Thanh toán linh thạch, lấy đi Thất Thải hoa, Lăng Dạ lập tức rời khỏi đấu giá hội. Mục đích đã đạt được, ở lại hay không đã không tất yếu. Lăng Dạ vừa rời khỏi lập tức vài chỗ ngồi của đấu giá hội có khách đứng lên đi theo hắn.
Lăng Dạ vừa rồi thể hiện làm bọn hắn ngửi được mùi vị của tài nguyên. Thế giới này không thiếu kẻ liều mạng, vì tài nguyên, vì mục đích bọn hắn sẵn sàng làm bất cứ việc gì.
Đi ra không được bao lâu, Lăng Dạ liền phát hiện mấy cái đuôi. Loại việc này nên tránh được hắn sẽ tránh, không tránh được thì chính diện đỗi.
Ra khỏi Thăng Long thành, Lăng Dạ bước lên phi kiếm lao nhanh. Nhìn từ ngoài vào thì có vẻ hắn đang cố gắng chạy trốn.
-Không xong, lão đại, tên kia phát hiện chúng ta, bỏ chạy mất rồi.
-Không cần che giấu nữa, toàn lực đuổi theo.
Lăng Dạ bay đến ngoại thành liền phi thân vào rừng cây, hắn cần tặng cho đám này 1 món quà.
Một lát sau, 5 đạo độn quang lướt đến bìa rừng rồi hạ xuống. Năm thân ảnh cơ hồ giống nhau như đúc, chỉ có thể dựa vào màu áo đến phân biệt. Lão đại áo đen, lão nhị áo trắng, lão tam áo vàng, lão tứ áo lam, lão ngũ áo đỏ. Bọn hắn là 5 anh em ruột, vì nhặt được 1 bộ công pháp mà bước lên đường tu chân. Năm người tán tu, không môn, không phái, tự xưng là Ngũ Hổ, trong vương quốc cũng xem như có chút danh tiếng. Đương nhiên, danh tiếng ấy là tiếng xấu, ỷ mạnh hiếp yếu, cướp đoạt tài nguyên,….
Tứ Hổ xem xét 1 chút rồi lên tiếng
-Lão đại, hắn vào rừng cây rồi
-Mẹ kiếp, nhanh, đừng để mất dấu.
Lăng Dạ im lặng núp sau lùm cây nhìn đám người.
-Một Hậu Thiên đỉnh phong, một Hậu Thiên tầng 8, ba Hậu Thiên tầng 6.
Sát thủ có cách làm của sát thủ, ẩn núp, ám sát mới là thứ mà hắn am hiểu.
Tìm kiếm hồi lâu không có kết quả Đại Hổ bắt đầu nổi nóng.
-Mẹ kiếp, trốn thật nhanh, chia nhau ra tim kiếm đi. Lão tứ đi với ta, 3 người các ngươi qua bên kia. Tìm thấy lập tức phát tín hiệu.
Đám người tản ra, trùng hợp là lão đại cùng lão tứ lại đi về phía Lăng Dạ đang ẩn núp
-Tới đúng lúc, ta sẽ cho các ngươi 1 món quà nhỏ.
Đại Hổ càng đi càng cảm thấy không đúng, cứ như có cặp mắt trong bóng tối ngó chừng hắn, cảng giác này càng ngày càng mãnh liệt. Trực giác bao nhiêu lần vào sinh ra tử đang nhắc nhở hắn nguy hiểm. Bỗng nhiên sát ý chợt hiện
-Không ổn, lão tứ cẩn thận.
Đang chú ý xung quanh, Tứ Hổ nghe Đại Hổ nhắc cảm thấy nghi hoặc. Hắn chưa kịp lên tiếng thì phần eo lạnh toát, 1 cây chủy thủ từ trong bóng tối đã đâm trúng hậu tâm hắn. Hắn cứng nhắc quay đầu lại, 1 khuôn mặt nam tử trung niên gần trong gang tấc, chẳng phải là con dê béo bọn hắn vẫn đang đuổi theo đây sao. Đây cũng là ý nghĩ sau cùng của hắn, Hậu Thiên tầng 6 không chút sức phản kháng dưới sự ám sát của Lăng Dạ - Kim bài sát thủ đứng đầu Hắc Dạ các.
-Lão tứ…..
