Sau khi cúp máy, Thư Dao đứng ngẩn người một mình bên cửa sổ sát đất thật lâu, nhìn đám hoa cỏ được cô và Hoành Hoành chăm chút, trong lòng chứa đầy mờ mịt và những cảm xúc mà cô không hiểu nổi.
Rời nhà được chín năm, một thân một mình xách theo hành lý lên thành phố lớn kiếm sống, tiền trong người chỉ đủ mua vé xe và trọ được vài ngày. Nhiều năm rồi, những nghệ sĩ trong giới giải trí này nói đi nói lại thì có người thật sự thích diễn xuất, thật sự muốn có tên tuổi vì lợi ích và cũng có người muốn thay đổi cuộc sống của bản thân và gia đình…Nghèo khó, lạc hậu, nên họ mới ôm mộng lớn muốn tiến vào giới giải trí, đầu tiên là quay quảng cáo, rồi diễn một vai phụ nhỏ nhoi, người nổi tiếng trong giới giải trí không cần phải nói là sáng chói cỡ nào, tiền kiếm được cũng nhiều hơn thành phần tri thức phổ thông. Lúc kiếm được khoản tiền đầu tiên, họ sẽ vui vẻ gọi điện cho người nhà, gửi một nửa tiền cho bố mẹ, cười nói mình không hề cực khổ, rất hạnh phúc, sau lại cắn chặt răng ở phim trường bị tát hết cái này tới cái khác, ngâm trong nước lạnh, lớp diễn viên ở tuyến cuối kiếm được nhiều tiền hơn người bình thường thật nhưng cái giá phải trả cũng nhiều hơn họ…Muốn thay đổi hoàn cảnh gia đình, để bố mẹ được sống hạnh phúc, đây chính là mục tiêu phấn đấu của nhưng người này.
Trong hai năm khó khăn nhất đó, thỉnh thoảng Thư Dao sẽ nhớ lại, ở cái tuổi này của cô, đáng lẽ phải giống như những nữ sinh khác, ngồi học trong trường đại học, hưởng thụ khoảng thời gian thanh xuân. Cho dù nghèo khó cỡ nào cô cũng có thể vừa học vừa làm, cố gắng làm thêm, cô không cần bố mẹ giúp đỡ tiền học phí và tiền sinh hoạt, cô đều có thể tự mình kiếm được, về sau nữa có lẽ sẽ nói chuyện yêu đương, nếu thuận lợi thì tốt nghiệp đại học xong sẽ kết hôn, tìm việc làm, đi làm có năng lực sẽ giúp đỡ cho gia đình, thế nhưng….người nhà cô ngay cả quyền lợi tự do lựa chọn cuộc sống cũng không cho cô.
Lúc học đến cấp ba thì bị bố mẹ buộc thôi học, bắt về nhà chăm sóc em trai, đảm đương việc đồng áng…Cô chịu đừng vì bố mẹ cô không hà khắc với cô, cho cô cái ăn cái mặc, nuôi cô đến năm mười mấy tuổi. Chẳng qua chắc họ không thương cô mà thôi, hoặc là tình cảm dành cho cô quá ít, có thể nói là không đáng kể gì. Những gia đình khác ở nông thông cũng thế, cho nên lúc mười mấy tuổi ấy, trong lòng Thư Dao không có quá nhiều bất mãn và hận thù.
Mãi tới sau này, cô quyết định rời bỏ quê hương, thay đổi cuộc đời mình. Sau khi bước vào giới giải trí, cô dần hiểu biết thêm rất nhiều, cũng nghĩ rõ ràng nhiều việc. Có vài người hẳn là từ khi ra đời đã định sẵn không có duyên với tình thân, ví dụ như cô.
