Một thân vũ lực ở trong Vân Giới, không có đối thủ.
Ở trong Hoàng Kinh thành, một tòa phủ đệ ở trong Nam thành. Phía sau chỗ hoa viên, có một tiểu thư phòng.
Có mấy lão giả, hai thanh niên, đúng là lông mày nhíu chặt, nhìn xem ở trước người.
Một cái bàn vuông bình thường, trên đó bày ra một trương tín phù, cũng tương tự không có chỗ gì dị thường. Muốn nói có chỗ gì đặc thù, là chỗ của tấm phù này bay đến, là ở bên ngoài mấy vạn dặm Đông Lâm vân lục.
Phi hành một ngày đêm, nửa canh giờ trước đã đến trong gian thư phòng này. Nhưng sau khi mấy người nhận được tin tức, đều là trầm mặc lại.
- Thời điểm sử dụng phù này là một ngày trước. Đoán chừng huynh trưởng hắn đã cụt tay, đã ở trên đường rồi. Nhiều nhất là sau một tháng, liền có thể đến Hoàng Kinh thành chúng ta!
- Mặc dù là dùng vân hạm tốt nhất, từ Đông Lâm đến tận đây cũng cần phải thời gian nửa tháng. Vị điện hạ kia lại từng nói, sau một tháng không thấy tam đệ hắn đến Càn Thiên, sẽ trảm cánh tay trái của hắn.
- Vị yêu vương này là tâm ngoan thủ lạt, chỉ sợ là nói được thì làm được!
- Thật chẳng lẽ lại để Tam đệ hắn đi Càn Thiên? Một khi Khổng Dao kia không khống chế được, chỉ sợ Khổng gia ta có hậu quả khó lường!
- Khổng Dao này, quả nhiên là tai tinh của Khổng gia ta! Tu nhi bị bắt, nhất định là do nàng quấy phá!
- Xùy, vị yêu vương kia không phải rất coi trọng Khổng Dao sao? Hắn đã muốn Tam thúc đi qua, như vậy không thể không làm. Theo ý của ta, vị yêu vương kia chém một tay của đại huynh, chúng ta đồng dạng cũng có thể lấy một cánh tay đưa đi qua. Xem hắn đến cùng là có thả người hay không?
- Nói bậy! Khổng Tu là vì mưu tính Càn Thiên Sơn thất bại mà bị bắt, việc này là cùng Khổng gia ta không có cách nào thoát thân. Nếu là vị yêu vương kia chất vấn lên triều đình của chúng ta thì phải làm như thế nào? Đừng đem Khổng gia ta lên cao, trong mắt vị bệ hạ kia, chúng ta bất quá là công cụ, quân cờ mà thôi. Sao lại có thể vì bọn ta, mà đắc tội với một cái đại quốc có thực lực có thể so với thánh địa được?
- Đáng giận! Lúc trước thời điểm tai tinh kia ra đời, đúng là không nên lưu lại tính mạng của nàng.
Mấy người trong thư phòng nhao nhao nghị luận. Bất quá ánh mắt đều mang theo vài phần ý hỏi, nhìn về phía trên.
Đây là một lão nhân tầm lục tuần, trên mặt tràn đầy vết đao khắc. Khuôn mặt nhíu chặt lấy, lộ ra vẻ sầu khổ vô cùng.
Lúc này trong con mắt đục ngầu kia, tất cả cũng đều là vẻ ưu sầu.
Đây là Khổng gia gia chủ Khổng Lệ, mọi người đều biết, chuyện hôm nay đến cùng là quyết định như thế nào, có thả người hay không, còn cần vị lão nhân này đến quyết định.
Nếu là người khác rơi vào tay vị yêu vương kia thì cũng thôi, nhưng mà Khổng Tu kia, dù sao cũng là một vị trưởng tử được thương yêu nhất, là chủ nhân tương lai của Khổng gia.
Trầm ngâm thật lâu, cũng không nói một lời nào. Chỉ lẳng lặng nghe mọi người nghị luận. Thẳng đến khi thanh âm trong thư phòng này dần dần ngừng lại, lão nhân kia mới bỗng nhiên than nhẹ một tiếng, nhìn về bên ngoài cửa sổ.
- Tam đệ đã tới rồi, còn không đi vào?
- Ừm!
Ở bên ngoài thư phòng kia có âm thanh của một trung niên nhân vang lên. Rồi sau đó cánh cửa kia bị đẩy ra, một nho phục nam tử có khí chất ôn nhuận như ngọc chậm rãi bước vào trong phòng.
Thần sắc đạm mạc, nhàn nhạt nhìn xem mọi người trong phòng.
