Thần Long Điện

Chương 47: 47: Vô Đề





Ở trong đám người hoảng loạn, Ninh Kì Nhi nhìn Tiêu Chiến đứng thẳng như tùng khoanh tay mà đứng, anh bình tĩnh như vậy, khí thế bức người như vậy!Trong nháy mắt thời gian, Ninh Kì Nhi đột nhiên vì hành động 5 năm trước có một tia hối hận! Chẳng lẽ, chính mình đã lựa chọn sai?Chỉ là chuyện đã xảy ra!Tay ngọc của Ninh Kì Nhi gắt gao siết chặt váy đính hôn của mình, khóe mắt lăn xuống một giọt nước mắt, không phải là áy náy với Tiêu Chiến mà là phẫn nộ! Mà là phẫn nộ Tiêu Chiến phá hư tiệc đính hôn của cô ta!Anh, huỷ hoại hết sự chuẩn bị mấy năm gần đây của cô!“Tiêu Chiến! Anh đủ rồi!”Ninh Kì Nhi rốt cuộc nhịn không được, cô thất thổ gào rỗng về phía Tiêu Chiến đang đứng thẳng như tùng nói: “Hôm nay là tiệc đính hôn Ninh Kì Nhi tôi! Chuyện này với tôi mà nói rất quan trọng! Tôi không cho phép bất luận kẻ nào phá hư nó! Bao gồm anh, Tiêu Chiến! Anh không nên xuất hiện ở chỗ này, sự xuất hiện của anh chính là sỉ nhục! Là thất bại!”Gào rống, Ninh Kì Nhi cầm lấy dao gọt hoa quả trên bàn, chạy vội về phía Tiêu Chiến, hung hăng hưởng đến tim Tiêu Chiến!Trong nháy mắt kia, đôi mắt Tiêu Chiến như sao trời, phản chiếu hình ảnh khách quý chạy tán loạn khắp nơi, phản chiếu Ninh Kì Nhi mặt hàn đầy quang nắm dao gọt hoa quả chạy về phía anh!Phản xạ ra ánh sáng lạnh lẽo của dao gọt hoa quả, ở khoảng cách cách tim Tiêu Chiến một tấc bỗng nhiên dừng lại!Tiêu Chiến giơ tay, nắm cổ tay Ninh Kì Nhi, mắt lạnh nhìn người phụ nữ trước mặt, hỏi: “Đến hôm nay, cô có từng vì những chuyện 5 năm trước mà hối hận không?”Ninh Kì Nhi nắm dao gọt hoa quả, liều mạng muốn đâm vào, chính là tùy ý cô dùng sức thế nào cũng không thể đâm vào nửa tấc!Cô ha hả cười lạnh một tiếng, gào rống với Tiêu Chiến: “Hối hận? Chưa từng có! Nếu nói phải hối hận, đó chính là Ninh Kì Nhi tôi hối hận lúc trước không đuổi tận giết tuyệt anh!”Nghe vậy, hàn ý trong ánh mắt Tiêu Chiến bùng nổ! Anh lắc đầu, nhìn người phụ nữ trước mặt nữ trở tay đoạt dao gọt hoa quả trong tay cô ta rồi sau đó đột nhiên ném một cái!Đông!Dao gọt hoa quả trực tiếp bạo bắn ra, xẹt qua tai Ninh Kì Nhi cắt lấy một ít tóc mai rồi hoàn toàn cắm vào cại trụ kim sắc phía sau!Chuôi dao gọt hoa quả ong ong chấn động giữa không trung!Trong nháy mắt kia, Tiêu Chiến biểu hiện khi thế cùng thủ đoạn sát phạt trực tiếp khiến Ninh Kì Nhi cả kinh sững sở tại chỗ, cả người run rẩy!Cô ta là sợ hãi từ tận đáy lòng!Người đàn ông này cùng người 5 năm trước quả thực là cách biệt một trời!Tiêu Chiến xoay người, đem hộp gấm trên bàn khép lại, một lần nữa đắp lên tơ lụa đen lưu lại một câu: “Thủ giữa tôi và họ Ninh còn chưa kết thúc đâu! Thay tôi mang câu nói này nói cho tứ đại gia tộc, Tiêu Chiến tôi, ngày khác nhất định sẽ đến tìm bọn họ! Kêu bọn họ chuẩn bị nhiều quan tài một chút!"Dứt lời, Tiêu Chiến nâng bước rời đi!“Anh rốt cuộc là ai?! Vì sao, vì sao phải trở về!”Ninh Kì Nhi nhìn bóng dáng kia đi xa, không ngừng gào rống, cả người cô ta trở nên mềm nhũn, bùm một tiếng quỳ trên mặt đất, buồn bã mất mát, biểu tình dại ra!Tiêu Chiến lưu lại câu nói cuối cùng kia, cũng đủ bá đạo cùng lạnh lẽo!Một lát sau, Ninh Kì Nhi mới nhớ tới cái gì, chạy nhanh đến trước mặt Tần Hạo đang nằm trên mặt đất, tràn đầy quan tâm hỏi: “Tần Hạo, anh không sao chứ? Thực xin lỗi thực xin lỗi, là em không tốt, em! "Bang!Tần Hạo trực tiếp phủi tay rồi tát một cái, tàn nhẫn mắng: “Tiện nhân Chuyện này, Tần gia sẽ không bỏ qua”Lưu lại những lời này, Tần Hạo che lại cổ tay mình mang theo vết thương trực tiếp dẫn người rời đi!“A a a! Tiêu Chiến! ! Tiêu Chiến! Anh đáng chết! Anh dám huỷ hoại hết tất cả của tôi! Tôi hận anh! Hận anh!”.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.