Cố gắng nỗ lực và dùng mồ hôi để đổi lấy thành công, hình ảnh người nhà trong lòng cô đã rất mờ nhạt. Cô không hận họ, bởi vì quan hệ giữa hai bên chả khác nào người lạ. Sau này đến khi cô thành danh, tiền kiếm được còn nhiều hơn lúc mơ mộng, cô kiếm đủ để nuổi sống mình, hằng năm cũng định kỳ chuyển tiền về cho nhà, đối với người bình thường mà nói thì số tiền đó không nhỏ, nhưng đối với Thư Dao có lẽ chỉ là chi tiêu một ngày của cô mà thôi. Cô không để ý nhiều, ngay cả việc chuyển tiền cũng nhờ Trần Băng hoặc Hiểu Hiểu giúp, cô dùng số tiền này để trả ơn sinh thành và mười mấy năm bố mẹ đã nuôi dưỡng cô. Trừ việc này ra, cũng không liên lạc, không có quan hệ gì với nhau.
Thư Dao cứ ngỡ quan hệ của mình và bố mẹ không tốt cũng không xấu, chỉ lạnh nhạt mà thôi.
Mặc dù không có tình cảm, nhưng không đến mưc hận thù, mối quan hệ được giữ vững thăng bằng trong nhiều năm qua đột nhiên bị phá vỡ, bố mẹ cô và cô đều có chung một dòng máu ruột thịt, ấy vậy mà họ còn chủ động tổn thương đến cô!
Thư Dao nắm chặt điện thoại, có hơi không hiểu, cũng thấy buồn cười. Cô đứng một lúc, rốt cuộc cũng không kiềm nén nổi mà cười thành tiếng, cười đến mức trào nước mắt.
…
Cười một lúc, cô giơ tay lên lau sạch nước mặt trên mặt. Nụ cười nhạt dần, cô mở diện thoại lên, vào thanh tìm kiếm trên weibo. Không cần mất công tiềm kiếm đã có thể thấy được hai khuôn mặt quen thuộc trong trí nhớ của cô hấp dẫn ở mục đầu.
Mấy năm nay, nhất là khi cô bất ngờ phát hiện mình mang thai, rồi kết hôn với Khương Tri Ngật, cô đã ít khi cảm thấy cô đơn và thiếu cảm giác an toàn, mọi mặt trái mà gia đình của cô mang đến dần đã biến mất hết. Nhiều năm thế rồi, bọn họ chưa từng gặp mặt. Nhìn hai người có làn da nhăn nheo, ánh mắt đau thương trong video…Thư Dao nhất thời thấy có chút xa lạ.
Cô chợt nhận ra, trải qua gần 10 năm xa cách và lạnh nhạt, cô dường như không nhớ nổi dáng vẻ của bố mẹ mình.
Trong video, hai khuôn mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc, ăn mặc giản dị, bàn tay lau nước mắt đầy vết chai, bọn họ dường như rất bất an, ánh mắt sợ sệt, tránh né, là hình tượng điển hình của người sống trong vùng núi. Những câu hỏi ôn hòa của phóng viên chứa đầy cạm bẫy, hai người đó lắp bắp trả lời, đa phần nói về nơi ở, hoàn cảnh lớn lên của Thư Dao và những câu hỏi khác.
Thư Dao bình tĩnh lắng nghe câu trả lời của bố mẹ mình, họ không nói dối, cũng không khoa trương, nói toàn sự thật. Sau cùng, nếu họ đã đi ra tiếp nhận phỏng vấn của phóng viên, tức là mọi chuyện về chổ ở lẫn quá trình trưởng thành của cô đã không còn là bí mật nữa.
Trên mặt Thư Dao không có vẻ gì khác thường, cô kiên nhẫn nghe họ nói xong, không thể không nói là rất cảm động, cũng khiến người khác đồng tình.
Hết video, hai vị trưởng bối nén nước mắt bày tỏ: Bọn họ thật sự nhớ Thư Dao, muốn cô về thăm nhà một lần.
Cảm giác hít thở không thông kéo dài từ lúc video bắt đầu cho đến khi kết thúc, sau khi chiếu xong lại tự động phát những video khác, lúc hai khuôn mặt đó biến mất…Thư Dao mới thấy mình thở được, cảm giác đè nén trong lòng dần biến mất.
Cô xoa xoa mi tâm, bình tĩnh hô hấp, tiếp tục lướt xem weibo..không cần nghĩ nhiều, tên cô chắc hẳn đã nằm trên hot search. Video bố mẹ cô tiếp nhận phỏng vấn cũng được chia sẻ và bình luận với con số lớn.
