Ngoài tiếng gió thổi vào vòm lá, tiếng côn trùng rả rích trong đám cỏ, thỉnh thoảng một vài con cú rúc lên não nùng, không còn một âm thanh nào khác.
Thiết Quải Tiên tì cây thiết trượng xuống đất đứng bất động như pho thạch tượng, không nói một lời.
Thôi Mẫn và Chúc Ưng Dương cũng đứng im không dám lên tiếng, đưa mắt nhìn quanh hy vọng phát hiện ra được chút dấu vết gì.
Thời gian như ngưng kết lại.
Đột nhiên Thiết Quải Tiên dỏng tai lên.
Lão nghe mường tượng như có tiếng người phát ra từ đâu đó.
Lão hóa tử vốn vận công phu “Thiên Lý Thính Thị” từ trước, phát hiện tiếng người vang lên từ dưới đất ngay trong khu mộ!
Hơn nữa còn nghe được câu nói :
- Trung nguyên giai tiết, Mạnh Lan Thắng Hội!
Nhưng vẫn chưa xác định cụ thể tiếng nói từ đâu, cố nghe thêm nhưng đối phương đã ngừng bặt.
Chờ một lúc vẫn không nghe thấy gì, lão vung cây trượng đập mạnh vào nền đá nghe “Choang” một tiếng làm cho lửa tóe lên, miệng quát lớn :
- Kẻ nào vừa nói chui lên khỏi mộ mau!
Tiếng quát như sấm động, dội vào những vách đá phía xa ngân vang không dứt.
Nhưng qua một hồi lâu vẫn không có tiếng trả lời.
Thiết Quải Tiên tính nóng như lửa, vung trượng lên như muốn đánh nát ngôi mộ thì tiếng nói lại cất lên :
- Hãy nhớ... ngày mười năm tháng bảy... Mạnh Lan Thắng Hội... đừng quên!
Thiết Quải Tiên hạ cây trượng xuống.
Lần này thì lão đã nghe rõ, giọng nói mảnh như tơ đó phát ra từ dưới tấm bia đá ngay trước mộ.
Tấm bia khá lớn, chỉ cách nấm mộ chừng ba thước.
Chẳng lẽ có người nấp sau đó?
Lão hóa tử tung mình nhảy lên tấm bia nhìn quanh, nhưng làm gì có người?
Thôi Mẫn và Chúc Ưng Dương tuy không hiểu chuyện gì nhưng cũng nhón chân chạy theo.
Lão lại quát lên :
- Các hạ là kẻ nào mà thu đầu rụt cổ giữa mộ địa như thế? Có bản lĩnh thì hãy hiện thân để lão hóa tử ta được thỉnh giáo...
Âm thanh ma quái đó lại vang lên :
- Các hạ chớ cuồng! Dù sao cũng không thoát khỏi ngày mười lăm tháng bảy, Mạnh Lan Thắng Hội đâu!
Bây giờ Thiết Quải Tiên đã xác định được tiếng nói từ dưới tấm bia vang ra, không còn nghi ngờ gì nữa.
Đến Thôi Mẫn và Chúc Ưng Dương cũng nghe thấy.
Thiết Quải Tiên chợt ngửa mặt cười to một tràng rồi nói :
- Bằng hữu! Ngươi dùng thuật Thiên Lý Truyền Âm và công phu Luyện Âm Thành Tơ, lợi dụng tấm bia này chặn lại nên nghe như phát ra từ đây. Hô hô! Chút xảo thuật tầm thường đó không qua mắt được lão hóa tử ta đâu!
Thôi Mẫn, Chúc Ưng Dương lập tức hiểu ra.
Nên biết một người võ công luyện đến trình độ xuất thần nhập hóa thì có thể dùng âm thanh phát ra từ miệng mình thành một luồng khí như tơ hướng tới bất cứ nơi nào mình muốn.
Chẳng hạn như thủ pháp Truyền Âm Nhập Mật cũng dựa trên nguyên tắc này nhưng chỉ trong trường hợp người nghe đứng trực diện ở một khoảng cách nhất định không quá xa, thanh âm như sợi chỉ truyền đến tai người nghe mà người đứng bên cạnh lại không nghe thấy gì.
Nhưng thuật Thiên Lý Truyền Âm và Luyện Âm Thành Tơ thì còn cao hơn một bước, cũng tương tự như Truyền Âm Nhập Mật nhưng có thể thực hiện trong khoảng cách tới hai dặm.
