Màn hình quay một cảnh cận cảnh Ngu Chiếu Hàn cùng Thời Độ.
Người xem phòng phát sóng trực tiếp đều có thể nhìn thấy, Timeless ngây ngốc nửa giây, sau đó lập tức sử dụng sức lực lớn hơn ôm ngược lại Shine, thậm chí còn lung lay Shine hai cái, ẫu trí đến đáng yêu.
【 A a a mình biết là có thể vĩnh viễn đặt niềm tin vào Thượng Hải RH mà】
【Shine trâu bò! Timeless trâu bò! Toàn Trung Quốc trâu bò! 】
【 Tui mặc kệ, trận ngày hôm nay chính là trận chung kết! 】
【 Cứu mạng, trái tim gái già không chịu được loại k1ch thích này, R. H nhanh đồng ý với tui, trận chung kết để cho tui cảm nhận được niềm hạnh phúc 4:0 được không, lại thêm một lần 4:3 nữa thì tui thật sự không chịu được mất 】
【Shine thật sự quá đẹp, thực xin lỗi, cậu ta thật sự quá đẹp ( bản nhân là thẳng nam) 】
【 Người đẹp ôm em trai thúi! Đáng giận, Timeless may mắn quá trời 】
【 Làm fan của Shine nhiều năm như vậy, lần đầu tiên thấy anh ấy chủ động ôm đồng đội. Tui nghĩ, chắc là cảm xúc của anh ấy cũng giống chúng ta đúng không 】
【 Hu hu hu, em trai ôm nhẹ chút, vợ yêu của tui sắp không thở nổi rồi —— cậu hoảng cái gì chứ, không thành thục ổn trọng chút nào cả! 】
“Anh là Cá Cá hay là shine?” Thời Độ cười nhẹ bên tai Ngu Chiếu Hàn, “Chủ động như vậy… Anh biến cá rồi sao?”
Trong giọng nói cảu Ngu Chiếu Hàn mang theo chút nức nở, “Không thay đổi, là Shine.”
Là Shine sắp sụp đổ, là Shine thiếu chút nữa đã bị dọa khóc vì tưởng thua, cũng là Shine vui vẻ đến mức sắp biến hình.
Anh thắng Lawman, anh mang theo đồng đội thắng đại ma viowng Bắc Mỹ vẫn chưa để thua bất kỳ ván nào.
Bạn trai của anh sẽ không bị vả mặt bởi mấy lời nói rác rưởi trước trận đấy kia, có thể tiếp tục làm em trai kiêu ngạo.
Phô Mai muốn xông lên ôm lấy đội trưởng trước, không ngờ lại bị Timeless nhanh chân giành trước —— lần này thậm chí còn không tính là nhanh chân giành trước, là đội trưởng chủ động ôm!
Phô Mai ô một tiếng, xoay người cùng Thạch Đầu ôm nhau: “Chúng ta thắng rồi! Chúng ta thắng rồi!!!”
Màn ảnh chuyển từ trên sân khấu xuống dưới sân khấu.
Dưới sân khấu có không ít người xem đều đang đứng lên, giơ cao biển tên cùng ảnh của Shine.
Hàng ghế đầu tiên là huấn luyện viên cùng dự bị của hai chiến đội đang ngồi. Sau khi thi đấu xong thì người của đội Lawman đã đen mặt rồi rời đi luôn, chỉ còn lại một mình Triều Tịch ngồi ở vị trí đó. Anh nhìn Ngu Chiếu Hàn cùng Thời Độ đang ôm nhau, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp, không có người nào đoán được tâm tình của anh ta, thậm chí ngay cả chính anh cũng không rõ bản thân đang nghĩ cái gì.
Bên kia, Lục Hữu Sơn cầm máy thở oxy, dựa vào vai lão Đàm hút từng ngụm lớn.
Suốt hơn ba giờ, bảy tấm bản đồ, đối với vị huấn luyện viên động một tí là tâm lý nứt vỡ này mà nói thì thật sự quá k1ch thích rồi. Đánh tới một màn cuối cùng 1v4 của Shine, Lục Hữu Sơn thiếu chút nữa đã không thể thở nổi. Lão Đàm đáng thương, vừa phải lo lắng cho trận chiến vừa phải lo lắng huấn luyện viên nhà mình liệu có bị ngất tại chỗ hay không, cái đầu dường nhưu đã to gấp đôi bình thường.
