Thần Hồn Điên Đảo

Chương 46



Edit: Mộc Tử Đằng

Tối hôm qua được ngâm chân nên hôm sau khi Thư Dao đi lại thì cảm thấy chân bị sưng phù của mình đã đỡ hơn rất nhiều, cảm giác căng trướng khó chịu cũng giảm đi đáng kể. Mỗi đêm trước khi đi ngủ Khương Tri Ngật luôn chuẩn bị sẵn một chậu nước ấm, sau đó ngồi xổm trước mặt xoa bóp chân cho cô. Hơi nước nóng nhàn nhạt bốc lên trước mặt anh, làm Thư Dao không thấy rõ được mặt anh, trong lòng cô như có một dòng nước ấm chảy qua, khiến bản thân thấy dễ chịu và ấm áp.

Thai kỳ bước vào tháng thứ chín, trên mặt Thư Dao mũm mỉm hơn trước kia rất rõ ràng, nhưng cũng chỉ tập trung trên mặt mà thôi, chân và cánh tay thì không có quá nhiều thay đổi lớn.

Mang thai được 9 tháng, ngực cô giống như một quả dưa hấu lớn. Lúc gần đến ngày sinh, tinh thần cũng như trong lòng cô cực kỳ căng thẳng, bữa ăn thêm mỗi tối cũng không ăn nữa, bởi vì khẩu vị của cô lại không tốt. Mang thai tháng cuối nên đứa bé sẽ từ từ tuột xuống dưới, khiến cho người mẹ vừa khó chịu vừa thấy nặng nề. Hiển nhiên Thư Dao rất khẩn trương vì chuyện này.

Trong tháng này, mỗi tuần đều đến bệnh viện kiểm tra một lần,  mặc dù Thư Dao khẩn trương thế nhưng thân thể và tình trạng của đứa bé trong suốt quá trình mang thai vẫn được duy trì ở mức tốt, thậm chí vượt qua cả những sản phụ khác. Bác sĩ Lâm không khỏi tán thưởng người chồng trên danh nghĩa là Khương Tri Ngật này.



Ngày dự sinh của Thư Dao là ngày 28 tháng 7, nhưng cũng không loại trừ khả năng sinh sớm, nên cô vô cùng cẩn thận.

Vào tháng cuối cùng, Trần Băng dựa vào những gì đã trao đổi với Thư Dao trước kia, chọn hai bảo mẫu có kinh nghiệm phong phú cùng với Hiểu Hiểu đến nhà chăm sóc cho cô.

Đây là điều kiện mà Trần Băng đã thương lượng với Thư Dao vào nửa năm trước khi cô quyết định giữ lại đứa bé. Đã hợp tác với Thư Dao nhiều năm, Trần Băng dĩ nhiên biết bề ngoài của cô nhìn dịu dàng hiền lành thế thôi nhưng một khi đã quyết định làm gì sẽ không tùy tiện thay đổi, tất nhiên anh vẫn luôn an tâm về Thư Dao. Mặc dù tuổi của Thư Dao không lớn, nhưng đã sớm bước ra xã hội, dốc sức sống trong giới giải trí này, tính tình của cô so với những người cùng trang lứa thậm chí là phần lớn nữ mình tinh còn trầm ổn hơn rất nhiều. Đối với việc Thư Dao không cần người bên cạnh chăm sóc lúc mang thai thế này, anh ta không có tranh cãi nhiều, nhưng ở tháng cuối khi gần sinh, trong nhà cô nhất định phải có người, về việc này thì ngay từ đầu Thư Dao cũng đồng ý. Cô vẫn luôn tin tưởng mình có đủ năng lực để chăm sóc cho đứa bé cũng như sẽ không mạo hiểm trong thời gian này.

Trần Băng chọn vài tên bảo mẫu rồi gửi tới cho Thư Dao chọn, Hiểu Hiểu cũng đã thu xếp xong hành lý, chỉ cần Trần Băng bàn bạc xong với Thư Dao thì cô ấy sẽ chuyển vào ngay.

