Thời Độ không có hứng thú lớn với việc đi quán bar cùng Tề Hiến, nhưng người đồng hành lại có thêm Ngu Chiếu Hàn thì lại khác, hơn nữa cậu cũng muốn biết nguyên nhân tại sao trạng thái của Tề Hiến lại không tốt. Vì vậy, chuyến hành trình đến quán bar có xe tăng cùng hai C của R. H.
Ba người lái xe vào quán bar. Tề Hiến nhìn thấy hai người còn đeo khẩu trang, cười nói: “Ở quán bar mà còn đeo khẩu trang thì có chút kỳ quái. Em trai yên tâm, ánh sáng trong quán bar không tốt, sẽ không dễ dàng bị nhận ra.”
Nghĩ rằng hầu hết trạch nam chơi game sẽ không đến mấy chỗ linh tinh như quán bar, Thời Độ bỏ khẩu trang xuống, nhưng vẫn đội mũ lưỡi trai, “Được, em tin anh một lần.”
Quán bar đang diễn tấu bài nhạc nhẹ nhàng thư dãn, ca sĩ đang cầm mic, vẻ mặt say sưa, ánh sáng lúc sáng lúc tối giống như mang theo một lớp sương mù ái muội.
Đi cùng hai người đồng độii, Ngu Chiếu Hàn có thói quen đi trước dẫn đường, dẫn theo Tề Hiến cùng Thời Độ đến quầy bar. Anh cũng không biết vì sao lại muốn đến quầy bar, nhưng bình thường nam chính lạnh lùng đều đến quầy bar uống rượu, có thể là uống rượu ở ghế lô không ngầu như uống ở đây chăng?
“Tề Hiến! Bên này!”
Tề Hiến nhìn thấy bạn mình ngồi ở giữa ghế dài vẫy tay, nói: “Đội trưởng dẫn em trai đi chơi một chút đi, anh chào hỏi bạn bè một chút đã.”
Ngu Chiếu Hàn nói: “Được.”
Hai người ngồi xuống quầy bar. Giống như trong kịch bản của Ngu Chiếu Hàn, nhân viên phục vụ đã tiếp đón bọn họ trước tiên, hỏi họ muốn gọi đồ uống gì.
Thời Độ tùy tiện gọi cho bản thân mình một loại rượu nghe tên có vẻ không tồi. Cậu hỏi Ngu Chiếu Hàn: “Có muốn gọi một ly nước trái cây cho anh không?”
Ngu Chiếu Hàn nói: “Anh đã hai mươi tuổi, không cần em gọi nước trái cây cho anh.”
Thời Độ không ngờ Ngu Chiếu Hàn cũng sẽ muốn uống rượu. Cậu biết ngày thường Ngu Chiếu Hàn uống rượu vang ở trong căn cứ chỉ để giả ngầu, Ngu Chiếu Hàn chân thật không thích uống rượu chút nào. Cá Cá thích uống ngọt.
“Trước mặt anh Hiến không cần phải giả vờ,” Thời Độ nói, “Khi nào anh ấy quay lại, em đổi với anh.”
Ngu Chiếu Hàn lắc đầu: “Ý của anh là, anh có thể tự mình gọi nước trái cây được.”
Thời Độ bật cười, làm ra động tác “Mời”.
Lúc Ngu Chiếu Hàn mở miệng lại thay đổi ý định, nói với nhân viên phục vụ: “Phiền cậu cho tôi một cốc sữa bò có đường.”
Trên mặt nhân viên phục vụ vẫn lộ ra nụ cười chuyên nghiệp: “Xin lỗi, chỗ chúng tôi không có sữa bò có đường.”
Ngu Chiếu Hàn hỏi: “Vì sao?”
Anh biết đến quán bar chủ yếu là để uống rượu, nhưng nếu như đã có nước trái cây không còn, vì sao lại không thể có sữa bò có đường.