Giang Địch đứng bên cạnh cuối cùng cũng mở bức thư nhận được từ trước ra, khi nhìn thấy dòng chữ “Chúng tôi xin gửi lời xin lỗi chân thành nhất đến ngài, đồng thời sẽ công bố kết quả điều tra trên trang web chính thức của trường học cùng hiệp hội bóng rổ trong vòng bảy ngày”, đôi mắt của thanh niên cơ bắp 1m9 có chút đỏ lên.
Tuy trận thi đấu này chỉ là vòng bán kết của tổ thắng cuộc, nhưng dù là thực lực của hai bên đối chiến, chiến thuật, trình độ xuất sắc cùng mức độ kịch tính đều là một trận đấy bùng nổ, đủ để người chơi Địa điểm mục tiêu lưu vào danh sách những trận đấu kinh điển, xem đi xem lại nhiều lần.
Sau khi thắng được trận này, R. H tay cầm vé vào trận chung kết của tổ thắng cuộc, bọn họ chỉ cần thắng PPZ là có thể ngồi vào ghế chung kết cuối cùng với thành tích toàn thắng. Lawman rơi vào tổ thua cuộc, muốn vào trận chung kết còn phải thắng thêm mấy trận nữa.
Dù sao đây cũng không phải là trận chung kết, biểu hiện quá mức vui vẻ sẽ không hợp với thiết lập tính cách. Ngu Chiếu Hàn ổn định cảm xúc trong lồ ng ngực của bản trai, lúc ngẩng đầu lên đã khôi phục lại dáng vẻ thong dong như ngày thường.
Còn không phải là thắng Lawman sao, nằm trogn dự đoán.
Ngu Chiếu Hàn bình thản nói, “Đi bắt tay.”
Đây là lần đầu tiên Lawman ‘bị bắt tay’ trong hơn một năm qua, hiển nhiên là bọn họ muốn nhanh chóng chạy lấy người. Mấy thanh niên R. H cũng không hứng thú lắm với chuyện bắt tay bọn họ, đầu ngón tai có lệ chạm vào chút cho xong việc.
Lúc Umbra đối diện với Thời Độ thì hung hăng buông một câu bằng tiếng anh: “Các người, trận chung kết thấy.”
Thời Độ cười: “Anh tiến vào chung kết đã rồi hãy nói.”
Ngu Chiếu Hàn bắt được danh hiệu MVP. Lúc phía liên minh mời anh phỏng vấn, hiếm khi anh không từ chối.
Thời Độ hỏi nhân viên công tác: “Phụ trách phỏng vấn là ai?”
Nhân viên công tác nói là một MC nữ.
Thời Độ: “Vậy không có việc gì.”
Nhìn thấy Shine đi vào phòng phỏng vấn, người xem lại sôi trào một lần nữa, tiếng thét chói tai gần như muốn thổi tung nóc nhà.
Người dẫn chương trình: “Chúc mừng R. H chiến thắng Lawman, tiến vào chung kết của tổ thắng cuộc! Xin hỏi đội trưởng Ngu, tâm tình hiện giờ của bạn thế nào?”
Ngu Chiếu Hàn: “Không tồi.”
Người dẫn chương trình: “Chúng ta nhìn thấy trong ván thứ sáu, đội trưởng Ngu dùng một phát lấy đầu virus đang ẩn thân, làm sao ngài lại dự đoán được vị trí của virus?”
Ngu Chiếu Hàn: “Chỉ có thể dự đoán được anh ta ở gần đó, bể đầu là do may mắn.”
Người dẫn chương trình: “May mắn cũng là một loại thực lực. Mặt khác, một màn cuối cùng kia, Timeless đổi thành anh dùng nổi tiếng của đội trưởng Ngu là Thiên Nga Đen, đây là ý tưởng của đội trưởng Ngu sao?”
Ngu Chiếu Hàn: “Ừ.”