Đại Hổ gầm lên bi thương, đối phương hành động quá nhanh, hắn chỉ kịp nhắc nhở 1 tiếng thì lão tứ đã ngã xuống. Hắn xách Quỷ đầu đao lên tấn công về phía Lăng Dạ. Cùng lúc, Lăng Dạ nhanh chóng rút lui. Sát thủ hành động, 1 kích dù thành công hay thất bại, lập tức rút lui ẩn nấp, chờ đợi thời cơ.
Đằng xa, Nhị Hổ lập tức phản ứng
-Là đại ca, có chuyện rồi, nhanh trở về.
Lăng Dạ ẩn mình, cũng không phải hắn tiếp tục theo dõi Đại Hổ mà nhanh chóng chạy hướng tam Hổ đang quay về. Tặng quà không được thiên vị, phải cùng tặng mới cho bọn họ thấy thành ý.
Đang lao nhanh Tam Hổ cổ bỗng nhiên phun máu, 1 thanh chủy thủ từ lúc nào đã đâm vào cổ họng của hắn.
-ục, ục
Hắn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ phát ra tiếng ục ục rồi bỏ mình.
Giết Tam Hổ, Lăng Dạ không rút lui nữa, không phải hắn không muốn rút lui, mà là hắn bị bao vây rồi. Đại Hổ từ lúc nào đã đến sau lưng hắn, linh lực bạo động, đôi mắt đỏ ngầu như dã thú. Nhị Hổ cùng Ngũ Hổ cũng thật nhanh bao vây, 3 người vây thành hình tam giác đề phòng hắn chạy thoát. Đại Hổ trong trạng thái bạo nộ lên tiếng
-Khá lắm, khá lắm, cứ tưởng 1 con dê béo hóa ra lại là ác lang. Giết huynh đệ ta đừng mong rời đi.
Dứt lời hắn lao lên đầu tiên, quỷ đầu đao trong tay hắn phát ra tiếng vù vù, chém về phía eo của Lăng Dạ. Cùng tấn công còn có Nhị Hổ và Ngũ Hổ. Huynh đệ tâm ý tương thông, còn tu luyện thuật hợp kích nên đòn tấn công của 3 người càng phát ra mạnh mẽ.
Lăng Dạ từ đầu đến cuối không có phản ứng gì nhiều, cũng không nói gì. Suy nghĩ chuyển thật nhanh, chủy thủ biến mất, thay vào đó là 1 thanh nhuyễn kiếm. Vung nhuyễn kiếm ngăn cản quỷ đầu đao, tay kia cũng không nhàn rỗi, ném 1 nắm kiếm phù ngăn cản Nhị Hổ và Ngũ hổ.
Đao kiếm tương giao vang lên tiếng kim thiết ma sát chói tai. Lăng Dạ lùi 1 bước hóa giải lực đạo. Kiếm phù bên kia toát ra từng đợt kiếm khí tấn công Nhị Hổ và Ngũ Hổ. Vòng vây lập tức xuất hiện kẽ hở. Nhân cơ hội Lăng Dạ thật nhanh bỏ chạy, 2 3 bước đã lui vào rừng không thấy tung tích.
-Đuổi
Đại Hổ dẫn đầu theo sau là Nhị Hổ và Ngũ Hổ nhanh chóng đuổi hướng Lăng Dạ. Thật sự bọn hắn rất biệt khuất, địch nhân đã giết mất 2 huynh đệ rồi mà ngay cả chéo áo của đối phương cũng không động vào nổi. Vừa vây được đối phương lại, chưa kịp làm gì thì đối phương lần nữa bỏ chạy. Còn cả Phù bảo và vũ khí cứ như không cần tiền mà ném ra. Bọn hắn chỉ có thể đi theo đối phương hút bụi. Thật sự biệt khuất nói không hết.
Lăng Dạ thật ra cũng chẳng nhẹ nhàng gì, nhìn như tiêu sái nhưng thực chất khí huyết, linh lực hắn đang cuồn cuộn không thể ổn định lại được.Đại Hổ là Hậu Thiên đỉnh phong lại còn không phải loại vừa mới tấn cấp. Lúc đao kiếm tương giao, 1 cỗ ám kình thông qua kiếm của hắn đánh thẳng vào thể nội làm hỗn loạn khí huyết và linh lực vận chuyển. Hắn cần nhanh chóng đẩy cỗ ám kình này ra, ổn định lại khí huyết và linh lực đang bạo động.
( Ta đang thêm 1 chương tạ lỗi nhé, dù sao đầu tháng rồi, cầu nguyệt phiếu, cầu ủng hộ, cầu bao chương, ta đói.....+=(()