Thần Lộ

Chương 27: Thiên Cơ Tử



Thiên Cơ Thần Tông

Coong

Một tiếng chuông vang vọng cả vạn dặm thánh địa, làm các đệ tử giật nảy mình.

- Có chuyện gì vậy???

- Sao Thánh Chung lại vang lên???

- Địch tập sao???

-...

Coong, Coong...

Tiếng chuông liên tiếp vang lên, đến tiếng thứ chín mới ngừng lại.

- Là có cao tầng tạ hoá...

- Là ai chứ???

- Mau tập hợp tiến về chủ phong, bây giờ không phải thời gian để các ngươi bàn luận.

Đám đệ tử khắp nhao nhao hướng về chủ phong mà tập hợp, nhưng không một ai phi hành mà chỉ chạy vội. Đây là luật bất thành văn, không nói nhưng mọi người tự hiểu. Các trưởng lão thế hệ trước cũng nhao nhao xuất quan, nhất là một vị Thái thượng trưởng lão sống lâu nhất cũng xuất thế. Lão là một cuốn bách khoa toàn thư của Thiên Cơ Thần Tông tên là...Thiên Quy...

( Chỗ này ý là quy tắc, nhưng ngay cả ta viết ra cũng nghĩ đến... Ừm các ngươi hiểu mà. Hahaha méo miệng rồi)

Chủ phong, Thiên Cơ điện

- Nhị trưởng lão, ngài có biết vì sao Thánh Chung vang lên.

- Nhị trưởng lão có manh mối sao?

- Bái kiến Nhị trưởng lão...

- Đại trưởng lão ngài cũng đến rồi.

- Thái Thượng trưởng lão, ngài đã xuất quan

- Thánh chủ đâu? Sao ngài chưa đến...

- Có lẽ còn tại bế quan đi.

- Ta nghe nói sáng nay Thánh Chủ đã xuất quan, rồi sư thúc tổ cùng Thánh chủ nói chuyện. Sau đó...

- Sau đó thế nào?

- Tiếng chuông vang lên..

Ti

Đám đệ tử lập tức hút một ngụm khí lạnh. Giờ thì trong lòng mọi người có chút suy đoán. Dù sao tất cả cao tầng Thiên Cơ Thần Tông đã tập hợp đầy đủ ở đây, chỉ thiếu Thánh chủ.

Một thanh niên khuôn mặt thanh tú, thân mặc bạch bào, đầu đội kim quan, tay cầm quạt xếp, tràn đầy thư sinh khí tức bước tới cửa chính Thiên Cơ điện, cũng vừa lúc nghe được những lời này. Lập tức hắn đẩy nhanh cước bộ, vừa tiến lên vừa nói

- Các ngươi hi vọng sư phụ có chuyện sao?

Đám đệ tử đang hăng say bàn luận lập tức ngậm miệng

- Là Thánh tử

- Thánh tử đến rồi

- Gặp qua Thánh tử

-...

Thanh niên vận bạch bào chính là Đại sư huynh của Thiên Cơ Thần Tông, đệ tử duy nhất của Thiên Cơ lão nhân - Thiên Cơ Tử. Năm nay hai mươi tu vi đã là Kim Đan. Nhất là Kim Đan của hắn lại là bát long văn, Tôn Giả là sự tình đã định. Thêm nữa là đã tu Thiên Cơ quyết đến tầng sáu, tài đoán mệnh chỉ sau Thiên Cơ lão nhân. Trong bóng tối đã có người ngầm định hắn chính là Thánh chủ đời kế tiếp.

Thiên Bất Lộ tiến vào Thiên Cơ điện quát lớn

- Yên lặng

Thiên Bất Lộ lên tiếng, đôi mắt như điện quét ngang toàn trường.

- Thánh Chung vang lên là do Thánh Chủ đã hoá đạo rồi.

Nháy mắt yên tĩnh, Thiên Cơ điện lập tức vang vọng tiếng nghị luận. Có cảm khái, có ngạc nhiên, phần nhiều là tiếc hận.

- Cái gì, thật là Thánh Chủ...

- Ngài ấy chưa quá 200 tuổi mà đã...

- Ài, ai nói được thiên đạo ưu ái liền tốt đây...

Thái thượng trưởng lão Thiên Quy một thân áo gai, tay cầm long đầu quải trượng chậm rãi lên tiếng

- Bất Lộ, Thiên Cơ vì sao lại đột ngột hoá đạo. Mặc dù lần trước vì đẩy lui tai hoạ đã tổn thất không ít thọ nguyên nhưng không đến mức nhanh như vậy liền hoá đạo chứ?

- Thánh chủ vì muốn nhìn Mệnh tinh mà hao hết thọ nguyên, sau khi giao lại cho ta mọi việc liền hoá đạo. Từ nay, Cơ Tử chỉ cần đột phá Chân Quân liền trở thành Thánh chủ. Các vị trưởng lão đồng tâm hiệp lực phò trợ không được dị nghị....
Hắc Ám sâm lâm khu vực cận trung tâm

Một tên nam tử cao lớn, vóc người cường tráng đang nhẹ nhàng hành tẩu. Tay hắn nắm một tên thiếu niên khuôn mặt thanh tú nhưng lại có chút trắng bệch, khoé miệng còn có tia máu. Thanh niên bị hắn nắm trong tay như một con gà mà không phản kháng gì. Cặp đôi này chính là Cự Viên và Vũ Dạ. Lúc này Vũ Dạ đang cố gắng trao đổi với cái Cư Viên này nhưng có vẻ vô ích

- Vị này Viên tiền bối, ngài mang ta đi đâu...

- Ha ha

- Viên tiền bối, cho ta xuống tự đi a

- Ha ha

- Viên tiền bối, ngài nhìn xem ta thương nặng thế này, khụ khụ, cho ta chữa thương a

- Ha ha

- Viên tiền bối, ngài có tên không? Ngài tên gì?

- Gọi ta là Viên Vương liền tốt.

- Viên Vương tiền bối, ngài xem có thể cho ta xuống a

- Ha ha

-...

Vũ Dạ dùng hết mọi cách câu thông nhưng chỉ biết Cự Viên gọi Viên Vương và...không có gì nữa. Hắn tâm thật mệt mỏi, nhưng cũng có chút cảm ơn. Nếu Viên Vương không xuất hiện thì hắn đã ngã xuống trong tay Vương Huy rồi. Đâu tiêu sái mà nói chuyện phiếm với Viên Vương nữa. Dù sao hắn đã nhìn ra Viên Vương không có ý hại hắn, vậy thì đi theo một chuyến cũng không sao, ngoại trừ việc hắn bị xách như con gà thì tất cả đều tốt.

Cũng coi là vạn hạnh trong bất hạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.