Thần Hy Khúc

Chương 20



Tác giả: SUNQINGtheWriter.

Lưu ý: KHÔNG CHUYỂN VER.

✻ Chương 20 ✻

Trước cổng Vưu gia, đúng thật có một thiếu niên với vẻ mặt mong ngóng liên tục nhìn vào khoảng sân rộng lớn qua những song sắt nhỏ.

Trên người đeo một chiếc cặp màu đen đã cũ kỹ, trong tay lại mang theo một chiếc hộp nhỏ, nhìn qua liền biết bên trong là bánh bông lan vị dâu.

Bóng dáng nhỏ nhắn đứng chờ đợi bên ngoài một lúc lâu mới nghe thấy có tiếng bước chân vội vã đi đến. Cánh cổng tự động mở ra, chào đón cậu thiếu niên kia.

Ngước mắt nhìn người gác cổng trẻ tuổi, thiếu niên hỏi, "Em vào được rồi ạ?"

Người gác cổng nhẹ gật đầu một cái rồi ra hiệu cho cậu đi thẳng vào phía trong.

Thiếu niên vẻ mặt hơi mất tự nhiên đi qua cánh cổng lớn của ngôi biệt thự nhiều gian. Từng bước thật cẩn thận đi về phía trước, nơi có bậc tam cấp phủ một lớp sơn màu đen tuyền huyền bí.

Sau khi đặt một chân lên bậc tam cấp, thiếu niên nhất thời bị dọa một trận vì thân ảnh cao lớn khác đang đứng ở đối diện, chăm chú quan sát cậu.

Bước chân không tự nhiên thu về vị trí cũ.

Thiếu niên hơi ngước mắt nhìn lên, dưới ánh sáng mờ nhạt của buổi xế chiều, cậu nhận ra thân ảnh kia thật sự rất đẹp.

Khuôn mặt góc cạnh như được một nghệ sĩ điêu khắc tài hoa tỉ mỉ tạc ra vậy. Mái tóc màu đen dài phủ qua lưng, được buộc thấp gọn gàng ở phía sau. Đôi mắt màu hổ phách như một ngọn lửa đang hừng hực cháy, khiến cho ai nhìn vào đều có một cảm giác bị thiêu cháy.

Thiếu niên đứng bất động một chỗ, ánh mắt lại không thể rời khỏi khuôn mặt của người đối diện.

"Xin chào." Vưu Thần sau một hồi im lặng cuối cùng cũng lên tiếng, khiến cho thiếu niên nọ bừng tỉnh.

"...a, x—xin chào."

Vưu Thần nghe thấy giọng điệu lắp bắp của người nọ, khóe môi nhếch nhẹ lên một chút, để lộ một vẻ mặt đầy sự khinh thường.

"Cậu là bạn của Chiếu Hy, đúng chứ?"

Thiếu niên một lần nữa ngoan ngoãn gật đầu, đôi mắt đã sớm nhìn thẳng xuống đôi giày của mình, trong lòng bỗng dưng thấp thỏm đến kì lạ. Ngón tay vô thức siết chặt quai cặp, cảm giác được cái nhìn từ người kia quả thật áp lực.

"Tên gì?"

Thiếu niên thấp giọng nói, "Dạ, em là Từ Lương, bạn cùng lớp với Tiểu Hy."

Tiểu Hy...

Vưu Thần nhất thời cười lạnh một cái, bỗng dưng cảm thấy hai tiếng "Tiểu Hy" được gọi bởi một người khác không phải là y nghe thật chướng tai.

"Được rồi." Vưu Thần lạnh nhạt xoay người, "Vào trong trò chuyện một chút."

Từ Lương sau khi nhìn thấy người nọ cuối cùng cũng chịu xoay lưng lại, cậu bèn thở nhẹ ra một hơi, áp lực cũng từ từ biến mất.

Người đàn ông khi nãy trong mắt cậu quả thật đẹp đến động lòng người, nhưng mà thái độ cùng biểu tình trên gương mặt đó không phải quá lãnh đạm hay sao?

Mà lãnh đạm kì thật cũng chưa miêu tả rõ ấn tượng đầu của Từ Lương đối với người kia nữa.

Đáng sợ thì có vẻ đúng hơn.

Từ Lương thầm nghĩ, sau đó mau chóng nối gót theo phía sau của Vưu Thần.

Ngồi đối diện Vưu Thần, Từ Lương một lần nữa phải chịu cái áp lực vô hình từ y.

Vưu Thần ngược lại rất nhàn nhã, chân vắt tréo, bộ dạng khi ngồi trông khá giống một người có quyền cao chức vọng. Một tay nâng tách trà lài lên, cánh mũi khẽ phập phồng vì mùi thơm của hoa lài lướt qua, sau đó y nhấp một ngụm thật nhỏ.