Thời Độ tiến đến bên tai Ngu Chiếu Hàn, nhỏ giọng: “Cá Cá nghĩ xem, hầu hêt mọi người đến quán bar đều để mua say, uống đến mức nôn ra. Nếu như bọn họ uống nhiều sữa bò quá, đến lúc đó lại nôn ra sữa có phải là quá ngốc hay không?”
Ngu Chiếu Hàn lẳng lặng mà nhìn Thời Độ một hồi lâu, nói: “Anh chỉ tay chân vụng về trong sinh hoạt thôi, không phải thiểu năng trí tuệ. Em cảm thấy anh sẽ tin lời giải thích này sao?”
Thời Độ cười dỗ dành: “Lúc nào về em mua sữa bò cho anh, hiện tại uống tạm một ly nước trái cây được không?”
Ngu Chiếu Hàn cũng không phải là một người khó nói chuyện, gật gật đầu nói: “Được, nhưng mà chúng ta phải nói với người pha chế mấy câu.”
Thời Độ hỏi: “Vì saoì?”
“Đây là kịch bản.” Ngu Chiếu Hàn nói, “Thời điểm nói chuyện phiếm, nhớ phải đong đưa ly rượu, giọng nói phải không chút để ý. Sau đó sẽ có cô gái xinh đẹp tiến lại gần chúng ta, chúng ta phải biểu hiện xa cách một chút, tốt nhất là không cần nhìn vào mắt bọn họ… Thật ra anh thấy như vậy có chút không lễ phép, nhưng mà trong kịch bản là như vậy nên anh cũng không có cách nào.”
Thời Độ nói: “Quên kịch bản của anh đi, ngoan.”
Tề Hiến không yên tâm đội trưởng cùng em trai, người thì ngồi ở trên ghế lô nhưng thường xuyên hướng về phía quầy bar nhìn một cái. Người bạn kia đưa một hộp thuốc qua, theo ánh mắt của Tề Hiến mà nhìn thấy hai người, nhịn không được nói: “Thanh niên trong giới thể thao điện tử mấy ông đều có bộ dáng như vậy sao? Sao lại còn đẹp hơn trong giới giải trí.”
Tề Hiến rút ra một cây châm lửa, ngậm ở trong miệng cười: “Không, chỉ có bọn họ là như vậy.”
Người bạn kia hứng thú bừng bừng: “Không giới thiệu một chút?”
Tề Hiến giới thiệu đơn giản: Mặc áo phông đen là đội trưởng Ngu của tôi, người kia là em trai nhỏ tuổi nhất trong đội.”
Người bạn kia đánh giá hai người, “Khí thế của đội trưởng thật trưởng thành nha, diện mạo lại tinh xảo lạnh lùng, mấy em gái đều thích kiểu này. Em trai trẻ trung đầy sức sống, khẳng định càng hấp dẫn mấy chị gái gợi cảm hơn.”
Người bạn kia vừa nói xong, hai cô gái đã chủ động đi qua làm quen với bọn họ. Một người thanh tú dễ thương, một người gợi cảm bá đạo, hai người một trái một phải chia nhau ngồi bên cạnh Ngu Chiếu Hàn cùng Thời Độ.
Người bạn kia vỗ đùi, đắc ý nói: “Tôi đã nói mà!”
Tề Hiến cầm lấy chén rượu thăm hỏi: “Ánh mắt ông đúng là độc.”
Đói mặt với hai cô gái đang đến gần, Ngu Chiếu Hàn dùng ánh mắt nói với Thời Độ: Thời Độ, làm theo kịch bản của anh.
Thời Độ cũng dùng ánh mắt nói: Em không.
Người ngồi bên cạnh Thời Độ là một chị gái mặc váy hai dây màu đen, tóc dài xoăn đuôi, đôi môi đỏ rực, “Em trai nhỏ nhìn thật trẻ nha,” Chị gái tóc xoăn cười như bông hoa hồng có gai, “Đã hai mươi chưa?”
