Thần Hoàng

Chương 746: Chưa từng trải qua



- Ta không nghĩ tới, Thủ nhi sẽ phục hồi Huyết Vân Kỵ còn có sư phụ là Long Ảnh, bằng hữu là Ngao Khôn. Càn Thiên Sơn đại thế dùng thành, suy đoán chỉ cần mấy tháng sẽ thống nhất Vân Lục. Trong Vân Giới lúc này đã không còn người nào ngăn cản, so với ta lúc trước thì giỏi hơn nhiều.

Tông Thủ há miệng, hắn phát hiện mình có thể nói chuyện, lập tức vô tình nói:

- Sau khi ông trở về, Yêu Vương vị, ta trả lại cho ông.

Hai chữ "Phụ thân", thủy chung Tông Thủ khó mà mở miệng, Càn Thiên Sơn dù sao cũng không phải chí hướng của hắn mà là ở kiếm đạo.

Chỉ là chấp niệm của Tông Thủ kia nên hắn mới ném ra vài phần tâm lực.

Có thể bỏ xuống gánh nặng này thì thật sự không thể tốt hơn.

Bất quá Tông Vị Nhiên không biết mấy năm này rốt cuộc là luyện như thế nào?

Làm sao sẽ ngắn ngủn mấy năm thời gian đã bước vào tiên cảnh, chẳng lẽ là do Trụ Cực Mệnh Thế Thư?

À! Quyển sách này hôm nay đã thuộc về về hắn.

Qua hai năm Tông Vị Nhiên lại dám như thế, nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ.

Tông Vị Nhiên cười cười, toàn bộ không quan tâm ngôn từ của Tông Thủ bất kính.

- Phần Thiên Lục Gia được xưng chiếm cứ 800 thế giới nhưng đó là ngàn năm trước! Lục gia một mực chinh phạt dị tộc chư giới, hôm nay khả năng thanh thế càng tăng lên, cũng có thể có thể suy bại. Quái vật khổng lồ như thế, nếu ta muốn chiến thì thủy chung không thể tưởng được có phương pháp xử lý gì đánh bại được nó.

Tông Vị Nhiên thản nhiên nói tiếp:

- Vì vậy phải từ vương đạo bí võ ra tay, trước thống nhất Đông Lâm, chinh chiến dị giới hoặc có một ngày đưa trước khi ta chết để Lục gia đưa Hàm Yên trở lại bên cạnh ta. Chỉ là có Trụ Thư thì sẽ có một con đường khác.

Nói đến tận đây, Tông Vị Nhiên hơi phẩy tay áo một cái, đồng tử Tông Thủ cũng nhẹ nhàng co lại.

Chung quanh hình như không có cái gì biến hóa, Tông Thủ lại cảm nhận được tốc độ chảy của thời gian nơi này chậm lại trọn vẹn mấy chục lần.

Nếu là tranh đấu cùng người chỉ bằng thuật này đủ quét ngang cùng giai! Chiến lực thậm chí siêu việt cảnh giới của bản thân.

- Nếu tiếp tục nữa thì Lục gia ta cũng có lực đánh một trận cùng Lục gia.

Tông Vị Nhiên cười cười, tốc độ chảy thời gian chung quanh khôi phục lần nữa:

- Vốn ta ta muốn Trụ Thư chi lực ở trong vài năm một lần hành động trùng kích Chí Thánh cảnh. Nhưng bây giờ thì không cách nào chỉ phải ly khai này giới. Bất quá cơ nghiệp Càn Thiên cũng không thể nhẹ vứt bỏ. Vì thế Thủ nhi không bằng thử một chút trở thành Thần Hoàng được chứ?

- Thần Hoàng?

Tông Thủ giật mình, tiếp theo là cười lạnh một tiếng im lặng không nói.

Trong lòng hắn thầm nghĩ trong thời gian này, mấy người kia có lẽ đều đã bắt đầu quật khởi rồi. Nhất là thiên mệnh chi chủ nhân vật chính của một vực thế giới này không lâu về sau sẽ bộc lộ tài năng.

Ở bên trong, giả thuyết ảo cảnh trải qua thời gian vài thập niên hắn vô cùng tinh tường tranh đoạt tàn khốc này.

Mấy người kia hắn cũng không e ngại, tu vũ chi nhân chỉ còn thiếu lòng kính sợ. Cho dù là bách vạn thế giới chi chủ đời sau. hắn cũng dám tranh giành.

Tuy nói theo như đồn đãi Thần Hoàng hẳn là xuất thân là nhân tộc từ trung ương Vân Lục nhưng mạng của mình đã sửa sẽ không khó tranh giành.

Chỉ là lòng hắn không ở đây, thật sự không muốn vì thế lãng phí tâm lực.

- Cố mà làm thôi!

