Dần dần đã có thể tranh sáng với đám người Nguyên Vô Thương Tuyệt Dục!
Tâm thần của Phong Thái Cực đã bắt đầu hoảng hốt. Ánh mắt vẫn nhìn qua và nắm chặt kiếm.
Trong ngực của hắn có cảm giác dâng trào, hắn muốn xông lên.
Hắn muốn gia nhập vào chiến đấu! Muốn như Nhược Đào sư huynh tranh phong với anh kiệt tuyệt thế.
Nhưng mà thời điểm muôn rút kiếm thì Phong Thái Cực lại do dự, buồn lo vô cớ.
Bản thân mình dựa vào cái gì tranh giành với mấy người kia? Kiếm thuật võ đạo đúng là kém quá xa.
Chỉ sợ vừa ra tay đã bị mấy người kia đánh rơi xuống, không duyên cớ mất mặt mà thôi.
Xem lâu như vậy ngươi có từng phát giác qua? Một trận chiến này mình không có chỗ trống nhúng tay, vậy không bằng thừa cơ mà vào?
Dùng thực lực của mình hôm nay chỉ có thể đứng ngoài quan sát --
Khoan thai thở dài, Phong Thái Cực quyết đoán buông kiếm trong tay ra.
Ẩn ẩn có loại hiểu ra, mấy người đang giao kích với nhau chính là anh kiệt cái thế chân chính của Vân Giới!
Phong Thái Cực hắn có đức hạnh gì mà tranh phong với bọn họ. làm người phải cảm thấy tự thẹn mới được.
Không phải hắn hổ thẹn vì cách làm của mình, mà là nên xấu hổ vì thực lực của mình thua xa, danh xưng cùng nổi danh này hắn đảm đương không nổi.
Nghĩ như vậy thì thần sắc của Phong Thái Cực cũng dần dần khôi phục như thường.
Lúc này hối hận có thể làm gì?
Cái gì kế hoạch, chí lớn mưu lược vĩ đại, cái gì nghiệp lớn bất thế, những ý thức này bị hắn ném ra khỏi đầu rồi.
Bản thân hắn ngày hôm nay chính là đuổi theo bọn người này.
Cái gọi là biết hổ thẹn sau đó mới dũng! Tương lai sau này hắn sẽ đường đường chính chính, chính thức có thể giao thủ sánh vai hậu thế với đám người này.
- Từ Phương sư thúc, Khung Vũ Sang Thế Lục đã hiện, ngươi không phải nói vật ấy đối với phật gia rất có ích lợi? Làm sao lại đứng nhìn mà không đi lên lấy đi?
Lúc bảy người đang hỗn chiến với nhau, ánh mắt Tĩnh Âm có dị sắc, nhìn kiếm ý dây dưa và hỏa diễm ngập trời.
Lần đầu tiên nàng phát giác được mình có đôi khi cũng rất xấu. Biết rõ Từ Phương bên cạnh nên sớm sinh ra thoái ý, nhưng vẫn đem lời này hỏi ra.
Ai nói gọi thằng kia vừa rồi muốn gày bẫy nàng chứ?
Sắc mặt Từ Phương không đổi. Cười lớn nói:
- Vật ấy vô duyên với ta, không cần mới là thỏa đáng. Ngã phật gia không thích tranh giành nhất, mấy vị này muốn thì cho bọn họ cầm đi.
Lại nhìn qua Tĩnh Âm, nghĩ ngợi nói nha đầu kia đúng là không phúc hậu a.
Có mấy người kia còn tranh giành thế nào? Không nói Tông Thủ Thủy Lăng Ba, chỉ nói Tuyệt Dục Nguyên Vô Thương thì bản thân hắn muốn ứng phó cũng phải dốc toàn lực rồi.
Đi tranh giành? Chính mình lấy cái gì tranh giành?
Biết rõ lão nhân gia ông ta đã có chút sợ, nhưng mà hết lần này tới lần khác lại nói rất hay.
Hắn lại thổn thức thở dài.
- Năm đó ta nghe nói qua Vân Giới có ba nhân vật bá vương, là hào kiệt như thế nào. Trên đời vô cùng, cái thế vô song, vô địch hậu thế. Hôm nay nhìn thấy Tông Thủ thì Hạng vương vạn năm trước cũng không là cái gì cả. Nguyện ngã phật từ bi, có mấy người kia thì thế gian này không được an bình.
Tĩnh Âm hé miệng cười cười, sau đó thần sắc chuyển thành ngưng trọng.
Chiến lực Tông Thủ mạnh mẽ tuyệt đối mạnh hơn nàng nhiều, chẳng phải là nói nàng muốn cỡi bỏ đỉnh thai của Triệu Yên Nhiên cùng Tông Thủ là khó khăn trùng trùng điệp điệp?
Hơi cảm giác khó giải quyết, Tĩnh Âm đưa mắt nhìn quanh.
- Lại nói tiếp, thân thể Hạng vương kia rốt cuộc ở nơi nào? Đệ tử vẫn không phát giác ra được.
