Thần Lộ

Chương 12: Cơ Nguyệt, Lăng Sơn, Lăng Dạ



- Dạ Lăng ca ca, nghĩ gì vậy?

Chẳng biết từ lúc nào, Phỉ Phỉ đã trở lại, ngồi bên cạnh hắn. Cặp mắt trong suốt, thiên chân vô tà ngó hắn mang theo chút nghi hoặc. Lăng Dạ tỉnh thần, hắn mỉm cười, đưa tay xoa đầu Phỉ Phỉ

-Ta đang nghĩ đến muội, rồi lại nghĩ đến bản thân ta.

Bất tri bất giác, Lăng Dạ bỏ đi cảnh giác với cô bé Phỉ Phỉ này, buông lòng mình ra, mở ra cái thế giới nội tâm phức tạp mà có lẽ chưa ai tiếp xúc được. Hắn tiếp tục nói

-Ta hâm mộ muội có một tuổi thơ vui vẻ. Cuộc đời ta, chưa bao giờ được hưởng thụ những thứ như vậy. Cha mẹ ta bị kẻ thù chém giết, ta không nhớ nổi họ như thế nào. Từ khi được nghĩa phụ nhận nuôi, ta chỉ biết đến tu luyện, biết đặt mục tiêu báo thù. Nhưng, đến kẻ thù là ai nghĩa phụ cũng không cho ta biết, hắn nói khi ta làm lễ thành nhân, sẽ cho ta biết bí mật này. Vậy là ta càng cố gắng tu luyện hơn, trở thành 1 lưỡi đao sắc bén nhất trong tay ông ấy…

Phỉ Phỉ có vẻ đặc biệt nhu thuận, nghiêng đầu nghe hắn nói.

-… đến bây giờ, ta cũng không biết mình đã giết bao nhiêu người, diệt bao nhiêu gia. Chỉ cần ông ấy mệnh lệnh, ta không chút do dự chấp hành, vì mạng của ta là do ông ấy cho…

Đằng xa, Lục Bất Phụ chẳng biết lúc nào đã xuất hiện ở đó. Hắn ngồi đó, hòa mình vào xung quanh khiến cho người khác bất tri bất giác xem nhẹ hắn. Nhất là khi Lăng Dạ đã buông bỏ cảnh giác, lại càng không thể phát hiện ra ông ta. Lục Bất Phụ chống cằm ngồi, như hắn đang nghe người khác kể chuyện xưa vậy, nghe đặc biệt chăm chú

-Bây giờ chỉ còn vài ngày nữa thôi, ta sẽ làm lễ thành nhân, sẽ biết được kẻ thù của mình, máu huyết của ta đang sôi sục, báo thù, ta nhất đinh sẽ làm. Ta sẽ khiến kẻ đó biết thế nào là đau khổ.

Lăng Dạ càng nói càng kích động, mọi chuyện hắn đều bình tĩnh, lấy 1 cái đầu lạnh để xử lí mọi vấn đề. Nhưng khi nói đến báo thù, hắn luôn không kiểm soát nổi cảm xúc.

-Dạ Lăng ca ca đừng buồn…

Phỉ Phỉ kéo cánh tay hắn an ủi.

-Huynh muốn nghe chuyện của ta không?

Lăng Dạ mỉm cười, đưa tay xoa đầu Phỉ Phỉ, hắn cảm giác mình bắt đầu ưa thích động tác này rồi. Hắn không nói gì, im lặng nhìn cô bé. Phỉ Phỉ cười nhẹ, lên tiếng

-Ta không biết cha mẹ mình là ai. Từ lúc ta hiểu chuyện đã theo gia gia đi khắp nơi. Thể chất của ta yếu đuối, không thích hợp tu luyện.Gia gia luôn giấu ta, nói rằng ta chỉ là có chút vấn đề nhỏ, xử lí tốt rồi sẽ không sao nữa. Ta biết gia gia gạt ta, mỗi khi gia gia nói chuyện với Dược Sư, ta đều nghe lén. Hắn nói ta là Cửu Âm tuyệt mạch thể, cả đời vô vọng tu hành, trừ khi tìm được 1 vị Hoàng Cấp giúp ta đả thông huyệt khếu.