Nhưng khi Thư Dao nhìn đến tài liệu của mấy người bảo mẫu đó thì cô mới chợt nhớ ra chuyện này. Gần đây cô rất hay dễ mệt mỏi, từ phần eo trở xuống có cảm giác như nó không phải của cô nữa.

Lúc nửa nằm trên giường, kê cái gối dưới eo, lúc này cô phải ngưng thở vài giây.

Thư Dao khẽ ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu, lúc này mới cảm thấy trong ngực thoải mái đôi chút.

Trần Băng gọi điện đến hỏi cô chọn ai.

Giọng nói của Thư Dao hơi khàn, còn mang theo chút uể oải, cô nói: “Trần ca, xin lỗi đã làm phiền anh rồi, bên này em không cần bảo mẫu đâu.”

Trần Băng sững sốt rồi cau mày nói: “Em nói gì hả?”

Anh ta đang nghĩ Thư Dao tùy hứng nên từ chối yêu cầu sắp xếp của anh ta.

Thư Dao duỗi tay lên đè lại huyệt thái dương, giọng nói rất nhẹ: “Thầy Khương đang ở nhà em…”

Trần Băng nhíu mi, hỏi: “Khương Tri Ngật?”

Thư Dao khẽ ừ, không nghe ra sự khác thường gì trong giọng nói.

Trong lòng Trần Băng lập tức có cảm giác kỳ lạ, nhưng lại thấy mình đã suy nghĩ nhiều rồi, Thư Dao và Khương Tri Ngật lui tới đoán chừng là vì đứa bé còn chưa ra đời. Mà lúc trước khi Khương Tri Ngật đề nghị kết hôn, biểu cảm của hai người cũng không có thay đổi gì lớn, điều này chứng minh giữa hai người không tồn tại những loại tình cảm dư thừa khác…

Trần Băng suy ngẫm, nói: “Một tháng cuối rất quan trọng, thật sự không cần để Hiểu Hiểu và bảo mẫu qua đó sao?”

Thư Dao không chút do dự đáp: “Không cần đâu ạ.”

Cô trả lời nhanh như thế khiến cho mối nghi ngờ trong lòng Trần Băng nhiều thêm một chút. Nhưng anh ta quá tín nhiệm Thư Dao và nhân phẩm của Khương Tri Ngật.

Bất luận là nhìn từ phía nào cũng thấy hai người không giống như sẽ phát sinh tình cảm. Hoặc cũng có thể nói, dáng vẻ Khương Tri Ngật từ trước tới giờ không giống loại người sẽ động tâm với ai, đây là ấn tượng mà anh để lại cho mọi người.

Trần Băng không nói gì, thân thể Thư Dao lúc này không thoải mái, suy nghĩ hỗn loạn, cô miễn cưỡng giải thích: “Mình thầy Khương ở đây là được rồi, nhà có nhiều người quá em không quen.”

Lý do này không khác những lời cô nói trước đây, mối nghi ngờ trong lòng Trần Băng vơi đi phân nửa, anh ta nói: “Ừ anh biết rồi, vậy em phải tự chú ý đến mình nhiều hơn, không nên tạo áp lực quá lớn cho bản thân. Trước ngày dự sinh một tuần anh sẽ sắp xếp cho em vào viện ở.”

Thư Dao yên lặng gật đầu: “Vâng.”

Trần Băng thấy giọng điệu của cô không được tốt lắm, hai ngày trước anh ta có qua thăm cô nhưng không biết Khương Tri Ngật đang ở đó.

Phụ nữ khi mang thai có bao nhiêu cực khổ anh ta hiển nhiên biết. Cho dù thân thể có tốt cỡ nào, nhưng vào tháng cuối thai kỳ chắc chắn gánh nặng phải chịu rất lớn.

Trong lúc sự nghiệp sáng ngời như mặt trời ban trưa lại buông tha thời gian bảy tám tháng quý báu để sinh con, trong lòng và cơ thể chịu áp lực tất nhiên không nhỏ.

Trần Băng còn muốn nói thêm gì nữa nhưng ngẫm lại cuối cùng ôn hòa nói: “Anh rất chờ mong đứa bé sau này sẽ gọi anh là chú.”

