kia, hiện giờ như thế nào?

Cũng không lo lắng cho Tông Thủ, một trận chiến này thắng bại đã sớm định, khác nhau chỉ là thành quả chiến đấu bao nhiêu mà thôi.

Khâu Vi há miệng muốn nói, mới phát giác tâm tình mình quá kích động, lúc này lại không cách nào lên tiếng.

Chỉ có thể yên lặng nắm chặt hai nắm đấm, đợi đến khí nỗi lòng phập phồng như thủy triều dần dần bình thản lại mới mở miệng nói:

- Quân thượng đã diệt đi Thượng Tiêu Huyền Linh Tông, nghe nói là chư tông hơn vạn tu sĩ, không một người sống sót!

Một câu liền giống như tiếng sấm vang vọng bên hai hai người Hư Chính Nguyên và Tông Lăng. Khâu Vi tiếp theo lại đứng lên.

- Thông cáo tin tức này cho Hổ Thiên Thu và Sài Nguyên! Lệnh cho thông cáo cho cao thấp toàn quân 

Hít sâu một hơi, Khâu Vi trong mắt liên tục chớp động tinh mang:

- Quân thượng ở dưới Thượng Tiêu Sơn dùng bảy vạn thiết kỵ, đại phá 300 vạn tinh nhuệ Thiên Thành Minh! Ít ngày nữa sẽ an phản Càn Thiên Sơn. Hôm nay chúng ta ra sức tiến về trước, không thể phụ quân thượng hi vọng! Quân thượng có nói, thỉnh chư quân chư tướng, vi hắn quét ngang Đông Lâm! Ba tháng về sau, quân thượng ổn thỏa thành lập Càn Thiên quốc, đăng cơ làm Vương!

Lúc này 180 vạn chiến tốt Càn Thiên, hơn phân nửa đều không biết Thượng Tiêu Sơn là ở nơi nào, cũng không biết trước kia Lăng Vân Tông trên thực tế vẫn là chủ nhân của Đông Lâm Vân Lục.

Nhưng những lời này, càng có thể phấn chấn nhân tâm.

Khi hắn vừa dứt lời, ở trên đài cao, lập tức lần lượt từng cái một tín phù bay về bốn phương tám hướng, hóa thành từng đạo kim quang, vọt vào xa xa phía chân trời.

 

Trong chốc lát, khắp nơi tiếng hoan hô như sấm!

- Quân thượng đã thắng!

- Thiên Thành Minh 300 vạn tinh nhuệ, tử thương sáu thành! Người đầu hàng trăm vạn 

- Tin tức này là thật sao?

- Dưới Thượng Tiêu Sơn? Nói vậy, đây là thất bại của Đông Lâm chư tông! Thua ở trong tay quân thượng rồi?

- Ha ha! Bại tốt lắm! Ta đã biết người kinh tài tuyệt diễm như quân thượng, há sẽ bị mắc lừa. Bị bọn đạo chích Thượng Tiêu Sơn kia tính toán chứ?

- Quét ngang vân lục! Trong ba tháng, nhất thống Đông Lâm!

- Chiến! Chiến! Chiến! Chư tông đã bại, thử hỏi trong một lục này, còn có người phương nào có thể là địch thủ của Càn Thiên Sơn ta nữa chứ?

- Hôm nay là lúc chấp ba thước kiếm, vì quân thượng gột rửa thiên hạ!

Thanh âm ồn ào náo động nổi lên bốn phía, khí huyết tinh mang vốn vọt lên nơi phía chân trời cũng càng lộ ra tráng kiện. Thanh thế xông lên trời, cũng càng tràn ngập chiến ý .

Trước quân trận, cơ hồ tất cả binh tướng sắc mặt đều hiện ra ửng hồng, mắt lộ ra một tia huyết hồng. Bộ pháp càng thêm trầm ổn, cũng càng làm việc nghĩa không được chùn bước.