"Cậu bảo cậu tên Từ Lương đúng chứ?"

"Dạ vâng." Từ Lương căng thẳng nhìn y.

"Là bạn cùng lớp?"

"Dạ."

"Bạn thân sao?" Vưu Thần hơi nhướng mày.

"...đúng ạ."

Từ Lương sau một hồi trả lời từng câu hỏi, cậu có cảm giác như mình đang bị giáo viên trả bài vào buổi sáng của mỗi tiết học.

Còn Vưu Thần ở đối diện vẫn rất nhàn nhã nếm thử vị trà lài mới được pha nóng. Quan sát vẻ mặt của vị thiếu niên họ Từ càng lúc càng căng thẳng, y trong lòng cười khẽ một tiếng.

"Dì Ngân."

Dì Ngân ở gần đó nghe thấy Vưu Thần gọi mình liền tức tốc đi đến. Ở một bên, dì hơi cúi người nói, "Cậu Cả cần gì?"

Vưu Thần cẩn thận đặt tách trà xuống bàn trở lại, sau đó ngẩng mặt nhìn thẳng vào đôi mắt căng thẳng của Từ Lương, nhàn nhạt bảo:

"Phiền dì lên phòng gọi Chiếu Hy xuống đây. Nhớ, chỉ cần bảo là có bạn cùng lớp đến thăm thôi."

Dì Ngân nghe xong liền "vâng" một tiếng rồi tức khắc đi lên lầu.

Từ Lương sau một hồi nhìn thấy cảnh tượng vừa nãy, trong lòng không ngừng cảm thán quyền thế của người đàn ông kia.

Từng lời nói và cử chỉ của người ấy, luôn luôn khiến cho người khác phải nghiêng mình phục tùng.

Rốt cuộc người đó là ai? Nhìn khuôn mặt này...chắc không phải là ba của Tiểu Hy đâu nhỉ?

Từ Lương thầm nghĩ nghĩ, hồi lâu lại bạo gan mở lời chủ động hỏi:

"Anh tên là gì ạ?"

Vưu Thần nghe mình được hỏi thăm, ánh mắt lập tức chú ý đến Từ Lương ngồi ở đối diện.

Còn tưởng rằng sẽ căng thẳng run sợ lắm, không ngờ cũng có thể hỏi đến tên của mình.

"Vưu Thần."

À, Vưu Thần! Mình nhớ ra rồi, đây không nhầm thì là anh trai của Tiểu Hy đi? Tiểu Hy trước đây thường xuyên nhắc đến một người tên là "Thần".

Từ Lương trong lòng khẽ "à" một tiếng, sau đó nhẹ gật đầu một cái đầy lễ phép.

"Có phải anh là anh trai của Tiểu Hy không ạ?"

"Anh trai à..." Nghe hai tiếng "anh trai", Vưu Thần bỗng nhiên cười lạnh một cái, "Có lẽ vậy."

Có lẽ? Là như thế nào chứ...

Từ Lương tuy khó hiểu nhưng cũng không còn đủ dũng khí để tìm hiểu thêm. Cậu cảm giác người kia không phải là loại người đơn giản, muốn nói gì thì nói được đâu.

Có khi nói sai một từ thôi cũng có thể bị rơi đầu như chơi.

Về Vưu Chiếu Hy, sau khi nghe dì Ngân báo lại như vậy, cậu lập tức rời khỏi phòng, một mạch chạy xuống nơi phòng khách vốn luôn an tĩnh.

Nhìn thấy bóng dáng gầy guộc của Từ Lương, hai mắt Vưu Chiếu Hy khẽ sáng lên, trong lòng thật sự kinh hỷ.

Nhưng khi cậu bước đến gần hơn một chút, chậm rãi nhận ra ngoài Từ Lương đang ngồi nhìn mình thì còn có một người khác nữa.

Vưu Chiếu Hy sau khi đi lướt qua mặt người kia một đoạn ngắn mới chợt giật mình dừng lại, quay đầu nhìn một cái. Phát hiện Vưu Thần đã sớm ngồi ở đây trò chuyện cùng Từ Lương, tinh thần của cậu chốc chốc căng thẳng.

Tại sao anh cả lại ngồi đây được? Không phải...là dì Ngân đã báo cho mình trước sao?

Vưu Chiếu Hy nhìn Vưu Thần vẫn đang bình thản ngồi một chỗ không nói năng gì, cậu mím nhẹ môi, trong lòng vẫn tức giận vụ việc khi nãy.

Vô thức, cậu lại liếm qua vết thương ở môi mình. Hành động nhỏ nhặt này lại vô tình được thu vào tầm mắt của Vưu Thần, khiến cho y tâm tình không yên.