Trong giang hồ những người luyện được thủ pháp này không nhiều.
Điều đó chứng tỏ tên giả thần mạo quỷ ở đây võ công đã thuộc hàng đỉnh cao của võ lâm rồi!
Thiết Quải Tiên đang nghĩ ngợi thì từ trên không chợt vang lên tràng cười thâm trầm và tiếng nói vọng xuống :
- Không sai! Xem ra các hạ có chút kiến thức. Nhưng ngươi đã được liệt danh vào sổ tử, không thể sống quá ngày mười lăm tháng bảy tới đây đâu!
Thanh âm phiêu dật, lúc gần lúc xa, thoắt tả thoắt hữu, không sao xác định được cự ly và phương hướng!
Chúc Ưng Dương chợt quát to :
- Đại sư ca của ta là Vạn Giao của phái Thái Sơn có phải bị ngươi hại rồi không? Nếu có bản lĩnh thì hãy tới đây, cùng thiếu gia quyết một trận thắng phụ!
Tiếng người kia trả lời :
- Vạn Giao đã được xếp vào làm Cửu U thị vệ rồi, đó là vinh hạnh cho phái Thái Sơn các ngươi. Tiểu tử chớ cuồng ngạo! Nếu vào lúc khác ngươi dám bất kính như vậy tất sẽ không thoát được tội chết đâu!
Chúc Ưng Dương nghe nói đại sư ca Vạn Giao còn chưa bị hại, có phần nhẹ nhõm ra đôi chút.
Hắn đang định lên tiếng thì Thiết Quải Tiên đã quát lên :
- Các hạ khẩu khí không nhỏ. Lão hóa tử ta xông pha trong giang hồ mấy chục năm, đây là lần đầu gặp một tên cuồng ngạo như thế!
Người kia “Hừ” một tiếng nói :
- Nếu gặp trước thì thi thể ngươi đã mục nát lâu rồi!
Giọng hắn trở lên lạnh như băng, đầy đe dọa và có gì đó bí hiểm đáng sợ như tiếng phán từ địa ngục!
Chung quy vẫn không sao xác định được tiếng nói từ đâu vang tới.
Thiết Quải Tiên cố nén giận hỏi :
- Vừa rồi kẻ thảm sát Trí Nhất hòa thượng phái Thiếu Lâm, Võ Đang tam kiếm, Thanh Thành song hạc, phu thê Trấn Nam Song Hiệp và những người khác cũng chính là ngươi, đúng không?
Người kia thừa nhận ngay :
- Không sai!
Thiết Quải Tiên lại hỏi :
- Mạnh Lan Thắng Hội vào ngày mười lăm tháng bảy sẽ cử hành ở đâu?
Tiếng trả lời :
- Đến lúc đó sẽ biết! Dù thế nào thì ngươi đã có danh trong quỷ lục, không qua khỏi ngày đó đâu!
- Hô hô hô hô...
Thiết Quải Tiên bỗng phá lên cười to một tràng rồi nói :
- Người đời xưa nay ai đã thoát được cái chết? Lão hóa tử ta từ lâu rồi không lưu tâm đến chuyện sinh tử nữa, không giống thứ chuột ngươi co đầu rụt cổ, sợ lộ mặt giữa nhân gian đâu!
Giọng nói người kia bỗng đanh lại :
- Chẳng qua ta cần ngươi truyền tin tức cho võ lâm đó thôi, nếu không đừng hòng sống mà ra khỏi đây!
Thiết Quải Tiên nghĩ thầm :
- “Bọn Trí Nhất hòa thượng mười ba người vừa bị hắn hại, võ công từng người tuy không bằng mình nhưng cũng đều thuộc hàng nhất lưu cả. Tên này nói tuy có cuồng ngông nhưng chẳng phải không có cơ sở. Vừa rồi hắn giỡn mặt mình trong rừng thì biết. Chỉ e cái gọi là Mạnh Lan Thắng Hội là chuyện rất hệ trọng, liên quan đến sự an nguy của toàn bộ võ lâm, biết đâu giang hồ sáp trải qua một cuộc gió tanh mưa máu... Nhưng không biết tên này là ai? Với kinh nghiệm của mình mà vẫn không nhận ra được chút gì...”
Nghĩ thế, lão gật đầu nói :
- Các hạ nghĩ thế không sai! Lão hóa tử ta sẽ truyền tin tức, đương nhiên các phái trên giang hồ sẽ tin. Nhưng muốn vậy các ngươi cũng phải hiện thân cho lão hóa tử ta thấy mặt mới được!
