Thần Long Ở Rể

Chương 106: Dậy Sóng





Trong bệnh viện, Hồ Lâm cùng trợ lý Bác được nhanh chóng đưa vào điều trị đặc biệt.
Hồ Tiêu nghe tin Hồ Lâm bị thương cũng nhanh chóng đi đến thăm dò tình hình, nhìn qua có vẻ như Hô Tiêu quan tâm cho chú mình.
Thật ra hắn ta quan tâm chính là ai có can đảm dám hành hung người Hồ gia, còn có lòng hắn ta muốn thấy bộ dạng Hồ Lâm chật vật.
Trước giờ Hồ Lâm luôn làm việc cẩn thận, chưa lần nào hoàn toàn thất bại như hôm nay.
Hồ Tiêu vô cùng tò mò.
“Chú… chuyện này…” Hồ Tiêu nhìn thấy vết thương của Hồ Lâm cùng trợ lý Bác, vô cùng bất ngờ.
“Không sao.” Hồ Lâm lạnh nhạt nói.
Dù sao đây là lần đầu tiên ông ta thảm hại như vậy, mà còn là thảm hại dưới tay một tên giang hồ không ra gì kia.
“Hồ Tiêu, sau này cháu tốt nhất an phận một chút.


Ở đây không như phương Bắc.” Hồ Lâm nhíu mày dặn dò.
“Chú à, có phải bị người ta dọa sợ không?” Hồ Tiêu bĩu môi vô cùng không phục.
Trợ lý Bác nén đau, nhìn Hồ Tiêu ngu ngốc kia.
Đừng nói là ở đây loạn lạc, mà dường như ở thành phố nhỏ bọn họ không thể có bằng phương Bắc.
Vài tên tép riu có thể liều mạng với họ, bọn họ nếu không có chuẩn bị e rằng cũng không thể bảo toàn.
“Cậu chủ, ông Hồ đang muốn cậu cẩn thận hơn thôi.”
“Anh là cái thá gì mà lên tiếng chứ.” Hồ Tiêu thẹn quá hóa giận trút lên trợ lý Bác.
“Nếu giỏi vậy sao còn bị thương, vô dụng.” Nói xong hắn ta rời đi.
Tuy lời nói là hướng về trợ lý Bác, nhưng mà là nói cho cả Hồ Lâm nghe thấy, đây chính là mỉa mai ông ta.
“Hừ, Hồ gia ta sao lại vô phúc vậy chứ.” Hồ Lâm tức giận nhìn theo bóng Hồ Tiêu.
“Thiếu gia chỉ là ngựa non háu đá.” Trợ lý Bác cũng chỉ biết nói lời xóa dịu.
“Nó cứ như thế, sẽ có ngày ta bất lực.” Hồ Lâm lắc lắc đầu.
Sau đó ông ta chợt nhớ gì đó, nhanh cầm điện thoại gọi cho ai đó.
“Ngài Thẩm, ngài xem… chuyện lúc nãy tôi nói qua…” Hồ Lâm nói bằng giọng nịnh nọt.
Hiển nhiên đầu dây bên kia chắc chắn là kẻ có quyền lực cao hơn ông ta rất nhiều.
“Ông Hồ, tôi giúp ông vì nể tình thân sơ khi trước.

Hiện tại ông xem, rắc rối ông đem tới là nhỏ sao? Nếu có người biết thì làm thế nào?” Thẩm Lương, người phụ trách quân danh số 6 lên tiếng trách móc.
Hắn ta cũng là người cấp súng cho Hồ Lâm, chuyện Hồ Lâm dùng súng tự vệ thực ra cũng không có gì to tát, chỉ là Thẩm Lương muốn nhân lúc này kiếm thêm một chút.
“Vâng, ngài nói phải, là tôi hồ đồ.


Còn có, tên nhãi nhép kia cũng có súng… ngài…”
“Đương nhiên tôi vẫn luôn là người biết điều.”
Giọng Hồ Lâm vâng dạ lễ phép, lại thêm chút tự trách, làm cho Thẩm Lương ở bên kia khá hài lòng.
“Được rồi.

Tôi sẽ cho người tới giúp ông, nên nhớ chuyện này…” Thẩm Lương ẩn ý nhấn mạnh.
Đây là muốn Hồ Lâm nhớ biết điều mà mang quà đến, còn ông ta cũng sẽ cho người đến xử lý việc.
“Cảm ơn ngài, Hồ Lâm tôi vô cùng biết ơn ngài.” Hồ Lâm chỉ có thể chấp nhận yêu cầu.
Mà bên này, Vinh Y Tiếu cùng Trần Giai Linh vô cùng vui vẻ, họ cảm thấy vận số của họ không tệ.
Hồ Lâm nhiều ngày ở thành phố Gia không có kết quá, bọn họ vừa tới đã có thể được diện kiến với Chiến thần.
Đây cũng xem như Hồ gia của bọn họ xui xẻo rồi.
“Giai Linh, em xem, vị Chiến thần kia thực sự quá mức dễ gần.

Gia tộc chúng ta phen này có thể một bước lên mây.” Vinh Y Tiếu cười không khép được miệng.
“Cũng xem như chúng ta may mắn.

Chỉ là… đã kiểm tra kỹ rồi chứ? Vị kia có thực sự là Chiến thần?” Trần Giai Linh tuy không biết vấn đề từ đâu nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có gì đó bất an.
Cứ xem như kia là giác quan phụ nữ.
“Em yên tâm đi.

Vinh gia đã tra kỹ càng, đặc điểm Chiến thần với người kia vô cùng giống.


Chưa kể, quả thực Chiến thần đang ở thành phố Gia.

Mà ngài ấy chẳng phải còn gọi được cả quân đội đến giúp chúng ta sao?”
“Nếu không em nghĩ ai có đủ năng lực đó chứ?” Vinh Y Tiếu cảm thấy Trần Giai Linh lo lắng thừa rồi.
Nghĩ đi nghĩ lại Trần Giai Linh cũng cảm thấy lời của Vinh Y Tiếu không sai, nếu hắn ta không phải Chiến thần thì sao có thể có khối tài sản lớn thế kia, còn có quân đội hộ tống.
Quả thực điều này không sai!
“Liên hệ ngài ấy rồi chứ?” Trần Giai Linh nhắc nhở.
“Tất nhiên rồi.” Vinh Y Tiếu đắc ý nói.
Cơ hội có thể làm thân với Chiến thần không nhiều, nếu không tận dụng thì khi nào chứ?
Còn chờ người ta cướp trên tay sao?
“Tối nay chuẩn bị cẩn thận, dù sao ngài ấy cũng là người có thân phận cao quý nhất Đông Uy, đừng thất lễ.” Trần Giai Linh dặn dò thêm.
Chỉ là cô ta có cảm giác ác cảm với vị Chiến thần này, theo như lời mọi người đồn, Chiến thần lạnh lùng, cả người sát khí.
Nhưng điển trai cùng khí chất bất phàm.
Còn vị Chiến thần họ gặp lại không có khí chất gì đó, chỉ có gương mặt dễ nhìn mà thôi.
“Đi thôi! Chúng ta cần tự ta chọn quà, vậy mới tỏ rõ thành ý.” Trần Giai Linh nhanh chóng lôi kéo Vinh Y Tiếu đi ra ngoài.
Dù sao cũng là kết giao mở rộng quan hệ, quà cáp là chuyện không thể thiếu, mà tự tay chọn mới làm người ta trân trọng hơn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.