Thời Độ cũng cười cười: “Chưa.”
“Vậy mười tám hay là mười chín?”
“Mười tám.”
Chị gái tóc xoăn cười càng thêm kiều diễm: “Đứa nhỏ 18 tuổi đến nơi thế này rất nguy hiểm, đặc biệt là những bé đẹp trai như em. Để chị gái bảo vệ em được không?”
“Cảm ơn chị gái, em tới cùng anh em.” Khủy tay của Thời Độ đáp lên bả vai của Ngu Chiếu Hàn, “Anh ấy sẽ bảo vệ em thật tốt, em không cần người khác.”
Chị gái tóc xoăn “À” một tiếng, âm cuối như gãi đúng chỗ ngứa khiến cho người khác không thể ngồi yên. Cô gái ngồi bên cạnh Ngu Chiếu Hàn cũng nhân cơ hội lên tiếng, “Anh trai nhìn cũng thật trẻ nha….”
Cô gái sửng sốt, có chút co quắp mà nói: “Không, không có việc gì……”
“Không có việc gì, chính là muốn kết bạn với hai người mà thôi.” Chị gái tóc xoăn móc ra một tấm card có ghi phương thức liên lạc từ trong ví ra, in lên đó một nụ hôn. Cô đè tấm card dưới chén rượu của Thời Độ, “Mấy em trai nếu như nhàm chán có thể tìm bọn chị chơi nha —— trước không quấy rầy, đi đây~.”
Ngu Chiếu Hàn âm thầm nói hai tiếng “Xin lỗi” với bóng dáng của hai cô gái, sau đó nói với Thời Độ, “Tiếp theo, nhân viên pha chế sẽ tới hỏi chúng ta vì sao không chấp nhận lời mời của hai cô ấy.”
“Hai cô gái kia đều siêu hấp dẫn.” Nhân viên pha chế vô cùng phối hợp với kịch bản của Ngu Chiếu Hàn, “Vì sao hai người không chấp nhận lời mời của họ.”
Ngu Chiếu Hàn đạm nói: “Không có hứng thú.”
Thời Độ yên lặng uống rượu, nghi ngờ liệu có phải cả thế giới này đều bị Ngu Chiếu Hàn đập bug rồi hay không.
Lần chào hỏi này của Tề Hiến có chút lâu. Thời Độ uống hết một ly rượu thì anh mời quay lại. Thời Độ thấy Tề Hiến hướng về phía hai người liền đem ly rượu của mình đẩy đến trước mặt, lại đổi ly nước trái cây của Ngu Chiếu Hàn: “Anh Hiến quay lại rồi.”
“Thế nào,” Tề Hiến chống tay lên phần dựa lưng của Ngu Chiếu Hàn, “Rượu ở nơi này có được đội trưởng để vào mắt không —— sao em trai lại chỉ uống nước trái cây thế?”
Ngu Chiếu Hàn hơi nâng cằm nhìn về phía bên cạnh: “Tề Hiến, ngồi.”
Tề Hiến ngồi xuống cạnh anh: “Đội trưởng có chuyện muốn nói với anh sao?”
Ngu Chiếu Hàn dứt khoát hỏi: “Hôm nay anh làm sao vậy.”
“Nếu là về sai lầm kia, anh đã giải thích rồi.” Mặt của Tề Hiến lộ vẻ bất đắc dĩ, “Đội trưởng không cho phép anh có lúc lỡ tay sao?”
Ngu Chiếu Hàn nhìn chăm chú vào anh: “Thật sự chỉ là trượt tay?”
Tề Hiến cười cười: “Bằng không thì sao?”
Thời Độ uống một ngụm nước trái cây, nói: “Đội trưởng chỉ là cảm thấy dù cho tay của RH-Clown có trượt thì cũng không trượt thành như vậy.”