Không có tiếng trả lời.
Thiết Quải Tiên chờ hồi lâu nhưng không thấy có phản ứng gì, không biết hắn đã đi xa hay lẩn quất đâu đây chờ thời cơ xuất thủ?
Nghĩ thế, ba người thấy căng thẳng lên.
Thiết Quải Tiên vẻ mặt rất ngưng trọng, hướng sang Thôi Mẫn và Chúc Ưng Dương ra hiệu cho hai người đứng gần sau lưng, còn mình ngầm vận sẵn chân khí lên toàn thân, ngưng thần giới bị sẵn sàng xuất thủ.
Cứ như thế hồi lâu vẫn không thấy có động tĩnh gì.
Thôi Mẫn không nhịn được, bật lên hỏi :
- Lão tiền bối... thứ chuột đó...
Thiết Quải Tiên đưa tay ra hiệu cho nàng đừng nói nữa.
Thôi Mẫn chưa kịp im tiếng thì từ trên không bỗng truyền đến giọng nói lạnh lùng, đứt đoạn :
Giọng nói phát ra hết sức chậm rãi nhưng có gì đó rất đáng sợ, có thể là ma lực, hoặc nội lực hàm chứa trong đó làm người nghe phải kinh hồn táng đởm.
Mới nghe vài tiếng, Thiết Quải Tiên đã biến sắc, vội vàng quay lại Thôi Mẫn và Chúc Ưng Dương, chỉ tay ngược với hướng phát ra tiếng nói lên tiếng giục :
- Các ngươi chạy nhanh lên! Thi triển hết khinh công, chạy theo hướng ra chỉ càng nhanh càng tốt!
Thôi Mẫn ngạc nhiên hỏi :
- Lão tiền bối...
Thiết Quải Tiên ngắt lời :
- Đừng nói gì cả! Chạy nhanh đi! Ta sẽ bảo hộ!
Thôi Mẫn, Chúc Ưng Dương thấy Thiết Quải Tiên mà cũng sợ hãi như thế biết rằng việc rất nghiêm trọng nên không dám chậm trễ, nhằm hướng tay chỉ của Thiết Quải Tiên thi triển thân pháp lao đi.
Lão hóa tử lấy con khỉ Tiểu Lục Tử trên vai xuống xua nó chạy theo hai người, sau đó cầm ngang cây thiết trượng, vận công làm xương cốt kêu lên lách cách, đứng chờ đợi.
Thôi Mẫn và Chúc Ương Dương phóng chạy như bay, sau vài khắc được ước hơn mười mấy dặm.
Bây giờ trời đã sáng, hai người mới ngẩng lên thấy phía trước có một tiểu trấn, mới bước chầm chậm dần lại.
Trên quan lộ đã rải rác có hành nhân.
Chợt nghe giọng Thiết Quải Tiên vang lên từ phía sau :
- Hiện giờ mới coi là thoát hiểm. Các ngươi hãy đi theo ta. Phía trước là Chi Giang. Chúng ta không cần tiến vào thành, cứ ở đây điểm tâm, để lão hóa tử ta uống vài chén rượu đỡ ghiền rồi bàn đến công chuyện!
Thôi Mẫn, Chúc Ưng Dương cùng quay lại, thấy Thiết Quải Tiên đã theo kịp mình từ lúc nào!
Con Tiểu Lục Tử đã bò lên vai lão, chớp chớp đôi mắt màu vàng thau nhìn hai người.
Thôi Mẫn cất tiếng :
- Lão tiền bối...
Thiết Quải Tiên ngắt lời, cười hô hô nói :
- Lão hóa tử ta vẫn đi phía sau cách các ngươi một quãng thôi mà! Ta biết hiện các ngươi có rất nhiều điều muốn hỏi, không sai chứ? Chuyện này chính ta cũng mới gặp lần đầu! Mà thôi, ta vừa bảo tìm chỗ lót dạ kiếm vài chén rượu xong hãy nói!
Lão nói xong bước sấn lên trước, đi thêm được chừng nửa dặm thì gặp một quán trà bên đường liền dừng lại ngoắt tay ra hiệu cho hai người vào.
Lúc đó đã sáng bảnh, hành nhân thương khách đã đông dần lên.