"Tiểu Hy." Từ Lương cất tiếng gọi.

Lúc này, Vưu Chiếu Hy mới quay đầu nhìn bạn thân của mình, khẽ nở nụ cười tươi rói.

"Tiểu Lương, cậu đến từ bao giờ thế?"

"À, cũng được mười phút rồi." Từ Lương thật thà khai báo.

Mười phút rồi sao?

Vưu Thần, anh dám giữ bạn của em ở dưới này sao!

Vưu Chiếu Hy vừa nghĩ liền quay lại nhìn người kia, mà người kia cũng sớm đứng dậy, toan rời đi. Tựa như chuyện này không còn liên quan đến y nữa.

"Tiếp đãi bạn cho tốt. Bạn đến thăm bệnh em đấy."

Khi sóng vai với Vưu Chiếu Hy, Vưu Thần hơi hạ người xuống, nói khẽ vào tai cậu.

Ở góc độ ngồi của Từ Lương, tư thế của hai người kia thoạt nhìn rất bình thường. Nhưng nếu để ý kỹ hơn một chút sẽ phát hiện ra Vưu Thần rất nhanh đã hôn nhẹ lên vành tai của Vưu Chiếu Hy.

Từ Lương cứ nghĩ mình bị hoa mắt, lắc lắc đầu cho tỉnh táo.

Vưu Chiếu Hy ngược lại cảm nhận được chiếc hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước kia, cơ thể nóng ran khó chịu.

Nhìn theo bóng dáng đang dần đi khuất ra phía sau vườn, Vưu Chiếu Hy thầm mắng y cả trăm thứ ngôn ngữ kì dị của mình.

"Tiểu Hy, cậu ổn rồi chứ? Sắc mặt có vẻ tệ hơn khi nãy nhỉ?"

Vưu Chiếu Hy nghe vậy, lập tức phủ nhận.

"Không có. Tớ ổn, rất khỏe."

"Khỏe thì sao lại nghỉ học?"

"...hồi sáng thì không khỏe lắm."

Dứt lời, Vưu Chiếu Hy liền kéo tay của Từ Lương, đi lên phòng của mình. Cậu luôn cảm giác bạn thân của mình nán lại trong ngôi biệt thự này sẽ rất nguy hiểm.

Bởi vì Từ Lương vốn là một con người, một con người bình thường.

Lần đầu tiên đặt chân vào phòng của Vưu Chiếu Hy, Từ Lương có chút kinh ngạc không thốt nên lời.

Gian phòng khá rộng rãi, nội thất cũng được bày trí một cách hài hòa nhất. Ở đối diện còn có một khung cửa sổ, nhìn ra vừa vặn trông thấy cả một vườn hoa màu đỏ.

Từ Lương đi đến đó, bất giác hỏi, "Kia là hoa gì vậy Tiểu Hy?"

Vưu Chiếu Hy nhìn theo hướng chỉ của Từ Lương, bĩu môi đáp, "Tớ cũng không rõ lắm, nhưng nghe đồn hoa đó có một truyền thuyết rất bi đát."

"Về tình yêu à?"

Vưu Chiếu Hy gật đầu, "Ừ, chỉ có tình yêu mới bi đát như vậy thôi."

Từ Lương thở dài, "Không có tiền cũng bi đát."

"...khụ, cậu thật là. Lại đây nói chuyện một chút nào." Vưu Chiếu Hy nhịn không được nở nụ cười, sau đó kéo cậu bạn thân lại ngồi ở trên giường.

Từ Lương trước khi bị kéo đi thì vô tình nhìn thấy một thân ảnh thoắt ẩn thoắt hiện ở phía khu vườn hoa màu đỏ kia. Vì Vưu Chiếu Hy kéo cậu đi qua nhanh cho nên cũng không thể khẳng định được ở đó có phải có người hay không nữa.

#

Không khí khi gần về tối trở nên lạnh hơn một chút. Từng cơn gió cứ mạnh mẽ thổi vào những tán lá, khiến cho chúng cứ rít lên từng đợt rì rì rào rào.

Ở phía sân sau, nơi có cả một vườn hoa màu đỏ tượng trưng cho câu chuyện tình yêu bi đát, có một thân ảnh bị bóng tối lấp đi một nửa.

Người đó luôn có một thói quen, chính là đứng lặng người ở vị trí này, ánh mắt sau đó sẽ theo phản xạ mà hướng về phía khung cửa sổ màu trắng, nơi luôn xuất hiện một thứ ánh sáng màu vàng trà. Bên trong cửa sổ, sẽ có một thiếu niên với khuôn mặt thuần túy xinh đẹp, khi sẽ tập trung học bài, khi sẽ hát múa nếu như quá nhàm chán, khi lại ngủ quên ngay trên bàn học.