Tay của Tề Hiến cầm cốc rượu căng thẳng, mặt giãn ra cười nói: “Được rồi được rồi, tay của anh đúng là có chút không thoải mái. Viêm gân mà thôi, tuyển thủ chuyên nghiệp nào mà không bị chứ? Đội trưởng cũng bị đúng không.”
Viêm gân quả thực là một trong những bệnh thường thấy nhất của tuyển thủ chuyên nghiệp, thời điểm Ngu Chiếu Hàn luyện tập quá độ thì cổ tay cũng sẽ không thoải mái. Cái này thực bình thường, giảm cường độ huấn luyện, nghỉ ngơi mấy ngày là có thể cải thiện tình huống.
Nhưng mà…
“Nếu thật sự không có gì thì anh nhất định sẽ nói với em trước tiên.” Ngu Chiếu Hàn nói, “Anh không nói chứng minh là có cái gì.”
Tề Hiến vẫn cười như cũ: “Thật sự không có gì, anh không nói chỉ là sợ đội trưởng lo lắng, càng sợ chứng lo âu của huấn luyện viên phát tác.”
“Anh nói không tính.” Ngu Chiếu Hàn lạnh lùng nói, “Trở về đi xem bác sĩ với em, bác sĩ nói không có việc gì mới đúng là không có việc gì.”
Tề Hiến im lặng một lát, cảm khái nói: “Đội trưởng à, vì sao em luôn cường thế vào những lúc như thế này?”
Ngu Chiếu Hàn ngừng một chút, nói: “Bởi vì em là đội trưởng của anh.”
Tề Hiến cười lắc lắc đầu, thỏa hiệp nói: “Anh đã biết, anh nghe em. Đúng rồi đội trưởng, hiện tại em cảm thấy thế nào?” Ngón tay của Tề Hiến búng búng ly rượu đã thấy đáy trước mặt Ngu Chiếu Hàn, “Loại rượu này lúc uống vào thì không có cảm giác gì, nhưng mà tác dụng chậm rất lớn nha.”
Ngu Chiếu Hàn thực bình tĩnh: “Không sao, tửu lượng em rất tốt.”
Thời Độ: “.”
Khó khăn lắm Tề Hiến mới tụ tập cùng bạn bè, sau khi Ngu Chiếu Hàn được anh ta đảm bảo sẽ không uống nhiều liền mang em sai đã dần dần có cảm giác say về khách sạn trước. Bạn của Tề Hiến còn nhiệt tình mà để cho tài xế của mình đưa bọn họ quay về.
Trở lại khách sạn, Thời Độ đã tiến vào trạng thái hơi say. Ý thức thì rõ ràng, nhwung cơ thể lại lười biếng không muốn động. Sau khi tắm rửa xong thì cậu cầm di động lướt weibo: “Ừm… Hình như tạm thời vẫn không ai nhận ra em, có phải nguyền rủa của em bị phá rồi hay không?”
Ngu Chiếu Hàn ngồi ở một cái giường khác, trong tay cầm hộp sữa bò mà Thời Độ vừa mới mua cho anh. Anh nghĩ đến tay của Tề Hiến, không có tâm tình gì mà để ý đến nguyền rủa của Thời Độ, “Thời Độ, em nói xem tay của Tề Hiến sẽ không sao chứ?”
Thời Độ buông di động, thanh âm cũng trầm xuống: “Em không biết. Nhưng Cá Cá, anh phải chuẩn bị thật tốt.”
Suy nghĩ của cậu giống như Ngu Chiếu Hàn. Nếu như tay của Tề Hiến không sao thì căn bản không cần phải giấu diếm.
Ngu Chiếu Hàn cúi đầu uống một ngụm sữa bò, nhẹ giọng nói: “Anh sẽ.”
Anh đã trải qua chuyện Dạ Phong rời xa, ông chủ trước bỏ mặc, đồng đội lần lượt rời đi. Anh đã là một con cá trưởng thành có thể chịu được áp lực. Dù có chuyện gì xảy ra, anh đều có thể chống đỡ chiến đội tiếp tục đi tiếp.