Tiết trời tháng sáu oi bức, khách bộ hành thường tranh thủ lúc sáng sớm mát trời để đi đường.
Trong quán đã có một số khách nhân.
Thấy một lão hóa tử què chân dẫn theo một thiếu niên tuấn tú và một thiếu nữ đẹp như thiên tiên vào quán, ai nấy đều tỏ ra kinh ngạc.
Tiểu nhị liền mang trà đến.
Thiết Quải Tiên sai mang tới năm cân rượu ngon và hai cân thịt bò ninh nhừ xào với đậu.
Ăn uống xong, lão còn cởi từ thắt lưng ra một hồ lô lớn vảo tiểu nhị đong đầy rượu vào rồi mới trả tiền rời quán.
Ba người tiếp tục hành trình.
Thôi Mẫn đang nóng lòng muốn biết rõ chuyện vừa rồi, vừa định hỏi thì Thiết Quải Tiên đã gạt đi :
- Ra khỏi Chi Giang trấn không xa sẽ có một ngôi Thành Hoàng miếu, chúng ta sẽ vào đó nói chuyện!
Nói xong gõ trượng lộc cộc đi tới.
Hai thiếu niên đành nén lại tính tò mò.
Qua khỏi trấn trừng hai dặm, Thiết Quải Tiên rời khỏi đường cái rẽ vào núi.
Thôi Mẫn và Chúc Ưng Dương không hỏi, cứ cắm cúi bước theo.
Đi thêm chừng nửa dặm, quả nhiên trông thấy một ngôi Thành Hoàng miếu thấp thoáng trong đám cổ tùng ở chân núi.
Ngôi miếu trông đã khá hoang tàn, lại vắng vẻ và cách xa đường cái nên ít người lai vãng.
Trong đại điện, ngoài những thần tượng trông còn tương đối hoàn chỉnh, còn thì tường xiêu mái dột, khắp nơi mạng nhện và bụi bặm bám đầy.
Thiết Quải Tiên bắt con Tiểu Lục Tử xuống, đưa tay phất xuống đài cúng cho đỡ bụi rồi ngồi xuống, chỉ tay sang bên cạnh.
Chúc Ưng Dương hiểu ý ngồi cạnh lão, Thôi Mẫn ngồi sang bên kia.
Vừa tọa định xong, Thiết Quải Tiên mới thở dài nói :
- Các ngươi vừa thấy đấy, nhiều cao thủ của các đại môn phái đã bị tên ma đầu đó bắt, Thiết Bối Thương Cù Võ Công Vọng và Vạn lão đại thậm trí không kịp hoàn thủ một chiêu... Trường kiếp nạn này không phải bình thường đâu. Các ngươi nghe lão hóa tử ta kể xong, chúng ta phải lập tức đi ngay!
Chúc Ưng Dương băn khoăn nói :
- Lão tiền bối, đại sư ca của vãn bối và Võ lão anh hùng còn ở trong tay địch nhân, sao có thể...
Thiết Quải Tiên xua tay ngắt lời :
- Đương nhiên ta biết! Thế nhưng ta cam đoan rằng hai người đó trước mắt còn chưa gặp điều gì nguy hiểm đâu. Điều quan trọng nhất là rằm tháng bảy tới đây. Hiện giờ tới đó chỉ còn hơn một tháng nữa, thời gian như vậy là quá cấp bách. Ngươi hãy nhanh chóng chạy về Thái Sơn đem tất cả những gì chứng kiến và điều ta sắp kể báo lại với tôn sư.
Lão quay sang Thôi Mẫn :
- Thôi cô nương cũng phải tức tốc trở về Kiềm Dương. Giang hồ truyền ngôn dậy lên rằng Mai Quân Bích đánh bại Cửu Thiên Ma Nữ và Thái Bạch Thần Ông ở Lục Thiệu sơn, có lẽ đang trên đường về. Cô nương hãy cố tìm cho được y để cùng tham gia vào việc trừ hại cho võ lâm. Nhất định Mai Quân Bích sẽ không từ chối đâu. Thời gian đã quá cấp bách, hãy nói với lệnh tổ là lão hóa tử ta thỉnh cầu lệnh tổ giúp một tay. Còn ta tranh thủ thời gian này liên lạc với các đại môn phái, bàn cách cùng giệt trừ kiếp nạn.
Hai người biết tình hình nghiêm trọng, liền gật đầu nhận lệnh.