Tại lúc này Thư Dao hơi thất thần, tính ra một năm này tần số cô lên hot search…nhiều đến đáng sợ?
Cô khẽ cười, lắc lắc đầu.
Phần bình luận trong video đó, fan của cô và cư dân mạng bùng nổ. Có người bày tỏ rằng cô rất giả tạo, cố ý tỏ ra thanh thuần, thật ra scandal cô có thai trước khi kết hôn vào năm ngoái bị tung ra nhận những lời chỉ trích cứ như thật, nào là bản thân Thư Dao cực kỳ kém cõi, tính cách không tốt, cuộc sống riêng tư hỗn loạn, bản thân ngoài đời và trước ống kính có hình tượng chênh lệch cả vạn dặm…Bây giờ đến mức bố mẹ cô cũng không nhịn được đứng ra ‘tố cáo’ cô nữa sao?
Tâm địa độc ác sao, đường đường là nữ minh tinh một năm kiếm cỡ mười triệu, vì danh tiếng mà ngay cả bố mẹ ruột cũng vướt bỏ được? Thời gian đã chín năm! Từ khi xuất đạo đã không về nhà thăm bố mẹ, là một con sói mắt trắng! Một người phụ nữ bất hiếu, ai còn dám tin vào khuôn mặt đó nữa?
Ngay cả bố mẹ còn không biết hiếu thuận thì nhân phẩn còn chỗ nào tốt chứ?
Thư Dao lẳng lặng nhìn những bình luận này, biểu cảm vẫn bình thường. Sau cùng cô thoát khỏi weibo, khóa màn hình.
…
Lúc ăn cơm tối, rốt cuộc Khương Tri Ngật cũng phát hiện ra Thư Dao khác thường. Cô liên tục làm rớt thức ăn trên bàn, nhìn vẻ ngoài vẫn như bình thường, chỉ là ánh mắt thường xuyên vô thức nhìn một chỗ, động tác gắp thức ăn cũng chậm chạp.
Khương Tri Ngật phát hiện ra cô khác thường cũng không hỏi ngay. Bây giờ cậu nhóc đã mọc răng, Khương Tri Ngật đút nó ăn hết cháo thì giao cho bảo mẫu bế đi chơi, Thư Dao cúi đầu húp cháo, không phát hiện ra con trai đã rời đi.
Mày cô nhíu chặt, trong lòng không ngừng suy nghĩ. Chờ lúc lấy lại tinh thần, ngẩng đầu lên liền chạm vào mắt Khương Tri Ngật.
Chỉ cần một ánh mắt cô đã biết Khương Tri Ngật phát hiện ra điều gì, không lừa được anh. Tuy Thư Dao chưa từng nghĩ sẽ lừa Khương Tri Ngật. Chỉ là…cô còn không biết phải nói với anh thế nào. Từ khi quen biết đến nay, cô chưa từng đề cập chuyện gia đình với anh, bây giờ, bố mẹ cô đột nhiên xuất hiện trong video trên mạng, âm thầm chỉ trích cô bất hiếu nữa?
Thư Dao vừa nghĩ tới đã muốn cười, so với bầu không khí ấm áp hòa thuận ở nhà họ Khương, bố mẹ cô lại mang chuyện trong nhà ra công bố cho mọi người biết, tổn thương tới cô. Chuyện này khiến Thư Dao khó mở miệng nổi, cảm giác cô độc mà gia đình cho cô lại dâng lên lần nữa. Nhắc nhở cho cô biết xuất thân của mình và Khương Tri Ngật khác biệt lớn nhường nào.
Thư Dao trầm mặc hai giây, nhẹ giọng nói: “Tri Ngật, em đã nói chuyện người nhà của em với anh chưa?”
Đáy lòng Khương Tri Ngật đầy kinh ngạc, nhưng không biểu hiện ra, anh dịu giọng hỏi: “Chưa, sao vậy em?”
Thư Dao cười khổ, nói: “Bố mẹ của em…em và họ đã nhiều năm rồi không gặp mặt, đột nhiện họ tiếp nhận phỏng vấn, chỉ trích em bất hiếu, video đã truyền ra khắp internet.”