Người dẫn chương trình: “Vì sao lại để một thích khách dùng bắn tỉa chứ? Đội trưởng Ngu không sợ cậu ta bắn bốn phát chỉ trúng một, hoặc là không trúng bất kỳ phát nào sao?”
Trong giọng nói lạnh lùng vạn năm của Ngu Chiếu Hàn lộ ra chút kiêu ngạo: “Không sợ.”
Sau khi Thiên Nga Đen bị sửa cơ chế, Thời Độ thường cùng anh solo luyện súng, mưa dầm thấm đất cộng thêm cả thiên phú của bản thân Thời Độ, anh nguyện ý đem việc thắng bại giao cho cậu.
“Bởi vì, cậu ta là do tôi dạy.”
Sức nóng của phòng phát sóng trực tiếp không ngừng tăng lên, dưới phần bình luận cũng không ngừng đẩy nhanh.
【 Cậu ta là do tôi dạy! Cậu ta là do tôi dạy!!! 】
【 Dạy khi nào, dạy chỗ nào, dùng cái gì để dạy? Shine chỉ dạy một mình Timeless hay là dạy cho toàn đội? 】
【 Tui không thể lừa gạt bản thân được nữa, Shine thật sự là đối xử đặc biệt với Timeless……】
Trên xe quay về khách sạn, Phô Mai cùng Thạch Đầu điên cuồng lướt mạng trong nước. Lúc này không nghe fans thổi rắm cầu vồng thì đợi đến khi nào.
“Là người hay quỷ đều thể hiện, chỉ có Cheese bị đánh”, “Toàn bộ hành trình Cheese đều ngồi tù”, Phô Mai căm giận nói với di động, “Nói bừa cái gì đấy, sát thương mà tui phải nhận sắp bằng Thạch Đầu rồi!”
Ưu thế của Phô Mai là chỉ cần cậu ta tồn tại là có thể mọc ra ba, bốn đầu v*, đem mỗi một đồng đội sữa đến no căng. Nhưng một khi gặp được đội mạnh thường có thói quen nhằm vào phụ trợ như Lawman, ngay cả bản thân cậu ta cũng chưa chắc sống được chứ đừng nói đến chuyện sữa cho đồng đội.
Ngu Chiếu Hàn nói: “Lawman nhằm vào phụ trợ không phải giả, nhưng đúng là năng lực tự bảo vệ bản thân mình của cậu cần được cải thiện. Bắt đầu từ huấn luyện lần sau, mỗi ngày luyện thêm một giờ, tôi cùng Timeless thay phiên tập huấn cậu, bị C mạnh giết nhiều, cậu sẽ biết chạy trốn thế nào.”
Phô Mai: “Hở?”
Thời Độ trả lời lại tin nhắn chúc mừng của Bỉ Ngạn, vừa cúi đầu gõ chữ vừa nói: “Vui vẻ không Cheese.”
“Shine cùng Timeless thay phiên tập huấn tui?” Phô Mai hoảng hốt, “Từ Lan Chi tui có tài đức gì……”
Thạch Đầu nhìn thấy một weibo【Boulder tiến bộ thật sự thật lớn nha, đánh cũng càng ngày càng tự tin hơn. Tuy rằng còn so ra kém top đầu như Bỉ Ngạn cùng anh Hiến, nhưng ít ra cũng không còn là điểm yếu của R. H nữa】, nhịn không được trộm dùng tài khoản phụ like một cái.
“Huấn luyện? Muốn bắt đầu huấn luyện sao?” Lục Hữu Sơn nghe được từ ngữ mấu chốt, giãy giụa ngồi dậy, “Đỡ tôi lên, tôi còn có thể phục bàn!”
“Cậu nghỉ ngơi đi.” Lão Đàm ấn anh lại, “Ông chủ nhỏ vừa mới nói với anh, lần này mọi người vất vả rồi, cậu ta sẽ tăng gấp đôi tiền thưởng, sau đó lại cho mọi người nghỉ một ngày…”
“Nghỉ một ngày?!” Lục Hữu Sơn không thể tin được, “Nhưng mà còn một tuần nữa là phải đánh với PPZ rồi! Thời gian vô cùng gấp rút!”
