Thần Hoàng

Chương 996: Huyết Kiếm Yêu Quân (1)



Đến lúc này hắn cũng không biết Tông Thủ, rốt cuộc là thi triển thần thông, kiếm thuật hàng gì.

Chỉ có thể lờ mờ nhận ra trong đó có một ít bóng dáng thời gian và không gian pháp tắc, còn có một tia nhân quả chi lực nữa.

Chỉ một kiếm, liền chém vỡ hóa thân của Chân Vũ Thần Quân. Kiếm thứ hai liền diệt sát thần thể của Hỏa Minh Chân Quân.

Vừa thấy ánh mắt Tông Thủ nhìn sang, ánh mắt kia rõ ràng vô cùng đạm mạc, lạnh như băng, nhưng hắn lại cảm thấy trong đó mang theo ý mỉa mai nồng đậm.

Như phảng phất đang nói với hắn, không biết sư tôn Vô Khư Cung Chủ của ngươi còn bố trí gì nữa?

Tưởng niệm hiện lên, trong lòng Thu Hoa dần dần bị tuyệt vọng bao phủ.

Càng nghĩ càng thấy không có át chủ bài nào có thể thay đổi Càn Khôn được cả.

Nơi đây ngoại trừ ba bộ đồ Chân Vũ kiếm trận, tu giả cấp bậc tiên cảnh, còn có hơn ba mươi người, vẫn còn có thể miễn cưỡng tới đánh một trận, thậm chí còn có chút phần thắng.

Chỉ là vừa rồi Tông Thủ lật bàn trong tuyệt cảnh, chém liên tục Chân Vũ Hỏa Minh, hắn thế đã thành, hai kiếm không người có thể địch cũng không có người có thể giải kia sớm đã khắc sâu vào đáy lòng mọi người, lưu lại bóng mờ sợ hãi khó phai rồi!

Kiếm như vậy, người ở đây ai có thể đỡ nổi!

Dù biết rõ Tông Thủ, không thể sử dụng loại kiếm thuật kia không hạn chế, biết rõ đối phương nhất định đã thi triển bí pháp tăng cảnh giới bản thân lên trên diện rộng, không thể lâu dài, nhưng lòng vẫn cảm thấy rất sợ hãi..

Trong ý niệm càng một hồi do dự, lúc này nên tiếp tục hay là nên trốn đi!

Tái chiến tiếp thì cũng không có bao nhiêu phần thắng, ngược lại sẽ hao tồn toàn bộ tinh anh trụ cột của Đạo Linh khung cảnh ở đây.

Nhưng nếu vứt bỏ đệ tử lục tông bỏ chạy bỏ chạy một mình thì danh vọng Đạo Linh khung cảnh nhất định sẽ bị đả kích rất lớn. Không thể nào phục chúng được nữa. Sư tôn hắn cũng nhất định phải chịu vô số chỉ trích, vị tríCung Chủ khó bảo toàn.

Chỉ hơi suy nghĩ một chút, Thu Hoa liền đã có quyết đoán, mạnh mẽ cắn răng một cái, từ trong tay áo ném ra ngoài hơn mười linh phù.

- Cứu người! Ta đến cản phía sau, thỉnh chư vị kết Càn Khôn nhất mạch trận, trợ Thu Hoa một tay!

Hôm nay một trận chiến này, hắn đã không cầu có thể tru diệt Tông Thủ. Chỉ cầu có thể giảm bớt tổn thất là tốt rồi.

Nháy mắt vừa nói ra, chỉ thấy đối diện có hai đạo Linh quang bay nhào về phía trái phải.

Xa xa nhìn qua, rõ ràng là một đầu tiểu cẩu màu vàng đất và một đầu lôi đình cự long sinh ra hai cánh. Mà chỗ hai đầu hộ giá linh thú này đánh tới, không ngờ là hai cái pháp khí màu đen hình mâm tròn.

Là Vẫn Không Trầm Tinh Bàn!

Trong nội tâm lại chìm xuống, Thu Hoa biết được lúc này, tuyệt đối không có thể chậm trễ dù là nửa khắc.

Tâm niệm vừa động, hai tay dẫn ấn quyết, một đầu hỏa hoàng màu trắng cực lớn lần nữa hiện trên không trung.

Hơn mười tấm linh phù cũng nhao nhao nổ bung, hóa thành bạch diễm. Hợp nhập vào trong đó.

Hai mươi mấy vị tiên cảnh trên không trung cũng là người biết thời thế, lắc mình một cái đã đến sau lưng.

Mười hai người tất cả lập một phương, trong chớp mắt đã kết thành một cái linh trận. Mười mấy người một mạch thông nhau, mạnh mẽ rót một cỗ chân lực hồn năng to lớn vào trong cơ thể Thu Hoa.

Hỏa hoàng màu trắng thân hình cũng lập tức trướng lên, hóa thành cự ảnh hơn sáu nghìn trượng, che lấp Thiên Địa. Dùng xu thế diệt hết thảy quét ngang bầu trời, tấn công về phía Tông Thủ.