Khương Tri Ngật ngẩn người, mặt hơi biến sắc, anh đè xuống nghi hoặc trong lòng, đứng dậy bước tới cạnh cô, trầm giọng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy em?”
Vẻ mặt người đàn ông nghiêm túc, mọi sự đau khổ và buồn bực mà Thư Dao đã kiềm nén mấy tiếng liền cũng tìm được đường phát tiết.
Cô dựa vào người Khương Tri Ngật, chôn mặt trong lòng anh, hai tay ôm lấy eo anh. Khương Tri Ngật không quấy rầy cô, ngồi xuống cạnh người cô, kéo cô vào trong lòng.
Thật ra Thư Dao không muốn khóc, cô không thấy khó khăn gì, nhiều năm rồi, quan hệ máu mũ giữa cô và bố mẹ đã bước đến giới hạn, cô đã sớm không còn hy vọng xa vời là tìm được tình thương của cha lẫn tình thương của mẹ ở nơi họ. Chẳng qua là cô thật sự không ngờ tới, cho dù tình thân lạnh nhạt cỡ nào cũng không mang hận thù, cô săn sóc họ vì nghĩ đến ơn sinh thành và nuôi nấng, hằng năm gửi tiền về không ít, đủ để họ sống khá khẳm ở quê.
Thiên vị, bắt ép thôi học…Thư Dao cứ cho là mọi bố mẹ ở quê mình đều thế, chỉ biết trọng nam khinh nữ, nghĩ con gái nên sớm gả đi, ở nhà cũng không thể lo việc được, nên không hề thương yêu cô. Điều cô không nghĩ tới là sự tham lam và ích kỷ đã khiến họ đánh mất cả tấm lòng cha mẹ cơ bản nhất, lạnh lùng thương tổn tới con gái ruột là cô.
Khi còn bé Thư Dao không hề nghịch ngợm, trái lại rất nghe lời, với sự thiên vị của bố mẹ cô cũng không thể hiện ra sự tức giận và bất mãn quá lớn. Cô ở nhà giống như một con quay nhỏ cần mẫn, im lặng bận rộn. Bố mẹ vừa không cần cô cũng không quan tâm đến cô, cô sống như một cái bóng. Cũng chưa từng cải vã với bố mẹ mình.
Vốn dĩ gần mười năm này, quan hệ của họ đã sớm như người xa lạ. Ngườ xa lạ chính là không tùy ý tổn thương người khác.
Cô tựa vào lòng Khương Tri Ngật, nước mắt thấm ướt cả áo anh. Thư Dao không nói gì, hai bàn tay nắm chặt áo sơ mi của anh, răng hơi cắn chặt.
Con ngươi Khương Tri Ngật biến sắc, sắc mặt dần lạnh như băng. Thế nhưng động tác trên tay vẫn dịu dàng cẩn thận. Một tay anh ôm lấy bả vai cô, một tay khác nhẹ nhàng vỗ về sau lưng.
Cô thật sự không quan tâm đến họ, cũng không yêu thương họ…Cho nên cô khóc một lúc đã thấy tốt hơn nhiều.
Bảo mẫu đang bế cậu nhóc định đi qua đó, chợt thấy cảnh tượng trong phòng ăn thì ngớ ra. Khương Tri Ngật nhìn bà ấy, tỏ ý mau dẫn Hoành Hoành rời đi.
Bảo mẫu lập tức bế cậu nhóc lên lầu, nó nằm lên vài bà, khó hiểu nhìn mẹ đang vùi đầu trong ngực bố, cái đầu nhỏ hơi nghiêng, tựa như muốn gọi.
Bảo mẫu phát hiện ra Thư Dao đang khóc, bầu không khí cũng không đúng lắm, bà ấy vội thở dài, tăng nhanh bước chân.
…
Trong lúc Thư Dao khóc, Khương Tri Ngật không nói lời nào, chỉ ôm cô, trấn an cô, hôn lên mái tóc dài của cô.
Không biết qua bao lâu, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt đỏ hoe, trên mặt vẫn còn ướt nước mắt nhưng trong mắt không còn giọt lệ nào nữa.