Tin tưởng vững chắc lấy trước mắt mình, đại quân sở hướng, nhất định có thể nát bấy hết thảy! Không người có thể đỡ!

Lúc này ở một bên khác, đối diện phương trận Càn Thiên Sơn lại là tình hình hoàn toàn khác.

Tin tức linh thông. Chư Thành Chi Chủ đã biết được tình hình bên phía Thượng Tiêu Sơn thì liền lặng yên không một tiếng động, nhanh chóng rời khỏi chiến trường.

Binh lính cơ linh một chút cũng đã buông xuống binh khí, chạy tán loạn về phía sau.

Khiến cho phương trận mấy trăm vạn đại quân liền bị phá thành mảnh nhỏ, không còn cảm giác hùng tráng như trước kia nữa.

Mà hàng ngũ phía trước nhất cũng là hơi sờ liền bại, hơi va chạm liền quăng giới mà hàng.

Ngay trong trung quân, Hùng Ngọc hoảng hốt thất thần, hai mắt cơ hồ đã mất đi tiêu cự. Trên mặt đẹp không còn một tia huyết sắc.

Ngay khi nhận được tin tức bên phía Thượng Tiêu Sơn, nàng vẫn còn điều hành chư quân, chuẩn bị từng bước vị doanh, khiến mấy trăm vạn liên quân bình yên rút khỏi chiến trường.

Mà khi tín phù kia truyền đến lại đánh tan toàn bộ tín niệm của nàng.

Cho đến lúc này, cũng không thể tin được, tin tức mình thu được là thật 

Huyết Vân Kỵ, tàn sát trăm vạn, ngàn hai đạo kỵ không một ai còn sống, Thượng Tiêu Tông diệt, Thần Tiêu vẫn vong!

Từ ngũ đứt đoạn khiến cho người không thể tin liên tiếp hiện lên trong đầu. Khiến cho nàng lúc này, hoàn toàn mờ mịt.

Thẳng đến khí mấy thanh âm bên cạnh ẩn ẩn truyền đến, mới khiến Hùng Ngọc lần nữa giật mình tỉnh lại.

- Xem ra Đông Lâm chư tông, thật sự thất bại 

- Đông Lâm Vân Lục xem ra phải thay đổi rồi!

- Ngàn hai đạo binh toàn bộ chiến bại, hơn vạn đệ tử không một người sống. Tinh hoa Đông Lâm chư tông, dĩ nhiên đã bị diệt hết!

- Huyết Sát song kỵ! Vị Yêu Vương này, thủ đoạn thật ác độc!

- Liêm huynh! Kính xin các hạ mở miệng cẩn thận một ít mới tốt, vị quân thượng kia có thể không lâu sau chính là Quận chúa của chúng ta! Ngươi nếu không sợ, nhưng cũng đừng liên lụy chúng ta chứ!

- Hắc! Ý muốn đánh nhạn, lại không chọc tới chính là một đâu Sư Ưng! Vị kia của Càn Thiên Sơn xem ra thật sự là đã chú định phải bay lượn trên trời cao rồi 

- Các hạ sau khi trở về định thế nào?

- Còn thế nào nữa? Tự nhiên là đóng cửa tự thủ. Chờ đợi quy hàng rồi!

- Đúng vậy! Đông Lâm chư tông đều thất bại, liên quân Chư Thành phía đông chúng ta cũng không địch lại. Vân lục này còn có ai có thể ngăn binh phong của bọn hắn chứ?

- Không cam tâm nữa cũng không cách nào, chẳng lẽ còn có thể ngoan cố chống lại sao! Chỉ sợ sẽ bị Càn Thiên Binh Phong, áp thành bột mịn!

- Cũng tốt, loạn thế duy trì mấy ngàn năm, hôm nay rốt cục chấm dứt!

- Sớm biết như thế, lúc trước liền không nên tới! Đều là bị Lăng Vân Thượng Tiêu đầu độc, Dương Phàm kia là đáng chết nhất!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.