Bích Thủy các là 1 nơi rất đặc biệt. Môn phái thu vào đến 90% là nữ, cộng thêm việc các công pháp, bí thuật, vũ kĩ đều thuộc hệ thủy nên nơi đây xây dựng nên 1 phong cách riêng. Vùng đất tràn ngập linh khí này cũng trở thành nơi tìm đạo lữ lí tưởng của cả đại lục. Bích Thủy các nhờ vào đó mà có được mạng lưới quan hệ rộng lớn đến bất ngờ. Đồng thời cũng là mục tiêu được bảo vệ số 1 trong đế quốc. Ngoài ra, Các chủ Bích Thủy các ngày trước cũng được công nhận là đệ nhất mỹ nhân đế quốc, nếu nắm được phương tâm của nàng thì còn gì bằng. Lúc này bên ngoài Bích Thủy các, đoàn người bạch y thánh nữ chầm chậm tiến về cổng chính.
-Thánh nữ, người trở về rồi.
Hai thiếu nữ canh cổng mừng rỡ nói. Ngay lập tức 2 người cảm nhận được không đúng. Sắc mặt thánh nữ khá âm trầm, mà đằng sau Tử Yên và Lạc Trần cũng đồng dạng âm u, Cửu trưởng lão và Thập trưởng lão có dấu hiệu bị thương.
-Thanh Nhi, Các chủ đâu, ta cần gặp các chủ.
Bạch y thánh nữ hướng về thiếu nữ bên phải nói
-Dạ. Các chủ đang chờ thánh nữ ở Thánh Hồ.
Thanh Nhi cẩn thận trả lời, con mắt khe đảo nhìn về phía sau bạch y thánh nữ.
-Tử Yên, Lạc Trần, mang Cửu trưởng lão và Thập trưởng lão đi dưỡng thương, ta đi gặp Các chủ.
-Vâng, thánh nữ.
Bạch y thánh nữ nói xong, không đợi trả lời đã vội vã chạy đến Thánh Hồ.
-Lạc Trần sư huynh, Tử Yên sư tỷ, hôm nay thánh nữ làm sao vậy?
Thiếu nữ bên phải tên Hồng Nhi lên tiếng.
Hắc Sát bất ngờ lên tiếng
-Ngươi làm tốt công việc của mình đi, Lạc Trần, mang chúng ta đi Đan điện.
-Vâng, trưởng lão
Đợi 3 người đi xa, Hồng Nhi bĩu môi
-Hôm nay lạ quá, chẳng hiểu sao nữa
-Thôi được rồi, đừng tò mò quá, hại chết người đấy.
Thánh Hồ
-Các chủ
Bạch y thánh nữ hướng về thân ảnh đang đứng trước hồ nhỏ lên tiếng. Nghe tiếng gọi, thân ảnh quay người lộ ra chân dung, nàng nở nụ cười, thiên địa như ảm đạm. Môi đỏ như son, mắt phượng mày ngài, băng cơ ngọc cốt, bế nguyệt tu hoa. Vẻ đẹp của nàng khó có thể miêu tả được hết. Người này không ai khác chính là các chủ Bích Thủy các – Cơ Nguyệt.
-Trở về rồi sao Ngưng Tuyết, mọi việc thuận lợi chứ.
-Dạ. Hoàng Diệu quả đã đạt được nhưng xảy ra chút chuyện cần bẩm báo với Các chủ.
Bạch y thánh nữ Cơ Ngưng Tuyết khom người, nói
-Oh. Chuyện gì. Nói đi
Cơ Nguyệt ngạc nhiên
-Lần này bị Hắc Dạ các tính toán, Hoàng Diệu quả bị cướp mất 2 quả, Cửu trưởng lão và Thập trưởng lão trọng thương. Ta nghĩ chuyện này nên để Các chủ quyết định.
Cơ Ngưng Tuyết trầm ngâm như để sắp xếp ngôn ngữ trong chốc lát rồi nói
Không gian Thánh Hồ nhiệt độ bỗng nhiên kịch liệt hạ xuống. Cơ Ngưng Tuyết chợt thấy áp lực mạnh mẽ như đang cõng vài tòa núi. Nhiệt độ nhanh chóng khôi phục, áp lực cũng tản đi, như những thứ vừa s=xảy ra chỉ là ảo giác vậy, Cơ Ngưng Tuyết thở dài 1 hơi.
-Biết rõ là ai sao?
Cơ Nguyệt nhẹ giọng hỏi
-Ta nghĩ hẳn là hắn
-Ai
-Lăng Dạ
Cơ Ngưng Tuyết khẳng định nói. Nàng đã suy nghĩ rất kĩ mới đưa ra câu trả lời này. Mặc dù không nhìn rõ tướng mạo, mà cho dù có nhìn rõ thi cũng là dịch dung, nhưng trực giác của nàng lại cho rằng kẻ đó còn rất trẻ. Trẻ tuổi, cách ứng đối lão luyện, tu vi thâm hậu, lại tu luyện công pháp của Hắc Dạ các thì chỉ có Lăng Dạ con trai của Lăng Sơn mới có khả năng ấy thôi.
Thánh Hồ tạm lâm vào yên tĩnh, một lát sau Cơ Nguyệt lên tiếng
-Ta đã biết, chắc ngươi cũng mệt rồi, trở về đi thôi.
-Dạ. Các chủ
Cơ Ngưng Tuyết rời đi để lại Cơ Nguyệt trầm ngâm nhìn Thánh Hồ, nhắm mắt lại nàng nói khẽ
-Lăng Sơn, Hắc Dạ các …
Thánh Hồ yên tĩnh trở lại, 1 bức tranh mĩ nhân bên hồ mà không ai được thưởng thức.
Nơi nào đó
Bịch, phụt…
Lăng Dạ vừa rơi xuống đất đã phun ra 1 ngụm máu, nửa quỳ trên mặt đất. Di chứng Mộc độn đã đến, cộng thêm thương thế 1 đao của Đại Hổ, hắn đã ở biên giới sụp đổ. Ý thức hắn bắt đầu mơ hồ, trước khi ngất đi, hắn còn nghe thấy tiếng ai đó
-oh có người, này,... tỉnh... oa nhiều máu quá
Lăng Dạ trước mắt tối sầm, triệt để mất đi ý thức.
Trong khi ấy, hắn mơ, hắn mơ thấy mẹ hắn ôm lấy hắn, thật ấm áp. Chưa bao giờ hắn được cảm nhận qua 1 cái ôm như vậy. Vòng tay ấy làm hắn muốn quên đi tất cả, an an ổn ổn ngủ 1 giấc thật ngon. Thật mệt mỏi quá, muốn ngủ 1 giấc thật dài.
-Gia gia, người này chảy nhiều máu quá, mau xem cho hắn đi.
Bên cạnh Lăng Dạ lúc này là một cô bé khoảng 6-7 tuổi, phấn điêu ngọc trác. Bàn tay nhỏ bé mũm mĩm đang chọc chọc lên mặt hắn, cái miệng nhỏ đang nở nụ cười vui vẻ như kiếm được đồ chơi mới. Không xa một lão giả áo xám đang đi đến, trên mặt còn hiện lên 1 nụ cười khổ.
-Phỉ Phỉ, ngươi chạy đi đâu vậy, làm bộ xương già của ta muốn rụng ra rồi.
Thấy lão giả đi đến, cô bé Phỉ Phỉ lập tức chạy lại kéo tay hắn.
-Gia gia nhanh xem cho đại ca ca đi.
-Được rồi, được rồi mà, đừng kéo nữa, kéo nữa bộ xương già này thật không chịu nổi đâu.