Thần Hoàng

Chương 752: Vô lượng chung thủy (2)



Nói đến thì kỳ quái, rượu thịt trong miệng không hề ảnh hưởng lúc hắn phát âm, tiết tấu có vận luật rõ ràng giống như tiếng chiêng la, vô cùng dễ nghe.

Thỉnh thoảng hắn sẽ gõ gõ một cái mõ, nhìn rất tự tại.

Mà giờ khắc này nếu Tịnh Âm ở đây nhất định sẽ nhận ra đây là lão Phương trượng vô cùng hiền lành lúc trước nói chuyện với nàng.

Đang thích thú thì trong tĩnh thất xoáy lên gió lạnh, tới khi Linh Hải kịp phản ứng lúc, trước mắt đã xuất hiện một người. Một vị tăng nhân mặt vuông tai lớn có tướng đại phúc, bất quá trên mặt lúc này lại lộ vẻ sầu khổ.

Linh Hải hơi kinh hãi vội vàng phất tay áo một cái thu hồi toàn bộ rượu thịt, khi nhìn thấy rõ trước mắt mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.

- Thì ra là ngươi ah, thực hù chết lão nạp!

Chợt Linh Hải cảm giác kỳ quái, khẽ mở mí mắt hỏi:

- Quy củ Tôn Giả hộ giới các ngươi không phải không được xuất hiện ở trước mặt người khác sao. Vì sao Bồ Tát hôm nay lại tới đây?

Hắn là La Hán vị nghiệp, trước mắt vị này đã tu thành Bồ Tát quả vị hay còn gọi là thánh cảnh!

Bất quá bên trong ngôn từ của hắn thì không có bao nhiêu kính ý. Nói chung một người bỏ qua hi vọng tiến thêm một bước, chỉ cầu thọ nguyên càng dài thì chẳng có gì đáng kính.

Người đối diện không so đo chắp tay trước ngực, trầm mặc không nói.

- Như thế nào mỗi lần gặp, ngươi đều có vẻ mặt đau khổ? Cho dù là khổ hình thiền cũng không cần như thế 

Linh Hải nhíu mày, rồi sau đó hơi chút suy tư nói:

- Bồ Tát có quan hệ với vô tận ám cùng vô lượng quang?

Đôi mắt tăng nhân sáng lên, hắn gật đầu. Linh Hải lại hỏi tiếp:

- Việc này bởi vì ngươi thân là giới tôn của giới này không được lộ ra nửa câu cho người khác? Như thế nghĩa là ngươi biết mấy vị Phật tổ nói vô lượng chung thủy rốt cuộc là ai?

Tăng nhân gật đầu lần nữa, trong đồng tử mang theo vài phần chờ đợi.

Lúc này Linh Hải lại mỉm cười:

- Người này có quan hệ với Thương Sinh Đạo?

Tăng nhân quyết đoán gật đầu, trên mặt mặc dù không cách nào lộ ra vẻ vui mừng nhưng trong lòng thì rất vui, trong lòng nghĩ hậu bối chấp chưởng Tịnh Thổ Tông quả nhiên thông minh.

Chỉ nghe Linh Hải lại nói tiếp:

- Hơn nữa người này hiện nay là ở Càn Thiên Sơn?

Tăng nhân lần này hơi hơi do dự nhưng vẫn gật đầu một cái, trong lòng thầm nghĩ lúc này người nọ có lẽ đã trở lại Càn Thiên, nơi đó là thủ đô cơ nghiệp của hắn.

Linh Hải thấy thế lập tức cười ha ha. Mãi tới khi tăng nhân đối diện lộ khó hiểu vẻ mới dừng lại.

- Kỳ thật một vị nữ đệ tử của tông ta đã tìm được người đó. Là Thất Linh Tông Triệu Yên Nhiên đúng không?

Lần này tăng nhân giật mình, Triệu Yên Nhiên là ai? Không phải Càn Thiên Yêu Vương Tông Thủ, Thương Sinh Đạo Đàm Thu sao?

- Ước chừng một tháng trước đó, sư điệt ta đã từng tận mắt thấy nàng này thi triển qua vô tận ám vô lượng quang, chắc chắn không sai được.

Linh Hải híp híp mắt dường như rất vui mừng:

- Vốn đang có chút không xác định muốn tụ pháp tướng vô tận ám vô lượng quang cần song mạch thân mới có thể. Ngược lại vị Càn Thiên Yêu Vương Tông Thủ có khả năng hơn, chỉ là sau này lão nạp lại tra biết mấy tháng trước thiên cơ nguyên là Thương Sinh Đạo cung. Mà ba tháng trước đó, Triệu Yên Nhiên cũng ở chỗ này làm người ta nghi kị. Hôm nay được tiền bối nhắc nhở, lúc này mới xác định. Nàng này quả nhiên là đại duyên pháp, không ngờ có thể được đạo duyên như thế.

Tăng nhân nghe được hơi hơi ngơ ngác, muốn mở miệng nhưng lại không thể nói.