Thư Dao ngẩn ra, cô hiểu ra Trần Băng đang khích lệ mình kiên trì trong tháng cuối này.

Thư Dao đáp: “Vâng, em cũng mong chờ.”

Sau khi tắt máy, do nằm một tư thế quá lâu dẫn đến mệt mỏi nên cô đỡ gối dựa, nhẹ nhàng trở mình, rồi thở dài một hơi, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.



Mấy ngày gần đây Chung Cầm luôn liên lạc với Khương Tri Ngật, bà muốn anh mang Thư Dao về nhà cho đến lúc đi sinh, Khương Tri Ngật cũng đã sớm nghĩ kỹ lý do từ chối. Chung Cầm không biết phải làm sao, đổi lại nói muốn tới thăm Thư Dao, bà biết có lẽ công việc của cô khá bề bộn, cho nên khoảng thời gian này rất ít khi chủ động liên lạc với họ, hy vọng mình sẽ không tạo áp lực cho hai người. Nhưng mà còn một tháng nữa là sinh rồi, Chung Cầm thật sự không yên lòng.

Khương Tri Ngật không lập tức từ chối ngay, xét về tình về lý, nếu anh từ chối không cho bố mẹ tới thăm lúc này sẽ khiến họ nghi ngờ, rất không hợp lý.

Khương Tri Ngật có hơi do dự, mới vừa bước vào cửa phòng ngủ Thư Dao liền mở mắt ra, cô cũng không ngủ nên hiển nhiên biết Khương Tri Ngật đang gọi điện thoại.

Cô nhìn biểu cảm của anh, chậm rãi ngồi dậy, giọng nói khàn khàn hỏi: “Có chuyện gì không ạ?”

Khương Tri Ngật nhìn cô, dời mắt từ trên mặt xuống bụng cô, sau đó lại nhìn lên, anh nói: “..Là bố mẹ của tôi.”

Thư Dao bất ngờ, lúc này mới nhớ hình như đã lâu rồi cô chưa gặp bố mẹ Khương, và cũng không nghe Khương Tri Ngật nhắc tới. Cô không biết anh đã giải thích với bố mẹ Khương thế nào, nhưng từ khi bụng cô càng ngày càng lớn, trí nhớ cũng không còn tốt nữa, ngay cả suy nghĩ cũng trở nên chậm chạp.

“Bác trai bác gái…,” Thư Dao do dự hai giây mới nói: “Tìm anh có chuyện gì à?”

Mặc dù tình trạng của cô lúc này không được tốt, nhưng vẫn luôn tôn kính và yêu thích vợ chồng Chung Cầm.

Khương Tri Ngật yên lặng chốc lát mới nói: “Bọn họ nói muốn đến thăm cô.”

Thư Dao chậm rãi tiếp thu tin tức này, sau đó nở một nụ cười: “Tôi cũng đã lâu rồi không gặp hai người họ, cũng rất nhớ họ…”

Cô nhẹ giọng nói, lại suy tư một lúc, “Có cần phải dọn một phòng dành cho khách không? Phòng ở phía bắc là nơi có ánh sáng tốt nhất, nhưng mà nó có nhỏ quá không nhỉ?”

Cô đang nghĩ xem nên chuẩn bị gì khi bố mẹ Khương đến.

Khương Tri Ngật không nói gì, Thư Dao lại nói tiếp: “Tôi nhớ bác gái rất thích ăn tôm, vừa hay tôi mới học được một món chế biến tôm mới, à.. còn bác trai thích ăn gì vậy?”

Cô nhìn Khương Tri Ngật, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc: “Thầy Khương?”

Khương Tri Ngật giơ tay lên xoa xoa mi tâm, nói: “Tôi đã từ chối bọn họ rồi.”

Thư Dao ngẩn ra: “À..như vậy có được không?”

Vẻ mặt Khương Tri Ngật đã khôi phục lại như thường lệ, anh bình tĩnh nói: “Tôi đã nói với họ rồi, cô không cần bận tâm.”

“À?” Thư Dao mờ mịt, cô có cảm giác dường như tâm tình Khương Tri Ngật không được tốt lắm.