Mọi người: “……”
“Không kém một ngày.” Ngu Chiếu Hàn nói, “Đánh Lawman áp lực quá lớn, bọn em đều cần phải nghỉ ngơi.”
Lục Hữu Sơn sửng sốt, nói: “‘ Bọn em ’……Shine, cậu cũng muốn?”
Ngu Chiếu Hàn dừng một chút, hiếm khi thừa nhận bản thân mỏi mệt trước mặt đồng đội: “Ừ.”
Dường như Lục Hữu Sơn không ngờ cũng có một ngày Shine mỏi mệt, có chút khẩn trương mà nói, “Vậy nghỉ ngơi, nghỉ ngơi cho tốt.”
Trở lại khách sạn, sợi dây căng chặt trong lòng mọi người mấy ngày qua cuối cùng cũng được thả lỏng một chút. Nhưng ngày kia bọn họ lại phải khôi phục lại huấn luyện, cuối tuần sau còn phải bôn ba đến Berlin thi đấu. Giờ khắc này, so với việc cuồng hoan, bọn họ càng thích nghỉ ngơi trong sự yên lặng hơn.
Trong phòng, áo gió nhạt màu cùng áo chẽn màu đen bị ném xuống sàn nhà một cách vô tình, hai C của R. H mặc đều mặc đồng phục hồng nhạt của chiến đội, vừa lăn lộn trên giường vừa phục bàn.
“Thời Độ, tỷ lệ bể đầu hôm nay của anh lại phá kỷ lục rồi.”
“Lợi hại như vậy sao.”
“Bọn họ còn nói đánh hoạt động sẽ thua, hiện tại thấy chưa?.”
“Ừ, bọn họ là đồ ngốc.”
“Thời Độ, xin em hãy luyện bắn tỉa đi, về sau chúng ta cùng là người chơi tự do.”
“Xin anh trước tiên hôn em cho tốt đã, được không? Lại nói nữa em sẽ héo.”
“Em lại héo lại héo, em….”
Ngu Chiếu Hàn không nói —— là Thời Độ bảo anh nói mấy câu không thể nói ra được.
Đúng lúc hai người nóng đến mức không chịu được, chuẩn bị cởi áo đồng phục của đội ra thì di động của cả hai đồng thời rung lên một cái.
【 lão Đàm: Anh đã gọi đồ ăn khuya cho mấy đứa, mỗi phòng phái một người xuống lấy, ăn xong thì ngủ tiếp 】
Gương mặt của Ngu Chiếu Hànhơi phiếm hồng: “Không để ý tới anh ấy.”
Thời Độ nhớ ra Ngu Chiếu Hàn ăn cơm tối không được mấy miếng, liền nói: “Nhưng mà em có chút đói bụng.”
Ngu Chiếu Hàn sửng sốt sửng sốt, không hiểu hỏi: “Là anh nhìn không đẹp sao? Vì sao em hôn anh rồi còn có thể nghĩ đến chuyện ăn cơm.”
Thời Độ cười lên tiếng, cố ý nói: “Anh rất đẹp, nhưng với em mà nói ăn cơm cũng rất quan trọng.”
Ngu Chiếu Hàn cảm nhận dạ dày của mình một chút, thỏa hiệp: “Vậy em đi đi, anh chờ em về.”
Lúc Thời Độ đi ra ngoài còn thuận tay nhặt áo khoác ném lên ghế.
Lúc cậu đến đại sảnh của khách sạn thì nhìn thấy Phô Mai đang ở trên sô pha. Phô Mai đang trò chuyện video với Tề Hiến, dong dài kể lại trận đấu hôm nay, bên cạnh còn để mấy cái hộp pizza.
Thời Độ đi về phía Phô Mai, “Sao anh lại ở đây —— anh Hiến.”
Tề Hiến thông qua video chào hỏi với Thời Đội: “Em trai, chào buổi tối.”
Phô Mai giải thích: “Lão Đàm đến quầy lễ tân xác minh một ít chi phí phát sinh thêm của chúng ta —— hai ngày trước anh cùng Thạch Đầu có đi spa, hề hề.”
