( hôm nay ta bận, tranh thủ buổi sáng viết rồi thêm chương, hajzzz, ta đói a....)
Lăng Dạ mơ màng tỉnh dậy, phản xạ đầu tiên của hắn là bật dậy, sát thủ cần duy trì sự cảnh giác mọi lúc, nhưng cơn đau ập đến làm hắn nằm vật trở lại giường. Hít 1 ngụm khí lạnh, hắn bình tĩnh lại, đánh giá xung quanh. Một căn nhà cỏ đơn sơ, bài trí khá đơn giản.
Ở sát bên giường một cô bé đang mở to mắt nhìn hắn, nhìn rất chăm chú, như kiểu phát hiện được thứ đồ chơi thú vị nào đó. Bị nhìn lâu như vậy, hơn nữa lại là 1 bé gái, đối với Lăng Dạ cũng là lần đầu, mặt mo hắn không khỏi đỏ lên, ho khan:
-Khụ khụ, nhìn ta lâu như vậy có phát hiện gì không?
-Hihi, đại ca ca thật đẹp trai…
Lăng Dạ giật mình, như có cảm ứng, hắn vô thức đưa tay sờ lên mặt, mặt nạ pháp khí đã bị tháo xuống. Lăng Dạ mỉm cười, nhưng trong lòng suy nghĩ đảo thật nhanh.
Mặt nạ pháp khí không phải thứ tùy tiện có thể rơi, vậy thì có người tháo nó ra, mà người này phải mạnh hơn hắn. Với trạng thái thân thể suy yếu, còn mang thương tích như hiện tai, tỉ lệ đào thoát trong tay đối phương khá mong manh.
-Không cần đoán, là ta lấy mặt nạ của ngươi xuống, đi ra ngoài còn đeo mặt nạ, nhìn đi nhìn lại cũng không chỗ nào giống người tốt.
Lăng Dạ đang suy nghĩ miên man thì 1 tiếng nói vang lên như độc tâm thuật vậy, điều hắn đang suy nghĩ liền bị đối phương lập tức nói ra.
Lăng Dạ vừa định lên tiếng thì đối phương lập tức nói tiếp
-Suy nghĩ cái gì đấy, sao, bị ta nói trúng rồi hả. Hừm, xem ra không phải người tốt thật rồi.
Đến bây giờ, Lăng Dạ mới phát hiện trong phòng nhiều thêm 1 người. Một lão giả áo xám, tay cầm mộc trượng chống đất, râu tóc bạc phơ đang đung đưa theo gió. Khóe miệng hắn nhếch lên, đắc ý như đoán trúng tâm đen của người khác là sự tình rất vui vẻ.
-Gia gia, đại ca ca chắc chắn là người tốt mà
Cô bé thấy lão giả bắt đầu trang bức lập tức chuyển chủ đề
-Hửm, sao lại nói thế
Lão giả áo xám bày ra bộ giáng ngạc nhiên
-Tại vì đại ca ca lớn lên rất đẹp trai nha.
Lão giả áo xám: ….
Có nhà ai nữ nhi như nhà hắn không? Đẹp trai liền là người tốt? Cái quỷ gì?
Đúng là nữ nhi lớn không dùng được a, lúc ấy nên kiếm đứa cháu trai, a phi, Phỉ Phỉ nhà ta dễ thương như vậy nha, không được suy nghĩ lung tung. Phỉ Phỉ là tốt nhất
Cân bằng tâm lí về sau, lão giả áo xám nở nụ cười hướng về phía cô bé nói
-Đúng nha, Phỉ Phỉ nói đúng, hắn lớn lên đẹp trai như vậy chắc chắn là người tốt.
Lăng Dạ thức thời nằm im giả chết. Đôi ông cháu cực phẩm thế này lần đầu hắn gặp được.
-Uy, đại ca ca, sao lại ngất nữa rồi. Gia gia mau xem cho hắn đi
Lăng Dạ nghe thế lập tức mở mắt
-Ta không sao, chỉ là có chút mệt mỏi muốn nghỉ ngơi 1 chút thôi.
-Oh, ta quên mất đại ca ca bị thương nha. Gia gia, ngài chẳng phải nói thuốc đến bệnh trừ sao, tại sao đại ca ca vẫn chưa khỏi
Cô bé quơ quơ nắm tay, nhìn Lăng Dạ rồi lại nhìn lão giả.