Quay lại lầu dưới, Khương Tri Ngật gọi điện về cho nhà, từ chối bố mẹ đến thăm, dùng lý do đỗ hết mọi trách nhiệm lên người mình, Chung Cầm có hơi tức giận, đã nhiều năm rồi dường như rất ít lần bà phải nổi giân với anh, nhưng lần này là thật sự bất mãn, dĩ nhiên là bực bội với Khương Tri Ngật.

Khương Tri Ngật tìm mọi lý do nhưng vẫn không cách nào khiến Chung Cầm hài lòng.

Cuối cùng Chung Cầm vẫn lựa chọn tôn trọng anh, dù gì trong gia giáo nhà họ, tôn trọng là điều quan trọng nhất, bất kể lý do mà Khương Tri Ngật đưa ra không hợp lý thế nào thì bà cũng không phản bác lại.

Chỉ có thể cho qua.

Thư Dao hiển nhiên không biết Khương Tri Ngật đã nói thế nào với vợ chồng Chung Cầm, cô lo lắng thấp thỏm chờ đợi vài ngày, mang theo thân thể nặng nề đến căn phòng ở phía bắc để thu dọn, có thời gian lại lên mạng tra xem các món ăn nào thích hợp dùng để chiêu đãi trưởng bối..

Mới đầu Khương Tri Ngật không biết cô đang âm thầm chuẩn bị những thứ này, sau đó có lần bắt gặp cô đang thay ga giường mới trong phòng dành cho khách, anh đứng đó một lúc rồi bước lên giúp cô thay ga, lại đổi một loạt chăn gối, lúc này mới xoay người lại nói: “Bố mẹ tôi sẽ không tới đâu.”

Thư Dao chậm chạp mở to mắt nhìn, hỏi: “Không tới sao?”

Trong giọng điệu Khương Tri Ngật mang theo chút bất đắc dĩ và những tâm tình khác không nói được: “Ừ, không tới.”

“Không cần lo lắng những chuyện này.” Cuối cùng người đàn ông cũng nói ra những lời này.

Thư Dao lúc này mới hiểu được, hóa ra mọi sự cẩn trọng của cô cũng không chạy khỏi tầm mắt của anh.

Tâm tình có hơi kỳ lạ, lại có chút vui vẻ.

Cô đỡ eo tựa vào tủ quần áo, khẽ cười nói: “Vâng.”



Trước ngày dự sinh một tuần, Thư Dao đến bệnh viện ở. Phòng bệnh đã được sắp xếp xong trước đó, là phòng VIP ở tầng cao nhất.

Bởi vì độ ảnh hưởng của chuyện tình cảm giữa Thư Dao và Khương Tri Ngật đến giờ vẫn chưa tan trong giới giải trí, nên không tiết lộ cho truyền thông biết tháng thai kỳ và ngày dự sinh. Ngày đến nhập viện, Trần Băng không thông báo cho bất kỳ ai, chỉ đi cùng Hiểu Hiểu đưa Thư Dao đến bệnh viện.

Tình trạng của Thư Dao giống như những người phụ nữ có thai khác, dọc đường đi, Khương Tri Ngật và Thư Dao trao đổi không nhiều, nói lúc có lúc không, đều là những chuyện liên quan đến đứa bé. Sau khi Trần Băng biết Khương Tri Ngật đang ở nhà Thư Dao, trong lòng hay nghĩ đến việc này.

Trên đường đến bệnh viện, mấy người bọn họ không đi cùng một chiếc xe.

Vào nửa năm trước Trần Băng đã sớm thương lượng xong với bệnh viện, cũng đã ký kết hợp đồng giữ bí mật, cho nên mối quan hệ thật sự của Thư Dao và Khương Tri Ngật thực ra cũng có người biết, vì bệnh viện có mức bảo mật cao nên Trần Băng mới chọn, chi phí đắt đỏ, về phía bệnh viện cũng không bao giờ tra hỏi sự riêng tư của bệnh nhân.

Sau khi nhập viện, Trần Băng lúc có lúc không quan sát Thư Dao và Khương Tri Ngật khi ở chung, dĩ nhiên kết quả là vẫn bình thường.