Nhưng Chúc Ưng Dương còn hướng sang Thôi Mẫn nói :
- Mai Tam công tử còn có hai thư đồng ở lại Duyệt Lai khách điếm tại Kiềm Dương. Thôi cô nương cứ tới đó hỏi thì biết nội tình.
Thôi Mẫn gật đầu, nhìn Thiết Quải Tiên nói :
- Lão tiền nối sai bảo, vãn bối đương nhiên tuân lệnh. Nhưng chúng ta sau này sẽ gặp lại nhau ở đâu?
Thiết Quải Tiên gật đầu cười đáp :
- Hỏi rất hay! Lão hóa tử ta suýt nữa quên mất...
Quả thật lão chưa nghĩ đến vấn đề này, vì lúc đó mới trầm ngâm nghĩ ngợi một lúc mới nói :
- Tên ma đầu đó đã xuất hiện tại Tống Thị Nghĩa Địa, coi đó là cấm địa Cửu U Địa Phủ của mình, nghĩa là sào huyệt của hắn không xa nơi này bao nhiêu. Như vậy... tốt nhất là chúng ta cứ tập trung tại Ma Bàn Châu trước ngày mồng mười tháng bảy!
Thôi Mẫn gật đầu “Dạ” một tiếng, lại hỏi :
- Lão tiền bối chỉ nghe giọng mà chưa thấy mặt tên ma đầu đó thế nào, thậm chí chưa biết là người hay quỷ... Chẳng lẽ lão tiền bối không làm gì được hắn?
Thiết Quải Tiên nhíu chặt đôi mày rậm, trầm ngâm một lúc rồi lắc đầu nói :
- Việc này những bậc tiền bối trong giang hồ trước đây một đời đều nghe nói. Nhưng không ai thấy được bản lai diện mục của tên ma đầu đó, cũng không ai biết cụ thể sự việc ra sao. Lão hóa tử ra cũng thế. Bởi vì tất cả nạn nhân của ma đầu đó không một ai sống sót.
Chúc Ưng Dương “À” một tiếng hỏi :
- Đó là chuyện bốn năm mươi năm trước, lúc đó lão hóa tử ta đang ở tuổi thanh niên. Bấy giờ có rất nhiều cao thủ trong giang hồ thuộc cả hắc bạch lưỡng đạo vô duyên vô cớ bị giết chết. Sau nhiều vụ khám nghiệm kỹ tử thi thấy tất cả không bị hao tổn khí lực, cũng không có bất cứ một thương tích nào trên người, cũng không bị nội thương. Ngoài ra nạn nhân đều rút sẵn binh khí ra trong tư thế sẵn sàng đối địch, nhưng trong số hàng trăm người bị chết theo kiểu đó thì không có người nào có hiện tượng giao chiến, dù chỉ một chiêu!
Cả hai thiếu niên bị cuốn hút vào câu chuyện ly kỳ.
Thôi Mẫn ngạc nhiên hỏi :
- Vậy thì họ chết thế nào chứ?
Thiết Quải Tiên xua tay kể tiếp :
- Về tử trạng, mặt của nạn nhân hơi co lại, hai mắt mở to hơn bình thường một chút, ngoài ra không có gì đặc biệt. Bởi vì những vụ án như thế liên tục phát sinh làm chấn động giang hồ nên tất cả võ lâm đều hêt sức chú ý. Theo suy đoán của nhiều nhân vật rất có danh vọng lúc đó thì da mặt co lại, mắt trương lớn là vì khi lâm tử đã nghễnh mặt nhìn lên không và phát hiện ra điều gì đó rất đáng sợ gì đó rồi chết đi...
Thôi Mẫn lại hỏi :
- Lão tiền bối, có phải những người đó nghe câu lúc nãy chúng ta vừa nghe mà sợ quá chết đi phải không?