Cô ngơ ngẩn ngồi đó, Khương Tri Ngật không làm phiền cô. Ngón tay mềm mại vuốt mái tóc dài, giống như khi dỗ Hoành Hoành nín khóc lúc mới sinh, Khương Tri Ngật dịu dàng vuốt ve cái đầu nhỏ của nó, đã có thể khiến nó bình ổn lại, dần dần thiếp đi.
Bàn tay trên đầu vẫn không rời đi, Thư Dao cảm nhận được cái vỗ về dịu dàng của anh. Cô nhắm hai mắt, nội tâm hỗn loạn dần bình tĩnh lại, cô ngẩng đầu lên nhìn anh.
Ánh mắt Khương Tri Ngật dịu dàng như nước, trên mặt chứa nụ cười thản nhiên.
Thư Dao nhìn anh, thầm nghĩ: Cô không cần phải khổ sở, bất luận ‘người nhà’ tổn thương cô thế nào cô cũng không thấy khổ. Bởi vì cô đã có một gia đình nhi thuộc về chính mình, có chồng, có con, có bố mẹ chồng hiền lành và thiện lương.
Cô không còn là cô bé vì nghèo khó rồi bị buộc thôi học trong thôn làng nhỏ nơi núi rừng nữa, cũng không còn là đứa con gái tàng hình trong mắt bố mẹ..Cô là Thư Dao, là một nữ minh tinh dựa vào cố gắng để đi được đến như bây giờ, là thần tượng có nhiều fan hâm mộ. Cô có người thân mới, bạn bè, đồng nghiệp…Còn bố mẹ ruột thịt gần mười năm không gặp kia, đã không thể tổn thương được cô nữa.
Thư Dao khẽ thở ra một hơi, cô sờ má, nước mắt đã khô. Cô nhìn Khương Tri Ngật bằng ánh mắt áy náy.
Khương Tri Ngật dịu dàng xoa đầu cô, nhẹ giọng nói: “Bây giờ đã có thể nói với anh chuyện gì xảy ra chưa?”
Thư Dao ngẩng người, Khương Tri Ngật dịu dàng nói tiếp: “Anh rất lo lắng cho em.”
Trên mặt Thư Dao hiện lên vẻ áy náy, cô trầm mặt mấy giây, nhẹ giọng nói: “Thật xin lỗi, em chỉ là…”
Khương Tri Ngật yên lặng lắng nghe.
Thư Dao lộ ra nụ cười khổ, nói: “Em chỉ là chưa biết nên nói với anh thế nào thôi.”
Khương Tri Ngật dịu dàng nói: “Không sao cả, em cứ từ từ nói.”
Thư Dao thở ra một hơi, dường như thảy hết mọi hỗn loạn trong lòng ra ngoài. Cô mấp máy môi, lại cười lần nữa, rồi dùng giọng điệu thản nhiên nói: “Thật ra không có gì phức tạp cả…”
Cô xóa bỏ hình ảnh bố mẹ trong đầu mình đi, nhẹ giọng nói: “Nhà em ở trong một thôn núi nhỏ thuộc tỉnh G thành phố F, trừ bố mẹ em ra thì trong nhà còn hai người em trai.”
Khương Tri Ngật ừ một tiếng, biểu cảm không có gì khác thường.
Thư Dao: “Nhà của em rất nghèo, em là con lớn, cần phải phụ giúp bố mẹ làm việc đồng áng kiêm việc nhà, còn cả chăm sóc em trai.”
“Em rất thích đi học, còn thi đậu cấp ba tại trường trung học phổ thông ở trấn trên. Nhưng trong nhà không có tiền trả học phí lẫn tiền sinh hoạt, hai em trai của em còn rất nhỏ, tương lai hai đứa cần tiền nhiều hơn, bố mẹ cũng không muốn em đi học cấp ba.”
Thư Dao nhếch môi, “Sau đó em âm thầm lén làm hêm góp tiền, còn nhận được sự giúp đỡ từ thầy cô, sau khi góp đủ tiền thì em đi học cấp ba.”