Trong phòng bệnh, Thư Dao không thoải mái dựa vào đầu giường, y tá đang đo huyết áp cho cô.

Sau khi đo xong thì rời đi. Thư Dao nằm trên giường nói: “Trần ca, anh và Hiểu Hiểu về đi, hai người không cần ở lại đây chăm em đâu.”

Trần Băng sửng sốt nói: “Như vậy sao được chứ?”

Thư Dao nằm xuống giường, nhìn dáng vẻ quả thật rất mệt mỏi, giọng nói không mấy khí lực: “Thầy Khương ở đây là được rồi. Không sao đâu, hai người cứ về đi.”

Vẻ mặt Trần Băng mờ mịt, cái cảm giác kỳ lạ trong lòng lại xuất hiện, nhưng dựa và những gì anh ta đã quan sát thì không có chỗ nào khác thường cả.

Vốn Khương Tri Ngật là bố của đứa bé, anh nguyện ý chăm sóc Thư Dao dĩ nhiên sẽ để tâm hơn những người được gọi là ‘người ngoài’ như họ.

Trần Băng rất yên tâm với Khương Tri Ngật, anh ta biết thân thể Thư Dao mấy ngày nay không được thoải mái, nên đành chiều theo ý cô: “Ừ, vậy ngày mai anh sẽ đến thăm em.”

Thư Dao nhắm mắt nói: “Vâng.”

Trần Băng có hơi khó xử xoa xoa mi tâm, sau đó ra ngoài với Hiểu Hiểu.

Ra khỏi bệnh viện, hai người cùng ngồi vào xe, Trần Băng định đưa Hiểu Hiểu về chỗ của cô ấy trước.

Ngồi lên xe nhưng không cho xe chạy ngay. Trần Băng cầm vô lăng, nhíu mày hỏi Hiểu Hiểu: “Em có cảm thấy Thư Dao quá ỷ lại Khương Tri Ngật không?”

Hiểu Hiểu ồ một tiếng hỏi lại: “Có không nhỉ?”

Trần Băng cẩn thận nhớ lại những tin tức mà anh biết có liên quan đến Thư Dao trong mấy tháng qua, lại trầm tư chốc lát: “Có lẽ anh nghĩ nhiều thôi.”

Hiểu Hiểu nói: “Thầy Khương là người tốt, mấy tháng nay luôn chăm sóc chị Thư Dao, có lẽ chị Thư Dao cũng đã quen có anh ấy ở cạnh.”

Nói vậy cũng có lý, dù sao với tình trạng của Thư Dao bây giờ thì không thể dùng lý trí suy đoán ra hành động được, Khương Tri Ngật chịu trách nhiệm với Thư Dao và đứa bé, lúc mang thai luôn luôn chăm sóc cho cô, những chuyên này Trần Băng có biết. Bây giờ đang ở tháng cuối, Thư Dao lệ thuộc vào Khương Tri Ngật cũng là bình thường thôi.

Trần Băng đổi sắc mặt, không suy nghĩ nhiều nữa.

Hy vọng không phải như anh ta nghĩ.

Chờ khi đứa bé được sinh ra, kế hoạch quay lại công việc vẫn chưa được điều chỉnh xong, nếu hai người đó làm giả thành thật..thì chắc chắn sẽ xuất hiện nhiều chuyện phiền toái hơn nữa, có lẽ sẽ khác với những phiền toái trước đây.

Trần Băng đè mi tâm lại, cho xe chạy đi. Mặc dù đã nói là bản thân suy nghĩ nhiều những trong đầu vẫn tính toán những khả năng có thể xảy ra.

Thế nhưng lại không tự chủ được nghĩ đến việc Thư Dao và Khương Tri Ngật làm giả thành thật, sau đó nghĩ xa hơn nữa…Đến đèn đỏ, anh ta cho xe dừng lại, cuối cùng nghĩ đến việc..nếu Thư Dao và Khương Tri Ngật phát triển thành tình cảm thật sự…hình như mọi chuyện cũng không đến nổi hỏng bét nhỉ?