-Hắn là bị thương và suy yếu do di chứng của bí thuật. Vài ngày là tốt thôi
Cô bé nghe được câu trả lời thỏa mãn gật đầu, nhưng lại lập tức vỗ đầu 1 cái
-Quên mất nha, đại ca ca tên gì. Ta tên Lục Phỉ Phỉ, đây là gia gia ta, Lục Bất Phụ.
-Ta tên,.. ừm… là Dạ Lăng
Lăng Dạ suy nghĩ 1 chút rồi nói. Tên thật của hắn thật sự rất mẫn cảm, dùng tên giả thuận tiện nhiều hơn.
-Dạ Lăng ca ca, chắc ngươi mệt rồi, không làm phiền ngươi nữa, ta đi đây. Khi nào ngươi hết thương rồi ta lại đến chơi với ngươi.
Phỉ Phỉ nhảy nhót chạy ra ngoài, có lẽ là đi tìm thứ gì chơi vui??
-Ta không cần biết ngươi là ai, tại sao xuất hiện ở đó, có mục đích gì. Chỉ cần biết đừng có suy nghĩ thứ gì không nên nghĩ, làm việc gì không nên làm. Ngươi… hiểu ý ta chứ
Phỉ Phỉ vừa rời đi, khí thế Lục Bất Phụ đột nhiên biến đổi. Nếu lúc trước là bảo đao không lộ phong mang thì bây giờ là đao ra khỏi vỏ, để lộ bá khí vô cùng.
Không phải Tiên Thiên, mà là càng cao hơn khí thế, khí thế Lăng Dạ chưa từng tiếp xúc qua, mạnh mẽ và mênh mông.
Lăng Dạ chỉ nhẹ gật đầu, có những thứ không cần thiết phải nói, cũng không cần thiết phải giải thích, một khi nói hoặc giải thích chỉ làm người khác càng thêm nghi ngờ thôi.
-Rất tốt, qua vài ngày thương thế ngươi sẽ tốt, rời khỏi và quên ngươi đã thấy gì, đã làm gì, hiểu sao?
Hắn lại nhẹ gật đầu, Lục Bất Phụ thỏa mãn rời đi, lưu lại Lăng Dạ 1 mình trong căn phòng.
Sáng sớm hôm sau, Lăng Dạ rời giường. Vết thương ở phần lưng đã khép lại, thi thoảng chỉ còn có chút đau nhưng với hắn bây giờ điểm đau đớn ấy có thể bỏ qua. Di chứng suy yếu của mộc độn còn kéo dài 2 ngày nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều.
-Dạ Lăng ca ca, huynh tỉnh rồi, ra ngoài chơi với ta đi.
Lăng Dạ vừa định ra ngoài thì của phòng mở ra, Phỉ Phỉ chạy vào. Thấy hắn, cô bé lập tức nở nụ cười tươi rói rồi kéo tay hắn đi ra ngoài. Bất đắc dĩ hắn liền bị kéo đi.
Đến giờ hắn mới phát hiện, Phỉ Phỉ là người phàm, trong cơ thể không có chút linh lực nào. Có 1 vị gia gia nghi là Kim Đan hoặc cao hơn mà cháu gái lại là người phàm. Việc này để hắn cảm thấy khá khó hiểu.
-Đến rồi, Dạ Lăng ca ca…, aaaa, nơi này đẹp không?
Lăng Dạ suy nghĩ miên man, không biết lúc nào Phỉ Phỉ đã dẫn hắn đến 1 thảo nguyên xinh đẹp. Nàng như tinh linh trở về nhà, vui sướng nhảy múa, hét lên thật to. Nụ cười đó làm hắn cảm thấy cái gì đó mới lạ, cái gì đó mà hắn chưa từng được cảm nhận. Là tuổi thơ sao? Từ lúc được Lăng Sơn nhận nuôi, hắn chỉ biết tu luyện, huấn luyện, giết người. Vui chơi với hắn là 1 thứ gì đó rất xa xỉ, thời gian không phải để dùng như thế. Hôm nay, hắn cảm giác hòa mình vào cái cảm giác này, thật tuyệt.