Từng động tĩnh của thiếu niên ấy đều bị đôi mắt kia thu về, tạo thành một dải hình ảnh có độ dài vô hạn.

Buổi tối hôm nay cũng như thế.

Không gian vốn yên tĩnh tựa như mặt hồ bình lặng lại bị phá vỡ bởi một giọng nói khác xen vào.

"Hóa ra anh luôn có thói quen này nhỉ?"

Nghe thấy giọng nói đó, Vưu Thần cũng không hề giật mình hay kinh ngạc, chỉ là khẽ cười một cái.

"Chẳng lẽ đến bây giờ em mới phát hiện sau bao nhiêu năm luôn đi theo anh?"

Người đàn ông với thân hình cao to săn chắc từng bước đi lại gần, cũng đứng ngay vị trí có thể nhìn thấy khung cửa sổ màu trắng kia. Hai cánh tay ôm trước ngực, bình thản tiếp lời.

"Đương nhiên là em phát hiện ra từ lâu rồi. Nhưng chỉ có điều, không nghĩ đến anh thật sự vì lý do đấy mà có thói quen này."

"Lý do đấy là gì?"

"Vưu Chiếu Hy."

Nghe đến ba từ kia thoát ra từ miệng người kia một cách trơn tru và đầy tự tin, Vưu Thần lập tức bật cười một tiếng.

"Quả nhiên là đứa em luôn đồng hành cùng anh."

Vưu Kiện nghe vậy liền lắc nhẹ đầu, đôi chân mày khẽ nhíu lại:

"Anh có biết mình đang làm gì không vậy?"

"Anh luôn biết mình đang làm cái gì."

Vưu Kiện im lặng lắng nghe, trong đầu lại vô thức nhớ đến những gì mà mình từng chứng kiến, một lúc sau mới có thể tiếp tục:

"Tiểu Hy thật sự không phải là của Huyết tộc sao?"

Vưu Thần vẫn nhất mực nhìn về phía khung cửa sổ, nhàn nhạt đáp:

"Không phải là của Huyết tộc, làm sao có thể ở lại nơi này mà lớn lên đến bây giờ?"

"Em cũng thật sự không hiểu nổi. Nếu đã là như vậy, làm sao anh có thể---"

"Rốt cuộc em đang muốn nói về vấn đề gì đây? Có thể trực tiếp hơn không? Anh, rất ghét vòng vo."

Vưu Kiện nghe vậy liền đứng hình một chút. Đầu lưỡi giống như bị đông cứng, trong đầu cố gắng sắp xếp từ ngữ thật cẩn thận trước khi nói.

Vì chuyện kia, quả thực rất nhạy cảm để bàn đến. Nhưng không nói, hắn sẽ không chịu được.

"Đêm hôm đó, em đã nhìn thấy hai người."

Một câu này đã khiến cho Vưu Thần phải rời mắt khỏi hình dáng của thiếu niên nọ mà nhìn sang Vưu Kiện.

Vưu Kiện ngược lại có vẻ không muốn tin những gì mình sắp nói:

"Nhìn thấy anh cùng Tiểu Hy đã..."

Còn chưa đợi Vưu Kiện nói xong, Vưu Thần đã giúp hắn hoàn thành câu nói.

"...đã hôn nhau."

Chứng kiến thái độ dửng dưng của Vưu Thần, Vưu Kiện tựa như nghe thấy một tiếng nổ trong đầu mình.

Ba từ "đã hôn nhau" thật sự đơn giản như vậy sao?

Anh cả, anh đang nghĩ cái quái gì thế?

"Anh tại sao lại có thể như vậy? Tiểu Hy là em trai của anh đấy!"

Vưu Thần nhìn vẻ mặt đang vô cùng khó tin của Vưu Kiện, bỗng nhiên lại hỏi một câu:

"Như thế nào thì mới có thể?"

"..." Vưu Kiện trợn tròn mắt nhìn Vưu Thần, đột nhiên lại không biết phải đáp như thế nào.

Như thế nào thì mới có thể? Anh cả, ý của anh chung quy vẫn muốn "sẽ như thế" với Chiếu Hy đấy à!

"Không trả lời được à?" Vưu Thần khẽ cười, "Thế thì anh vẫn có thể đúng không?"

"Mà, có thể hay không, chỉ phụ thuộc vào mỗi một mình anh quyết định thôi."

"Một mình anh? Chiếu Hy thì làm sao? Thằng nhóc đó sẽ không---"

Vưu Thần rất nhanh liền chặn lại câu nói của Vưu Kiện, ánh mắt hòa khí khi nãy phút chốc hóa thành một mảng lạnh lẽo khó hiểu:

"Anh bảo, một mình anh, thì chính là một mình anh mà thôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.