Từ trên đất tới dưới hồ, từ khi vừa mới bắt đầu đã không nhìn thấy thi thể của Hạng vương.
Từ Phương lo lắn có dị biến cũng chưa từng phát sinh.
Tĩnh Âm lại hơi cảm giác bất an tra tìm bốn phía, cuối cùng đem ánh mắt nhìn qua bảo tọa hoàng kim trên đài cao. Rồi sau đó thần sắc của nàng khẽ giật mình.
- Ồ?
Trong miệng Tĩnh Âm kinh hô, phát ra một tiếng thét kinh hãi. Ngược lại nàng rốt cuộc nhìn thây bóng dáng như có như không có Hạng vương.
Mà trên đài cao có hoàng tọa kia vốn có vài tu sĩ cửu giai. Bọn họ hấp nhiếp không động đậy, ngược lại còn bị hoàng tọa cắn nuốt sạch, lúc này lại có động tĩnh.
Từ trên đài cao chậm rãi bay lên trời. Hóa thành một đoàn ánh sáng chói lọi chậm rãi bay tới gần Tông Thủ.
Từ Phương dời ánh mắt, cũng nhìn qua phía nàng.
Giây lát này ánh mắt của hắn hiện ra dị sắc.
- Là Tông Thủ!
Nhìn phương hướng phi độn đúng là hướng của Tông Thủ.
Nhưng mà vừa rồi hắn cẩn thận tìm hiểu thì khí cơ của Tông Thủ và hoàng tọa không hợp.
Bị hung linh tuyệt thế này bài xích ra ngoài.
Bản thân hắn lúc ấy còn thở ra mọt hơi.
Nhưng không hiểu vì sao trong thời gian ngắn lại có biến hóa ngoài dự đoán như vậy?
Nhớ rõ trước kia hoàng tọa biến mất từng nuốt khí huyết nguyên lực cả vạn năm qua...
Thời điểm này không tới mức sơn cùng thủy tận chèo chống mấy ngàn năm, ngày sau có lẽ còn không đến mức rơi xuống, cũng không tới mức vội vã đi tìm chủ nhân a.
Gương mặt đẹp của Tĩnh Âm lúc này hiện ra nét kinh ngạc. Mà Từ Phương vào lúc này chấn động, sắc mặt phức tạp:
- Là linh vật chọn chủ sao? Khó trách khó trách, chỉ nhân đầu tiên của thứ này là thủy long. Công pháp tu hành chính là bá đạo. Chủ nhân thứ hai chính là Hạng vương lực bạt sơn hà...
Người bình thường có thể lọt vào mắt của nó mới là lạ! Linh khí có thức thì sẽ chọn chủ.
Hết lần này tới lần khác Tông Thủ dùng một người một kiếm độc chiến quần hùng. Tư thế vô địch giống Hạng vương năm đó.
Khí thế trùng thiên, lực áp chư cường, chỉ sợ điểm này đã được hoàng tọa tán thành.
Tĩnh Âm giật mình ngộ ra, loại cảm giác này hiện ra trong lòng thì nhất thời cũng hồi hợp. Đã ẩn ẩn hiểu ý của Từ Phương.
Không ngờ chưa tới ngày linh triều hiện thế, thế gian này sao lại xuất hiện nhân vật như vậy.
Nàng lúc này yên lặng không nói, cách đó không xa Triệu Yên Nhiên lại cười nói:
- Có ý tứ! Hoàng tọa này chẳng lẽ cho rằng Tông Thủ có thể sánh bằng Hạng vương vạn năm trước sao?
Những lời này nói ra làm cho người nghe chung quanh tĩnh mịch.
Triệu Yên Nhiên lúc này mới khẽ giật mình, phát giác bản thân mình nói ra lời này làm cho mọi người đăm chiêu.
Vốn kinh ngạc, Triệu Yên Nhiên lại oán thầm, xú tiểu tử bại hoại kia có điểm nào giống bá vương? Hoàn toàn khác mà!
Thằng này còn không bằng đầu ngón tay của Hạng vương, không đúng! Là không bằng sợi tóc.
Sao lại ngạc nhiên như vậy, còn đúng vào lúc kịch chiến của Tông Thủ.
Tại sao đồ vật bên dưới lại hướng về phía hắn?
Nhớ rõ khí linh này không lâu trước đó còn cực kỳ bài xích hắn mà?
Trong nội tâm khó hiểu, Tông Thủ thực sự không có tâm tư đi suy nghĩ. Giờ phút này lấy một địch sáu, nếu còn phân tâm thì kết quả không cần nói cũng rõ.
Tông Thủ tuyệt đối không nguyện thua sáu người này. Dùng một trận chiến sáu đúng là quá vô sỉ!
Hắn không muốn đi để ý tới, A Tị Hoàng Tọa vẫn như cũ bay lên, xuyên thẳng qua nhận quan trùng kích thì hình rồng trên ghế dường như đang sống lại.