Không khí trở nên có chút trầm trọng, Thời Độ cùng Ngu Chiếu Hàn an tĩnh hồi lâu, bỗng nhiên cười nói: “Thời điểm Cá Cá ra lệnh anh Hiến đi xem bác sĩ thật mẹ nó ngầu nha, kỹ năng max điểm.”
“Thật sự mà.” Thời Độ thấy Ngu Chiếu Hàn bị mình dời đi lực chú ý, âm thầm nhẹ nhàng thở ra, “Con người anh Hiến không đơn giản, em cũng không ngờ anh ấy có thể nghe lời anh như vậy.”
Ngu Chiếu Hàn trầm ngâm nói: “Nhưng mà anh cảm thấy ngữ khí “Không được xía vào kia” có chút không chắc chắn, anh cảm thấy nên mạnh bạo hơn một chút mới tốt.”
Tay Thời Độ ấn vào một diễn đàn fans của Shine, trong lúc vô tình lại thấy được hai chữ “Vợ ơi” đầy bình luận, híp mắt nói: “Nhưng dù anh có mạnh bạo thế nào đi chăng nữa thì vẫn có đầy người kêu anh là ‘Vợ ơi’.”
“Em đang nói fans tượng đất của anh hả? Các cô ấy kêu vợ chỉ xem mặt, không xem mạnh hay không mạnh.”
Thời Độ bực bội mà xoa xoa tóc: “Mẹ nó dựa vào cái gì chứ. Em còn không kêu anh là ‘vợ ơi’ được, dựa vào cái gì các cô ấy đều có thể kêu?”
Ngu Chiếu Hàn không ngờ Thời Độ còn nhớ thương chuyện này, “Em kêu đi, anh cũng không cấm em kêu mà.”
Thời Độ nhìn anh, cắn răng nói: “Em cũng muốn, nhưng mà em không kêu ra miệng được.”
Ngu Chiếu Hàn mặt không biểu tình nói: “Thời Độ, em đã uống cả rượu rồi mà còn không gọi được? Em thật sự là fans tượng đất của anh sao——em là fan pha kè đúng không.”
Thời Độ: “……”
Ngu Chiếu Hàn uống sữa bò ngọt ngào xong thì xuống giường đánh răng, nhìn thời gian cũng đến đến giờ nghỉ ngơi, “Anh tắt đèn nhé?”
Thời Độ đang nằm ở trên giường của mình: “Được.”
Ngu Chiếu Hàn tắt đèn, mò mẫm lên giường: “Ngủ ngủ, ngày mai trở lại Thượng Hải thì mang Tề Hiến đi khám bác sĩ.”
“Được,” Thời Độ nói, “Vợ ơi ngủ ngon.”
Ngu Chiếu Hàn ngẩn ra, qua hơn nửa ngày mới từ trong cổ họng phát ra thanh âm: “…… Thời Độ ngủ ngon.”
Thời Độ nghe anh đáp lại thì cong môi, nụ cười xen lẫn chút men say, tản mạn lại phóng túng.
Thanh niên liên tục gọi: “Vợ ơi?”
Ngu Chiếu Hàn: “……”
Trong bóng đêm, khuôn mặt lạnh lùng của Ngu Chiếu Hàn xuất hiện một vết rách, sau từng tiếng “vợ ơi” của Thời Độ thì càng ngày càng hồng. 《 Quy tắc giả ngầu 》 chưa nói bị em trai đẹp trai kêu là “vợ ơi” nên phản ứng thế nào, anh chỉ có thể vùi đầu vào gối, giống như ngày thường mà nói cho Thời Độ biết cảm nhận thật sự của mình, “Thời Độ, em không cần kêu đâu, tim anh đập thật nhanh, lỗ tai cũng thật nóng.”