-Ngươi nói sao, phụ hoàng đã ăn thần dược, trẻ lại mười tuổi, bây giờ đang ở linh tuyền ngâm mình? Còn dự định sẽ bỏ đi chức vị Thái Tử của ta, không truyền ngôi nữa, muốn tự mình làm tất cả chứ không muốn lui về sau màn?
Một người trẻ tuổi thân mặc hoàng bào, đầu đội kim quan, ngồi trên bảo tọa khuôn mặt đầy vẻ ngạc nhiên. Hắn không ai khác chính là Diệp Thiên, Đại hoàng tử mới được lập làm thái tử không lâu trước. Đối diện hắn lúc này là một tên mặc quân phục khá là uy vũ, cả người tản ra khí tức huyết sát, chắc chắn là một chiến tướng từng vào sinh ra tử nơi sa trường. Hắn vốn là một tiểu binh ở nơi biên cảnh không ai biết đến, may mắn được Diệp Thiên chọn trúng làm thân vệ. Từ đó hắn được ban cho cái tên Huyết Lệ. Được trọng dụng, tài năng của hắn bắt đầu bộc lộ, trở thành cánh tay đắc lực của Diệp Thiên, cũng trở thành một Huyết Vương trưởng quản Huyết Vệ trong bóng tối.
- Vâng, ngay vừa rồi thuộc hạ nghe được huynh đệ canh giữ ở Thanh Linh cung nói lại.
Diệp Thiên nhíu mày, lông mày đầy anh khí biến thành hình chữ xuyên, khuôn mặt trầm tư như có điều suy nghĩ.
[Nếu phụ hoàng ăn thần dược, tuổi thọ tăng thêm, lại có thể trị vì đất nước cả chục năm nữa, vậy thì thật sự không hay. Chức vị thái tử này có được là vì phụ hoàng thấy sức khoẻ không được, tuổi già suy yếu, lại thêm việc nhị đệ không màng quyền lực, mới khiến phụ hoàng không suy nghĩ nhiều mà chọn ta. Bây giờ nếu phụ hoàng khoẻ lại, liệu chức vị thái tử này có giữ nổi không? Một chút biến đổi sẽ đảo loại kế hoạch ta mưu tính cả chục năm nay. Không thể để như thế được, phải xem thực hư thế nào]
- Huyết Lệ, cùng ta đến linh tuyền thỉnh an phụ hoàng và mẫu hậu.
Nói đoạn, Diệp Thiên bước nhanh ra ngoài nhưng chưa đi được ba bước liền dừng lại nói tiếp
- Ngươi đi điều động Huyết Vệ, tiến đến bao vây linh tuyền cho ta. Khi cần thiết, nghe hiệu lệnh của ta mà hành động, không được sơ xuất.
Tim Huyết Lệ bỗng nhiên gia tốc, cảm giác như sắp nhảy khỏi lồng ngực vậy. Huyết Vệ vốn là lực lượng được thái tử bồi dưỡng trong bóng tối, là những tử sĩ, những cỗ máy giết chóc chỉ biết nghe lệnh thái tử. Ngay cả Huyết Vệ đều điều động, thái tử chẳng phải là muốn...
Nghĩ đến đây Huyết Lệ vô ý thức nuốt nước bọt, bàn tay có chút run rẩy. Đây không phải là hắn đang sợ hãi mà là hưng phấn, hưng phấn tột độ. Hắn sắp chứng kiến một cuộ chính biến, một thời khắc sắp được ghi vào lịch sử triều đại.
Nhanh chóng điều chỉnh tâm tình, Huyết Lệ khom người cung kính đáp
- Thuộc hạ cam đoan hoàn thành nhiệm vụ...
Diệp Thiên khẽ gật đầu, thỏa mãn nói
- Ân, tốt lắm, đi làm đi.
- Thuộc hạ cáo lui.
Nhìn theo bóng lưng của Huyết Lệ, Diệp Thiên thở dài nói thầm
- Phụ Hoàng a, mọi chuyện có phải đang tốt sao? Sao cứ phải tăng thọ làm gì?
Ánh mắt hắn bỗng trở nên sắc bén, sát khí trùng thiên
- Đừng ép ta, nếu như mọi việc vẫn vậy liền tốt, không thì đừng trách ta độc ác.
Thanh Phong Sơn, linh tuyền
Nơi đây là một suối nước nóng tự nhiên được hoàng thất quy hoạch, biến thành nơi nghỉ ngơi của lịch đại Hoàng đế. Thanh sơn thủy tú, cảnh đẹp như mơ, hơi nước lượn lờ làm đỉnh núi có phần như mộng ảo.
- Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, đã đến linh tuyền rồi.
Tên thái giám khom người bên kiệu, nói nhỏ
Diệp Thần bước ra khỏi kiệu, tay che ánh nắng mặt trời chói chang, nói
- Để cho tất cả ngự lâm quân và thị vệ lui lại, thủ tại chân núi, không cho người tiến lên làm phiền trẫm.
Giờ khắc này, trên người Diệp Thần đã bắt đầu tản ra mùi thối, như tất thối cả tháng không giặt, mà mặt tên thái giám vẫn cứ đạm nhiên như không. Nghe được nhắc nhở, tên thái giám hét lớn bằng cái giọng the thé như vịt đực của mình
- Tất cả ngự lâm quân và thị vệ canh giữ dưới chân núi, không có lệnh không được cho một con ruồi lọt qua. Cung nữ tiến lên hầu hạ Hoàng thượng và hoàng hậu nương nương ngâm mình.
Hầu bên cạnh Diệp Thần lâu ngày, hiểu được hắn nghĩ gì, tên thái giám cho ra mệnh lệnh chính xác nhất. Diệp Thần nghe thấy cũng nhẹ gật đầu, tiến về phía linh tuyền.
Đám thị vệ và ngự lâm quân rút lui hết, cung nữ vừa tiến lên thì Đỗ Băng Tâm lại ngăn cản
- Hoàng thượng, để thần thiếp hầu hạ ngài, không cần cung nữ đâu, có thể cho lui rồi.
Đỗ Băng Tâm ném cho Diệp Thần một cái mị nhãn. Diệp Thần nội tâm run lên, lúc trước vì sao Đỗ Băng Tâm được làm Hoàng Hậu mà không phải các phi tần khác? Chính là hắn mê luyến sắc đẹp của nàng. Giờ này bỏ qua cái mùi hôi khó chịu kia, hình bóng mà làm hắn lưu luyến trước kia giờ lại trùng điệp vào nhau. Diệp Thần cươi nhẹ, nói với cung nữ và tên thái giám:
- Các ngươi lui đi, ta và hoàng hậu ở lại là được rồi.
Tên thái giám ánh mắt tinh tường cỡ nào chứ, lập tức hiểu ý, ra hiệu đám cung nữ cùng mình rời đi, để Diệp Thần và Đỗ Băng Tâm ở lại với nhau.Dưới chân núi Thanh Phong.
Diệp Thiên mang theo Huyết Lệ tiến đến đã gặp được đám ngự lâm quân canh giữ. Đám ngự lâm quân lập tức cúi mình hành lễ
- Thái tử điện hạ an khang, Huyết tướng quân.
- Phụ Hoàng và mẫu hậu đâu,, ta có chuyện quan trọng cần thỉnh an xin ý kiến của Người.
Tên lính lộ vẻ khó khăn mà bẩm
- Xin Thái tử thứ lỗi, Hoàng thượng hạ lệnh, bất kì ai khi chưa có lệnh sẽ không thể tiến vào, xin thái tử hiểu cho.