Vũ Dạ cười thảm, chơi thoát rồi. Đáng lẽ hắn nên rút lui ngay sau khi giết đám sát thủ và đầu độc Cao Hùng. Nhưng không có thuốc chữa hối hận, suy nghĩ chuyển thật nhanh tìm cách đào thoát. Dù gì hiệu lực của Tuẫn Táng dược tề vẫn còn, Vương Huy chắc chắn đã trúng độc, chỉ cần nhìn vào lần ám sát vừa nãy là có thể thấy. Nếu Vương Huy còn hoàn hảo thì hắn không có cơ hội để thi triển bí thuật hay vung chủy thủ nữa.
- Cao Hùng ngu ngốc bị ngươi chơi, ta thì khác với hắn. Đi chết đi...
Vương Huy không nói nhảm, lập tức lao đến tấn công.
Grào
Bỗng nhiên mặt đất như bị địa chấn run lên bần bật, một tiếng thú gầm kinh thiên vang lên. Khí thế kinh khủng bùng nổ thổi quét xung quanh.
Đòn tấn công của Vương Huy cũng bị cắt đứt, hắn nhanh chóng chuyển thân lui về, bày ra tư thế phòng thủ. Tiếng gầm này làm hắn sinh cảm giác không thể chống lại, như một con kiến gặp cự long vậy. Tiếng gầm này chắc chắn là yêu thú cấp 5, thậm chí càng cao. 0pChỉ mong tồn tại kinh khủng này là đi ngang qua thôi, nếu không thật sự là tai nạn.
Vũ Dạ càng là nằm rạp trên đất. Khí thế kia làm hắn bị đè ép không thở nổi, khí huyết quay cuồng.
- Kẻ nào quấy rối giấc ngủ của bản vương.
Một con cự viên xuất hiện trong tầm mắt. Toàn thân lông hoàng kim sáng chói, mỗi bước chân là mặt đất lại rung động mạnh mẽ. Cây cối theo đường đi của nó mà đổ rạp xuống tạo thành một thộng đạo.
Đôi mắt như điện quét ngang toàn trường, dừng lại trên người Vũ Dạ mang theo chút ngạc nhiên rồi quay sang Vương Huy.
- Là các ngươi, đánh đấm quấy rầy bản Vương, muốn chết.
- Khoan đã, Viên Vương cao qúy, xin thứ lỗi khi quấy rầy ngài. Chúng ta chỉ là truy sát tên nghiệt chủng này, ngài có thể bỏ qua cho sao?
- Ân, thấy ngươi thành khẩn như vậy, ban cho ngươi tự sát, nếu như ta xuống tay thì... Ngươi hiểu??
Nháy mắt, mồ hôi Vương Huy túa ra, ướt đẫm cả người. Không suy nghĩ gì nữa hắn lập tức hét lớn
- Mộc độn
Ánh mắt Cự Viên loé lên, khoá chặt 1 phương hướng, bàn tay khẽ tóm lôi Vương Huy từ ngoài ba mượi trượng trở về.
- Ngươi chọn sai rồi đấy...
Mặt Vương Huy như tro tàn, hắn lúc đỉnh cao cũng không nắm chắc đào thoát huống chi là hiện tại. Lần giãy giụa này không thành, bị nắm trong tay, còn có thể làm gì. Cự Viên có vẻ hết hứng thú chơi đùa, bàn tay phát lực, Vương Huy lập tức hoá thành huyết vụ.
- Tiểu tử, đừng nằm đó giả chết, tin hay không ta bóp nát ngươi
Cự Viên lắc mình một cái, hoá thành một nam nhân cường tráng, nửa thân trên để trần lộ ra từng cơ bắp đầy tính bạo tạc. Khuôn mặt chứa đựng ngạo khí bất tuân, mái tóc hoàng kim tung bay.
Vũ Dạ cười khổ, bây giờ nằm giả chết không có ý tứ. Cự Viên không vui mang hắn ra bóp nát cũng có thể.
Cự Viên hoá thành nam tử đi một vòng quanh Vũ Dạ, hết nhìn trái lại nhìn phải, thi thoảng lại sờ chỗ nọ, mó chỗ kia, còn không ngừng gật đầu.
Vũ Dạ rùng mình, tên yêu thú này không phải có loại đam mê kia đi.
Một lúc lâu sau, Cự Viên dường như xem chán rồi mới đối mặt Vũ Dạ mà nói
- Không sai, không sai...
- Không sai cái gì?
- Mười sáu tuổi Hậu Thiên đỉnh phong, căn cơ cũng vững chắc. Phù hợp điều kiện, đi theo ta.
Nói xong, Cự Viên không để ý Vũ Dạ có đồng ý hay không, trực tiếp nắm lấy hắn đạp không mà đi, hướng vào chỗ sâu.
Một bí cảnh nào đó trên đại lục
Nơi đây sơn thủy tú lệ, tràn ngập linh khí. Trên cao nhìn xuống như bao phủ một làn khói mỏng, mông lung mờ ảo như tiên cảnh nhân gian. Trên ngọn núi cao nhất, một đám người vây quanh một lão giả lôi thôi ân cần hỏ thăm.
- Sư thúc tổ, ngài đã về
- Sư thúc tổ tốt
- May quá sư thúc tổ lão nhân gia ngài đã về.
-....
Lão giả này không ai khác chính là kẻ giống như ăn mày ở quán trà nào đó tại Nham Thạch thành.