Thiết Quải Tiên gật đầu :
- Không sai! Câu đó là “Diêm Vương đã định canh ba chết, kẻ nào dám để tới canh năm?”. Cao thủ hắc bạch lưỡng đạo trong giang hồ chết một cách kỳ bí như vậy rất nhiều nên mọi người thấy tình hình quá nghiêm trọng, nghĩa là trong võ lâm xuất hiện một nhân vật huyền bí võ công cực cao đe dọa đến an ninh của toàn võ lâm. Thế là các phái chính tà khắp nơi cử ra rất nhiều cao thủ tra tìm. Nhưng sau nhiều tháng điều tra mà không có kết quả gì, hơn nữa những người được phái đi còn bị giết mất không ít, tử trạng không khác gì trước đây. Sau đó có hai người nấp kín ở khu vực lân cận được chứng kiến vụ giết người thần bí này. Hai người đó may mà thoát chết, kể lại rằng trước khi nạ nhân bị giết nghe trên không vọng xuống hai câu nói: “Diêm Vương đã định canh ba chết, kẻ nào dám để tới canh năm?” Không hề có xảy ra động thủ gì cả. Nhưng họ chỉ biết có vậy. Rốt cuộc cũng không ai biết tên ma đầu đó giết người bằng cách nào, bởi vì đương nhiên người ta không thể chỉ vì nghe một câu nói đến nỗi sợ quá mà chết, nhất là trong số nạn nhân có không ít cao thủ tuyệt đỉnh. Nhưng dù sao hai câu nói trên cũng trở thành nỗi kinh hoàng của toàn võ lâm thiên hạ, không ai dám nói lên hai câu này, và người ta mệnh danh cho tên ma đầu đáng sợ đó là Câu Hồn Luật Lệnh. Chung quy, nhiều người bị giết như thế mà không ai biết hình dáng thủ phạm ra sao, đừng nói đến diện mạo...
Chúc Ưng Dương thốt lên :
- Thật là chuyện ly kỳ như huyền thoại...
Thiết Quải Tiên dừng một lúc, lại kể tiếp :
- Thực ra nạn nhân đa số là người trong hắc đạo nên chúng cử ra một nhân vật võ công cao cường nhất, uy danh cũng rất lớn, đó là Hải Tâm sơn chủ Thiên Thủ Quan Âm ở Đông Hải, chính là sư phụ của Tôn Tương Liên cô nương...
Cả Thôi Mẫn, Chúc Ưng Dương cùng “Ồ” lên một tiếng :
Thiết Quải Tiên vẫn đều giọng kể :
- Vị Thiên Thủ Quan Âm triệu tập một đại hội quần ma, mục đích là để đối phó với nhân vật huyền bí Câu Hồn Luật Lệnh đó.
Cũng trong thời gian này, những nhân vật chính phái cũng tổ chức đại hội ở Tung Sơn Thiếu Lâm tự, từ đó mà giang hồ nảy ra một danh hiệu là Cửu đại môn phái.
Thôi Mẫn, Chúc Ưng Dương lại “À” lên một tiếng.
Danh từ Cửu đại môn phái thì nghe nói đến nhiều, thế mà bây giờ họ mới biết nguyên do vì đâu mà có tên ấy.
Nguyên sự kiện trọng đại đó của võ lâm cũng liên quan đến Câu Hồn Luật Lệnh.
Đương nhiên trong võ lâm qua các kỳ, không phải chỉ có chín môn phái Thiếu Lâm, Võ Đang, Thanh Thành, Hoa Sơn, Nga Mi, Thái Sơn Bàn Thạch bảo, Chung Nam Sơn, Côn Lôn và Ngũ Đài sơn, một số môn phái trong đó không lớn hơn nhiều môn phái khác, chẳng qua vì bấy giờ không tham gia Tung Sơn đại hội mà thôi.
Chúc Ưng Dương hỏi :
- Lão tiền bối, lúc đó cả hắc đạo và bạch đạo cùng tổ chức đại hội, vậy hung thủ thần bí kia có phản ứng gì không?
Thiết Quải Tiên đáp :
- Đúng thế! Bấy giờ chính là các phái đều đã có liên minh, hung thủ thần bí đó hình như thấy tình hình bất lợi nên không hoạt động nữa, từ đó biệt tích giang hồ, cũng không còn những vụ giết người bí hiểm như trước và từ bấy đến nay không còn ai nghe hai câu “Diêm Vương đã định canh ba chết, kẻ nào dám để tới canh năm?” rùng rợn nữa.
Vì Câu Hồn Luật Lệnh hoạt động quá nhiều năm mà không ai thấy người, vì thế sau này đều cho đó là một nhân vật huyền thoại...
Thôi Mẫn hỏi :
- Như vậy là sau bốn năm chục năm, hôm nay lần đầu tiên Câu Hồn Luật Lệnh trùng hiện giang hồ?
Thiết Quải Tiên gật đầu :
- Không sai! Bốn mươi năm qua, trên giang hồ hầu như không còn ai nhắc tới Câu Hồn Luật Lệnh nữa.