Hắn không tiếc tánh mạng này vì Phật gia đổi lấy này một đường cơ duyên. Chỉ là vạn năm trước Tâm Ma chi thệ quá nặng tuyệt không thể dễ dàng bỏ.

Chỉ sợ mình mở miệng thì thân vẫn ngay lập tức.

Sắc mặt hắn càng thêm đau khổ, mặt ủ mày chau. Chỉ là hắn cho dù có vui vẻ thế nào cũng cười không nổi.

Linh Hải ở đối diện hồn nhiên nhìn không ra, vẻ mặt nắm chắc mười phần.

Tăng nhân im lặng nhìn đối diện, trước kia cảm thấy người này cực kỳ thông minh nhưng bây giờ chỉ muốn đập cho hắn mấy gậy để tỉnh lại, đúng là ngu ngốc.

Nhưng hắn lại phát sầu, không thể trực tiếp mở miệng, cũng không cách nào dùng thủ đoạn gì để ám chỉ người này.

Nếu có vô lượng chung thủy trở về vị trí cũ, hợp chư phật chi lực, một lần nữa mở ra một Đại Thế Giới cực lạc thanh tịnh, hắn làm sao cần dựa vào Vân Giới này để tồn tại?

 

Thật sự là ai tai khổ nạn 

***

Cơ hồ ngay tại thời điểm tăng nhân thầm nhủ trong lòng vô lượng chung thủy phật. Trong bóng đêm, một đạo huy quang bay tới trên không Càn Thiên Sơn, trên thân trường kiếm lập loè linh quang có một thiếu niên áo bào trắng. Đúng là Tông Thủ!

Cẩn thận nhìn về phía dưới, chỉ thấy một doanh trại quân đội trú đóng ở bên ngoài Càn Thiên Sơn thành bốn mươi dặm.

Chỉ có hơn vạn cái lều lớn, đoán chừng là hai vạn người, bằng số lượng kinh kỵ hắn mang tới núi Thượng Tiêu.

Trong trận chiến ấy cũng có hơn ngàn, bất quá những người còn lại đều là bình yên phản hồi. Bất quá trong đó đại bộ phận có lẽ đã bị điều đến Đông Lâm các nơi, chinh phạt không phù hợp quy tắc.

Nhất là Huyền Hồ Kỵ không có ở trong đó.

Mà lúc này Càn Thiên Sơn thành khắp nơi giăng đèn kết hoa, khoác lụa hồng treo tím, vô cùng hoang hỉ.

Tông Thủ nhíu mày biết được đây là mấy người Hổ Trung Nguyên chuẩn bị chờ hắn trở về chiến thắng vào thành.

Càn Thiên Sơn đại thắng ở núi Thượng Tiêu, cũng xác thực cần ăn mừng một phen mới có thể an lòng dân.

Bất quá tưởng tượng tình hình phụ cận Vân Thánh Thành, Tông Thủ trầm trọng trong lòng chỉ thiếu chút nữa là than thở thôi.

Đồ vật trên Ma Thi Sơn có thêm Cửu Âm Minh Hoàng phải làm thế nào đây?

Lúc trước mình sao lại hồ đồ như vậy, hạ táng chỗ nào không hạ lại đi chôn chỗ đó, đúng là vác đá đập chân.

Xem ra lão thiên gia cũng đang đắc ý nhìn.

- Hử?

Trong tâm niệm đang chửi mình thì ánh mắt của Tông Thủ bình tĩnh nhìn về phía kia, cảm ứng chỗ dị thường.

Một đạo khí tức hơi ẩn ở trong hồn niệm của hắn biến mất vô ảnh vô tung không có chút dị thường nào.

Mi tâm Tông Thủ không khỏi nhăn trở thành chữ Xuyên (川).Người này có thuật tàng hình thật cao minh.

Nếu không phải là quá mức tự tin dùng linh thức dò xét hắn trong trăm trượng thì chỉ sợ chính mình cũng không phát giác ra.

Hơn nữa thuật pháp này ẩn ẩn có chút quen thuộc.

Hình như là Huyễn Tâm Kính nhưng không phải hàng nhái trong tay hắn mà là Huyễn Tâm Kính chân chân chính chính.

Có người làm phép bên ngoài mấy cái thế giới dùng Huyễn Tâm Kính trợ người này che dấu.

Nói như vậy kẻ này chính là người của Tuyết gia?

Mấy năm nay Bát Vĩ Tuyết gia không có động tác gì, hắn còn tưởng rằng nhất mạch này đã bỏ đi ý định đối với Càn Thiên Sơn, lúc này đã xuất hiện.

Thật to gan !

Cười lạnh một tiếng, Tông Thủ cũng không quản bọn hắn nữa, hạ xuống đỉnh Càn Thiên Sơn.

Binh doanh trú đóng ở bên ngoài chỉ là hình thức, có Hàm Yên cung thoải mái dễ chịu, Tông Thủ chả hâm mà đi binh doanh chịu khổ.

Mà vừa về tới nội cung, chỉ thấy mọi người nhận được tin hắn trở về đang chờ trong Sùng Chính điện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.