Tông Vị Nhiên hình như đã nhìn thấu tâm tư của hắn, khe khẽ thở dài:

- Coi như là vì mẹ của con, Lục gia mạnh viễn siêu suy nghĩ của con. Cho dù ta hôm nay trong mắt họ cũng chỉ như tiểu tốt, kể cả Thánh Cảnh cũng chưa chắc có thể làm Lục gia cải biến tâm ý. Biện pháp duy nhất chính là đánh Lục gia tan nát.

Tông Thủ nhảy dựng lên, đồng tử co rút hồi lâu.

- Mẫu thân? Lục Hàm Yên 

Hình ảnh khi còn bé hiện lên trong đầu hắn, không phải của Đàm Thu, mà là 'Tông Thủ' .

Ký ức Lục Hàm Yên không hề có, mẫu thân mình có hình dáng thế nào, chết ra sao cũng không biết.

Bất quá nghe nói mãi tới khi hắn tám tuổi vẫn ở trong nội cung Hàm Yên mẫu thân đã tự tay chế tạo.

Hình như trước khi hắn được sinh ra đã sớm biết mình không cách nào ở lại Vân Giới. Sau đó trong thời gian khá ngắn cắt từng bộ quần áo cho hắn mặc.

Mặc dù chưa từng thấy mặt nhưng hắn có thể cảm giác được, nữ nhân kia rất thương yêu mình.

Mẫu thân mình không phải nói là bị Lục gia mang đi sao? Vì sao Tông Vị Nhiên lại nói như thế?

Trong tưởng tượng của hắn, chỉ cần một ngày kia Tông Vị Nhiên có thể triển lộ thực lực xứng đôi đệ tử đích mạch Lục gia thì việc này giải quyết đơn giản rồi.

Chẳng lẽ trong đó còn có ẩn tình gì mà hắn không biết?

Dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn lại, chỉ thấy Tông Vị Nhiên cười tự giễu:

- Việc này hôm nay con cũng cần biết. Lục gia ban đầu là nói mẹ của con tư xứng ngoại tộc. Phạm phải sai lầm lớn, vì vậy coi như tội nhân. Kỳ thật Tông Vị Nhiên ta đã chết trong tay người Lục gia hai mươi năm trước, mẹ của con đã gánh hết tội, chịu khổ hình trong tộc. Nhất tộc này gia quy sâu nghiêm chưa hẳn thì sẽ vì ta, phá lệ sửa tộc quy. Đại tộc vạn năm như thế tối kỵ nhất là làm hỏng quy củ, làm mất thể diện.

Tông Thủ im lặng nhìn lên trời, hắn nhíu lông mày, vậy thì biện pháp duy nhất chính là khống chế 800 thế giới, đánh bại Phần Thiên Lục Gia.

Nghiền nát toàn bộ kiêu ngạo của bọn chúng rồi mới nói chuyện.

Kiếm đạo chi cực và tình thân, sau mọt chút cân nhắc, Tông Thủ đã có quyết đoán.

- Ta cố hết sức là được.

Đời sau có một thế giới dùng tu hành linh pháp làm chủ từng có một câu làm cho Tông Thủ khắc sâu.

Thế giới này không có thần tiên bất hiếu.

Trong mắt tu giả Tại chính thức tất nhiên là lời nói vô căn cứ nhưng Tông Thủ tán thành đối với câu này.

Lại nói tiếp kỳ thật hắn cũng không tính là kiếm tu thuần túy.

Có ít kiếm tu có thể vứt bỏ hết thảy, kể cả tình thân như Lý Tà Linh, giết vợ giết mẹ mà không nhíu mày.

Hắn đã có quá nhiều gánh nặng, rất nhiều chuyện khó mà bỏ được.

Tông Thủ hắn có đạo của chính mình, xem những chuyện này chính là tu hành của mình.

Nếu bỏ cuộc mà không cố hết sức thì đạo không tròn.

Đây cũng là kiếm tâm chi cơ của Tông Thủ hắn!

Lại nói tiếp, thời điểm Long Ảnh lão nhân rời đi cũng từng nói: Thiên hạ to lớn không cho hai hổ, chẳng lẽ là đã biết trước việc này?

Kỳ thật hắn cũng biết cách nghĩ của mình trước kia thật quá ngây thơ.

Tông Thủ hắn vẫn còn muốn tranh giành muốn cùng những người kia.

Thấy hắn gật đầu, Tông Vị Nhiên cũng thoả mãn cười cười:

- Con cố hết sức là được. Nếu thật sự không được thì cũng không cần miễn cưỡng. Tận lực bảo toàn bản thân toàn thân trở ra.

Nói đến chỗ này, Vi phụ của Tông Vị Nhiên chuyển thành buồn bã:

- Vi phụ phải đi rồi! Có mấy vị hộ giới Tôn Giả ở đây, không có Trụ Thư bảo vệ, ta không thể ở lâu tại giới này. Nếu bị những người kia cảm giác chỉ sợ tung tích Trụ Thư sẽ bị phát giác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.