Còn lại hơn mười vị tiên cảnh thì nhao nhao lắc mình một cái, muốn quay lại Vũ Lam Sơn.

Không cần cố ý nhắc nhở. Liền biết ý đồ của Thu Hoa, đệ tử lục tông ở đây, hôm nay có thể mang đi bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.

Tông Thủ nhìn qua, lông mày hơi hơi nhướng lên.

Muốn chạy sao? Nào có dễ dàng như vậy?

Tánh mạng rất nhiều tu sĩ tiên cảnh ở đây hắn còn có chỗ dùng. Há sẽ để chạy mất?

Đàm Hoa chi lực, đã bắt đầu biến mất, cảnh giới cưỡng ép tăng lên cũng đang thối lùi.

Bất quá lúc này, vẫn còn chưa đến ba tức!

Lôi dực màu đen hơn 3200 trượng ở sau lưng bỗng dưng nộ trương, bành trướng ra ngoài. Hai bên trái phải, đều mở rộng ra hơn sáu nghìn trượng, lúc này mới dừng.

Vung lên một cái, đụng vào cùng hỏa hoàng màu trắng kia. Lôi Liệt thiên hoa và phệ diễm giao phong, chỉ giằng co một cái chớp mắt liền chiếm cứ một chút thượng phong.

Cả hai đối xông, hỏa diễm đầy trời đều trong giây lát tiêu tán vô hình.

Mà lúc này trên đỉnh Vũ Lam Sơn lại có càng nhiều hồn lực, hội tụ mà đến, bị hút vào trong Vô Danh Kiếm, hóa thành thương thanh chi hỏa, hừng hực thiêu đốt trong hồn hải Tông Thủ.

Lại là hơn ba mươi miếng cửu giai linh thạch liên tục vỡ vụn trong tay Tông Thủ.

Trong Nguyên Hồn của Tông Thủ giờ phút này đóa Đàm Hoa thứ hai đã đang chậm rãi mở ra.

Lại là một lớp hồn triều khổng lồ tràn ngập ở sâu trong nguyên thần của Tông Thủ.

- Cấm bay!

Trong một sát na, trong toàn bộ phạm vi ba vạn trượng đều bị một cổ ý niệm cường đại triệt để cấm tỏa lại.

Không chỉ có hồn lực mà càng có một đạo kiếm ý lăng lệ ác liệt đến tuyệt quanh quẩn trong đó.

Hơn mười vị tiên cảnh kia dưới sự vội vàng không kịp chuẩn bị đều không thể thành công phá vỡ không gian bích chướng, ngược lại còn bị cắn trả.

Tiếp theo phiến không trung này lại có một đạo kim quang tập kích đến, trong nháy mắt đã tổn thương bốn người.

Tốc độ nhanh cực, vượt ra khỏi cực hạn thị lực của đa số người. Cẩn thận trông lại, thình lình chính là đầu linh sủng kia của Tông Thủ, giờ nó đã biến hóa hình người, thi triển nhiều loại kiếm thuật thần thông của hắn.

Lúc này lại biến hóa thành một bộ dáng khác, lưng có sáu cánh, toàn thân ngân giáp, trước người có cặp đao thủ.

Quang ảnh lóe lên liền có bốn gã tiên cảnh trọng thương. Nó cũng không chém giết mà chỉ phá vỡ Khí Hải, chém rụng tứ chi, lưỡi đao điểm nhập mi tâm, trọng thương Nguyên Hồn, khiến những người kia đều không thể động đậy.

Thu Hoa trong nội tâm lại kinh, cũng bất chấp đi cứu đệ tử lục tông trên Vũ Lam Sơn.

Trong miệng nói một chữ ‘ trốn ’ liền nhanh nhẹn ngự khởi pháp khí, điên cuồng bỏ chạy về phía xa xa.

Trong tay áo liên tục bay ra hơn mười đạo phù lục, lần nữa hóa thành hình Bạch Phượng ngăn ở sau lưng.

Trong nội tâm mờ mịt, khó hiểu vì sao bí pháp tăng lên cảnh giới của Tông Thủ lại có thể duy trì lâu như thế? Sao không thấy người này có chút dấu hiệu nguyên khí tổn thương nào cả thế?

Mà tu giả tiên cảnh còn lại thì giờ phút này cũng đều nhao nhao tản ra tứ phía, bay về phía xa xa.

Tông Thủ cũng không để ý tới, trong nội tâm bình tĩnh, dồn tất cả ý niệm vào kiếm trong tay.

Cửu Cửu Long Ảnh chi Thuấn Không!

Thuấn Không chi kiếm, rồi lại nội kết nhân quả bí pháp, vận mệnh chi thuật.

Hồng mang rừng rực, đây là sát lục kiếm đạo!

Tông Thủ cả người hóa thành một đạo Huyết Ảnh, dùng kiếm làm dẫn, lay động khắp trời.

Lập lòe một cái liền có một đoàn Huyết Quang bạo toái. Một vị tiên cảnh sơ kỳ ở ngoài trăm trượng trực tiếp thân vẫn tại chỗ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.