Trần Băng thở dài, dưới ánh mắt nghi ngờ của Hiểu Hiểu, anh ta cho xe chạy đi.



Khương Tri Ngật đi ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ, lúc quay về phòng bệnh, Thư Dao đang cau mày nằm trên giường, bên cạnh là máy theo dõi nhịp tim.

Bệnh viện đã đưa ra phương án sinh không đau (đẻ không đau), mặc dù biết là thế nhưng Thư Dao vẫn luôn khẩn trương. Cô hiểu sinh không đau sẽ giảm bớt được nhiều cơn đau hơn so với sinh thường, nhưng lần đầu sinh con, sự nghi ngờ và bất ăn vẫn không cách nào tiêu tán được.

Cô nghe được tiếng bước chân của Khương Tri Ngật, lúc anh vào cửa cô liền tỉnh lại.

“Thầy Khương…” Cô gọi anh, trong giọng nói xen lẫn sự yếu ớt và vô lực, còn thêm một chút bất an.

Trước khi vào phòng Khương Tri Ngật đã điều chỉnh xong biểu cảm của mình, anh ngồi xuống mép giường, vẻ mặt vẫn như ngày thường, lẳng lặng hỏi: “Cô thấy sao rồi?”

Thư Dao nằm trên giường, nhìn anh hỏi: “..Anh đã đi đâu vậy?”

Giọng nói Khương Tri Ngật ôn hòa đáp: “Đi sang phòng làm việc của bác sĩ để hỏi tình trạng của cô cùng đứa bé.”

Thư Dao hỏi: “Bác sĩ nói thế nào?”

Khương Tri Ngật: “Tình trạng của cô rất tốt, khi sinh sẽ rất thuận lợi.”

Thư Dao chậm rãi vâng một tiếng: “…Tôi biết rồi.”

Trên mặt vẫn còn nhợt nhạt, vừa yếu ớt vừa không có sức lực.

Khương Tri Ngật biết thời khắc này trạng thái tâm lý của Thư Dao nhất định là không ổn chút nào, nhưng ngoài trừ tỏ ra bình tĩnh thì anh không thể lộ ra bất kỳ tâm trạng nào khác được.

Anh cần bình tĩnh hơn, phải giữ được bình tĩnh để Thư Dao an tâm.

Bụng khó chịu, eo đau nhức, chân cũng không thoải mái. Thư Dao nhíu mi, hơi thở nặng nề.

Khương Tri Ngật không rời đi, luôn canh giữ bên giường bệnh.

Hai người không nói gì với nhau, thế nhưng bầu không khí dần yên ổn.

Nửa năm đã qua, Thư Dao không chỉ nghe ra được tiếng bước chân của Khương Tri Ngật mà còn ngửi được mùi hương thoang thoảng độc nhất của anh, đó là mùi hương sửa tắm và bột giặt mà cô đã chuẩn bị cho anh.

Ngửi được mùi này, trái tim đang xao động bất an của cô dần bình tĩnh lại. Thật ra thì không gặp khó khăn gì, chỉ thấy mệt mỏi, khó chịu, mỗi ngày trừ việc kiên trì tản bộ và tập yoga ra thì phần lớn thời gian cô đều muốn nằm trên giường.

Cô thỉnh thoảng nhìn vô định trong không trung, Khương Tri Ngật vẫn ngồi bên mép giường như cũ, không rời đi.

Không biết qua bao nhiêu lâu, tầm mắt hai người chạm nhau, thanh âm của anh rất ôn hòa, mang theo chút lành lạnh khiến cô cực kỳ an tâm: “Không cần lo lắng..tôi luôn ở đây.”

Thư Dao kinh ngạc sau đó gật đầu.

“Đi sinh sẽ diễn ra nhanh thôi, phải tin tưởng bác sĩ và y tá, không có việc gì đâu.”

“Cô và đứa bé sẽ bình an.” Khương Tri Ngật nói.

Hô hấp của Thư Dao có hơi gấp, mấy giây sau lại bình thường trở lại, cô sờ bụng mình nói: “Vâng.”

Em tin tưởng anh, cô thầm nói trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.