“Em làm thế bố mẹ cũng không quan tâm, tiền học phí và sinh hoạt phí em có thể tự kiếm được, không cần họ bận tâm. Kết quả là lúc học lớp 11, bọn họ đến bắt em về nhà, anh có biết nguyên nhân vì sao không?” Thư Dao nhẹ giọng hỏi, ánh mắt đầy bình tĩnh.
Tuy Khương Tri Ngật có xuất thân giàu có, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không biết gì về những người nghèo khổ đói khát ở tầng dưới cùng của xã hội. Thế mà khi đối mặt với câu hỏi của Thư Dao, anh không có cách nào trả lời được.
Khương Tri Ngật lắc đầu.
Thư Dao cười nói: “Bởi vì ở nhà không ai làm ruộng, không ai chăm sóc em trai.”
Trong mắt Khương Tri Ngật thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, mặc dù anh đã nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm vậy mà vẫn bị Thư Dao nhìn ra.
Những người giống như Khương Tri Ngật từ nhỏ đã không lo lắng cái ăn cái mặc, sao có thể tưởng tượng được nguyên nhân bố mẹ bắt con gái thôi học chỉ vì không ai làm ruộng, còn cả con trai cần được chăm sóc? So sánh với bố mẹ Khương, bối cảnh gia đình cô tựa như rất hôi hám bẩn thỉu, tính cách ích kỷ và mù quáng bị phơi bày hết ra.
So sánh này quá rõ ràng, sắc mặt Thư Dao hơi tái nhợt.
Cô nhẹ nhàng nói: “Thế là em thôi học, tiếp tục lặp lại cuộc sống mười mấy năm. Mỗi ngày làm việc nhà giúp bố mẹ, ở nhà chăm em trai, đút chúng ăn cơm.”
“Sau đó bọn họ cho em ra ngoài đi làm, kiếm tiền về xây nhà cho em trai, cưới vợ cho chúng, đến tuổi thích hợp liền tìm một gia đình gả em đi.”
Về sau, đến cả lễ vật hỏi cưới cũng bị lấy đi cho em trai.
Những lời này Thư Dao không nói ra, nó quá khó chịu. Những chuyện trước đây, những cảnh tượng đó, mỗi một câu một chữ của Thư Dao tựa như đang lặp lại thời khắc khiến cô tuyệt vọng lần nữa.
Cô mạnh mẽ chôn sâu những thứ này vào trong nội tâm, cô cực kỳ khinh thường, dần quên mất chúng. Giờ phút này một lần nữa vạch ra vết sẹo đã sớm khép lại, bày hết từng chuyện từng chuyện khiến cô không chịu nỗi lẫn thống khổ ra trước mặt Khương Tri Ngật.
Thư Dao cảm thấy ngực có hơi bức bối, cô nhẹ nhàng điều chỉnh hô hấp, trên mặt vẫn cố duy trì nụ cười nhẹ nhõm và bình tĩnh.
Có bố mẹ yêu thương con cái, cũng có bố mẹ nghiêm khác với con cái…Chung quy họ vẫn yêu thương con mình.
Còn bố mẹ của cô không thương cô. Họ không đánh không mắng cô, nuôi cô lớn lên, chẳng qua chưa từng xem cô là con gái, còn tước đoạt hết mọi quyền lợi làm người như chuyện đương nhiên. thậm chí sau chín năm không gặp mặt, còn tùy tiện đứng ra vạch trần hoàn cảnh gia đình, rắc muối vào vết thương đã sớm khép miệng của cô.
Còn không ngờ, tất cả mọi thương tổn đều do chính họ gây ra cho cô.
Bọn họ thậm chí còn diễn trước ống kính như không có chuyện gì, khóc lóc kể lể, âm thầm chỉ trích cô bất hiếu, nhiều năm rồi không về nhà.
Thật sự là người thân sao….Cô đúng là nhiều năm rồi không về nhà, nhưng nguyên nhân là gì chẳng lẽ bố mẹ cô không biết à?
Thư Dao cảm thấy thật hoang đường, cũng thật mệt mỏi.
Bây giờ cô tựa như đã cởi hết mọi lớp ngụy trang, mang vết thương trong lòng ra bày trước mặt công chúng.
Mà người tạo thành cục diện như bây giờ…chính là bố mẹ ruột của cô.