- Lúc nãy ta nghe nói có người muốn chém đứt một cánh tay của ta, đưa đến Càn Thiên Sơn. Còn nói Dao nhi là tai tinh, thời điểm ra đời là không nên lưu lại?
Mấy người ngồi đó nghe vậy đều không nói lời nào, nhưng đều là âm thầm kinh hãi. Bọn họ đã sớm biết thực lực người này cao thâm mạt trắc, Khổng Dao kia cũng là được vị này tự tay dạy dỗ. Nhưng mạnh đến tình trạng có thể bỏ qua linh trận nơi này, cũng là khiến cho người ta kinh hãi.
- Tu vi của tam đệ xem ra là lại có tiến bộ nhiều!
Khổng Lệ kia lại không thèm quan tâm cười:
- Những huynh đệ chất nhi này đều sốt ruột vì chuyện của Tu nhi, vì vậy có chút không lựa lời, kính xin tam đệ đừng trách! Ngược lại là chuyện của Dao nhi, tam đệ vẫn còn muốn kiên trì?
Nho phục trung niên không tiếp lời, mà thanh âm của Khổng Lệ vẫn đang tiếp tục:
- Ngươi đã vì Dao nhi mà suy tính mệnh cách, nói dị cảnh lúc nàng sinh ra cũng không phải là tai họa, mà là Phá quân lâm thế. Thời gian sinh ra, không có chỗ nào mà không phải là chủ sát, vào sa trường, nhất định có thể danh chấn quân vương, thành tựu sự nghiệp to lớn. Ngươi đã nói như vậy, ta liền cũng nghe theo. Vì vậy lúc bệ hạ đề bạt nàng làm đô thống một trấn, ta cũng không có một lời ngăn cản. Nhưng kết quả cuối cùng là như thế nào? Ta và ngươi cũng đã nhìn thấy.
Nghe đến đây, trước mặt nho phục trung niên đã hơi hàm chứa vài phần cười gằn, không có một lời ngăn cản? Ý của bệ hạ là như thế, khi đó ngươi, còn có Khổng gia này, có thể ngăn cản được sao?
- Đúng rồi! nhớ rõ tam đệ ngươi còn từng nói, Dao nhi xác thực có chứa tảo yêu mệnh cách. Trong mệnh có sát, có thể liên quan đến tộc nhân. Nhưng nếu là có được minh quân thưởng thức, lại tất có thể nhất phi trùng thiên, thậm chí có thể khiến cho Khổng gia ta được lợi.
Khổng Lệ kia nói xong, trong mắt lại lộ ra một cỗ tinh mang như đạo, nhìn chăm chú người trung niên:
- Ta muốn hỏi tam đệ, bệ hạ hắn chẳng lẽ không được tính mà minh quân? Nhưng bây giờ Khổng Dao cũng đã lạc nhập vào thâm cung của người khác, đã thành tần phi của Man vương. Tai họa của khổng gia ta đã ở trước mắt, không biết tam đệ còn có cái gì muốn nói hay không?
Lúc tiếng nói vừa dứt, mấy người trong thư phòng cũng đồng dạng mang theo vài phần trào phúng, hướng về phía cửa ra vào nhìn lại.
Nho phục trung niên lại chỉ cảm giác là trong nội tâm hàn thấu, lãnh ý tập kích người. Ánh mắt quét nhìn một cái, rồi sau đó hơi hơi tự giễu.
Trong mắt của những người nỳ chỉ có oán trách, dĩ nhiên đã đem hắn coi như là cừu nhân, tuyệt không có một chút thân tình. Chính mình lúc này lưu lại ở đây, thì có lợi ích gì.
Chẳng muốn tranh luận cùng với vị huynh trưởng này của mình, lập tức phẩy tay áo một cái, quay người rời đi:
- Sáng mai ta sẽ tự mình rời đi, đến Càn Thiên Sơn. Các ngươi có thể yên tâm, ta cùng với Dao nhi đều thề, chuyện các ngươi gây nên, hai người chúng ta tuyệt sẽ không hướng người bên ngoài tiết lộ nửa câu!
Người này ly khai, trong tiểu thư phòng này lại lần nữa hồi phục trầm tĩnh.
Mấy người trong phòng, đều là thần sắc buông lỏng. Biết được vị này, chính là lời nói như sơn, đã nói ra lời này, như vậy ít nhiều có thể yên tâm một hai.
Mà một khắc sau, mới có người lần nữa lên tiếng:
- Kỳ thật thuật toán chi đạo của tam huynh, xác thực là đệ nhất nhân trong Khổng gia chúng ta. Có thể nói, thậm chí không dưới quốc sư Trọng Huyền chân nhân. Nếu tu vi đầy đủ, nói không chừng cũn có thể mở ra Thiên Mục thần thông của tổ tiên Khổng gia.