Hơi dừng lại, Phỉ Phỉ nói tiếp

- Gia gia vẫn không từ bỏ, mang theo ta cầu y. Đã 4 năm rồi, ta vẫn vậy. Vì không muốn gia gia thương tâm, ta cứ suốt ngày hi ha cười, an ủi gia gia. Ta muốn tu luyện, muốn cho gia gia bớt lo, muốn chăm sóc gia gia như gia gia chăm sóc ta, muốn để gia gia luôn luôn vui cười chứ không phải mặt khổ sầu mi, tìm kiếm phương pháp trị bệnh cho ta…

Nói đến đây, Phỉ Phỉ khẽ nức nở… Lăng Dạ vừa định an ủi thì đằng sau vang lên tiếng khóc lớn. Hắn giật mình, quay đầu lại, chẳng biết lúc nào Lục Bất Phụ đã đến sau lưng hắn, khuôn mặt già nua đầy nước mắt nước mũi.

-HuHu… Phỉ Phỉ

-Gia gia

Hai người ôm nhau khóc rống lên, khóc thương tâm. Lăng Dạ yên lặng rút lui.

Hai ngày sau, thương thế hắn cơ bản đã khỏi, di chứng của mộc độn bí pháp cũng đã qua. Hắn ẩn ẩn còn cảm giác được linh nguyên tăng trưởng, chỉ cần chút thời gian sẽ lập tức đột phá đến Hậu Thiên tầng 9. Hắn cũng chia tay với Lục Bất Phụ và Phỉ Phỉ để trở về. Đứng trên phi kiếm, gió lướt qua thổi bộ áo bào của hắn tung bay, bên dưới Phỉ Phỉ còn cố hét lên với hắn

-Dạ Lăng ca ca, nhớ phải tới tìm ta, Lục gia ở Thiên Lam đế quốc. Nhớ đó Dạ Lăng ca ca…

Phi kiếm đi xa, Lục Bất Phụ đi đến sau lưng Phỉ Phỉ, xoa đầu nàng.

-Đi thôi, hắn có việc phải làm, nếu như rảnh rỗi chúng ta sẽ trở về đây thăm hắn

-Thật chứ?

-Ừm

-Gia gia tốt nhất

Tội Ác chi thành, Hắc Dạ các, Hắc Dạ tháp

-Trở về rồi sao

Vẫn ẩn thân trong bộ áo choàng đen, vẫn chiếc mặt nạ kim sắc, Lăng Sơn lên tiếng.

-Vâng, trên đường xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn nhưng đã hoàn thành nhiệm vụ. Thất Thải hoa đã tới tay.

-Ừm, Dạ Nhi này, lễ thành nhân của con sắp tới rồi. Chính là 3 ngày sau

Nói đến đây, Lăng Sơn ngừng lại, 1 lát hắn lại nói tiếp

-Ta sẽ cho con biết tất cả.

-Vâng

Lăng Dạ cật lực khắc chế kích động lên tiếng. Hắn đã chờ mười mấy năm, chờ thêm vài ngày có đáng kể gì.

-Thất Thải hoa thật ra là ta để dành cho con đột phá Hậu Thiên tầng 9. Dùng nó đi, đừng khiến ta thất vọng

Lăng Dạ thân hình có chút ngừng lại, hắn đang nghe nhầm sao? Lăng Sơn quan tâm hắn, lo lắng hắn? Thứ mà hắn mong ước có được từ Lăng Sơn trong bao nhiêu năm. Lăng Dạ nội tâm kích động

-Vâng, sẽ không để nghĩa phụ thất vọng.

-ừm, trở về đi, tu luyện thật tốt.

Ầm

Tội Ác chi thành lập tức náo loạn, không biết công kích từ đâu đên làm đổ sập 1 mảng lớn kiến trúc, bị thương không ít người, vài tên không may chết ngay tại chỗ. Đám cùng hung cực ác ở đây cũng là loại liếm máu trên lưỡi đao mà sống, cũng chuẩn bị sẵn sàng với tử vong, nhưng chẳng ai muốn không công chết đi kiểu này cả.

-Các ngươi nhìn, bên trên có người

-Là ai vậy, có điểm quen mắt

-Cơ Nguyệt, Các chủ Bích Thủy các

-Là Cơ Nguyệt, 2 năm trước đã là Tiên Thiên đỉnh phong. Qua 2 năm, lại sẽ như thế nào

Trên bầu trời thân ảnh lam y, đứng trên phi kiếm, gió nhẹ thổi qua làm lam y phất phới thêm phần mĩ cảm. Nhưng lúc này, khuôn mặt nàng cực kì băng lãnh.

Cơ Nguyệt khoát tay, 1 đám băng nhận xuất hiện sau lưng nàng, tình cảnh cực kì đồ sộ. Ánh dương quang chiếu lên băng nhận phản xạ từng tia hàn mang mĩ lệ mà nguy hiểm. Nàng buông tay, băng nhận hướng Hắc Dạ các lao đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.