Pizza có vài loại khẩu vị. Thời Độ ngồi xuống bên cạnh Phô Mai, nhắn wechat hỏi xem Ngu Chiếu Hàn muốn ăn khẩu vị gì.
“Em cùng đội trưởng chắc là có thêm không ít chi phí thêm.”
Tề Hiến cười đến có chút mờ ám: “Không ít là bao nhiêu?”
“Sao em biết được.” Thời Độ nói, “Dù sao bọn em thường gọi phục vụ phòng, giặt quần áo, đưa đồ ăn khuya gì đó.”
Tề Hiến hơi kinh ngạc: “Đây là chi phí thêm của em cùng đội trưởng ở khách sạn sao?”
Thời Độ không thể hiểu được: “Không thì sao?”
“Anh còn tưởng là có cái gì khác chứ.”
Thời Độ hỏi: “Cái gì.”
Trong khoảng thời gian ngắn, Tề Hiến cũng nhìn không ra là do em trai thật sự không biết hay là đang giả vờ ngây thơ: “Em nói là thứ gì.”
Thời Độ: “……?”
Xem ra quả thật không biết.
Tề Hiến lắc lắc đầu: “Không thể hiểu nổi đám trai tơ mấy đứa.”
Nghe được hai chữ “Trai tơ”, Thời Độ lập tức hiểu được. Cậu hơi nao nao, lộ ra một nụ cười tươi rói như một cậu nhóc vẫn còn ngây thơ: “Em cùng đội trưởng chú trọng yêu về mặt tinh thần, phát sinh từ tình cảm, ngừng lại trước lễ pháp, anh Hiến không cần nghĩ nhiều thế.”
Tề Hiến cười nói: “Đó là anh dơ bẩn, xin lỗi.”
Phô Mai chớp chớp mắt: “Hai người đang nói gì đó”
Thời Độ trở lại phòng, buông pizza, đến thẳng mép giường lục tung một hồi.
Ngu Chiếu Hàn hỏi: “Em đang tìm cái gì?”
Cõ lẽ đây là phòng hai người nên có một số đồ vật sẽ không được đặt ở những chỗ dễ thấy. Thời Độ kéo ngăn kéo tủ đầu giường ra mới tìm được đồ vật được coi là chi phí phát sinh thêm ở khách sạn.
Mấy thứ này đặt ở mép giường lâu như vậy, thế mà từ trước đến nay cả cậu và Ngu Chiếu Hàn đều không chú ý tới.
Bọn họ đều mù rồi sao.
Ngu Chiếu Hàn thò lại gần, cúi đầu thấy đồ vật trong ngăn kéo: “A, đây là……”
Thời Độ dường như không có việc gì mà cầm vật phẩm được tính là chi phí thêm lên: “Anh biết đây là cái gì sao?”
“Anh cũng không ngốc, đương nhiên biết rồi. Trên quầy thu ngân của siêu thị cùng hiệu thuốc cũng sẽ để một loạt thứ này, nhưng mà từ trước đến giờ anh cũng chưa từng động vào.” Ngu Chiếu Hàn nói, “Em đưa anh xem.”
Thời Độ ném cái hộp nhỏ cho Ngu Chiếu Hàn, giọng điệu như người từng trải: “Này có cái gì đẹp.”
Ngu Chiếu Hàn mở hộp ra, “Ạnh biết là dùng thứ này sẽ thực tiện lợi, lại còn vệ sinh, sạch sẽ, hẳn là mạnh mẽ mở rộng.” Ngu Chiếu Hàn cẩn thận đọc hướng dẫn sử dụng, thấy được mấy từ đơn xa lạ nhưng cũng không ảnh hưởng để khả năng đọc hiểu của anh.
“Ừm… Thì ra là thế.” Ngu Chiếu Hàn ngẩng đầu, “Anh đã học được cách dùng, Thời Độ, em muốn thử một chút không? Anh giúp em.”
Thời Độ bỗng dưng sửng sốt, ngực không ngừng nhảy lên.
Cho dù đã bị Ngu Chiếu Hàn đánh bóng thẳng vô số lần, nhưng lúc cậu tiếp bóng vẫn không thể bình tĩnh được.