Thần Long Ở Rể

Chương 116: Lấy Lòng Nịnh Bợ





“Tôi có nghe nói… Chiến thần đã về đây.” Lục Thạc chợt lên tiếng.
“Anh có thể gặp Ngài ấy… biết đâu… có thể…” Cô là đang quan tâm anh.
Bản thân cô tuy nhận định không còn tình cảm với anh, nhưng vẫn muốn tốt cho anh.
Dù sao anh cũng có ơn gì đó với vị Chiến thần kia, nhờ người ta giúp đỡ chút chuyện việc làm hay kinh doanh cũng có thể.
“Chuyện đó, anh tự sắp xếp.

Em đừng lo.” Hồ Cửu nghe Lục Thạc nhắc tới tên giả mạo kia thì hơi khó chịu.
Thấy Hồ Cửu không mấy vui vẻ, lòng Lục Thạc lại có chút không yên.
“Anh xem, dù sao cũng về lâu vậy rồi.

Nhờ vả một chút tìm chút việc, cũng tốt cho anh.

Tôi là đang lo lắng cho anh.”
Lục Thạc có hơi giận mà nói, cảm giác như Hồ Cửu đến lúc này vẫn sỉ diện hảo.

“Cảm ơn em.” Hồ Cửu cũng không giận Lục Thạc.
Anh tiếp tục nhìn thủ tục trên bàn, cũng nhanh chóng lấy bút ký tên lên chỗ còn trống.
“Anh…” Khi thấy Hồ Cửu ký tên lên tờ đơn.
Lòng cô có gì đó không nỡ, cô có dự cảm gì đó cứ như là bản thân mất đi thứ gì lớn lao.

Bạn có biết trang truyện _ ТгumTruуe И.

Vn _
“Xong rồi!” Hồ Cửu ngước nhìn cô rồi nói.
“Nếu không có gì anh đi trước.

Mọi việc anh đã sắp xếp ổn thỏa… sau này có gì cần cứ gọi anh.” Hồ Cửu nhìn cô, dịu dàng cười rồi nói.
Lục Thạc nghe Hồ Cửu nói xong lại có chút tức giận.
Tại sao cô lại cảm giác bản thân lại làm sai chứ?
“Được rồi.

Tôi chỉ mong anh không có việc gì là tốt rồi.” Lục Thạc hạ giọng nói.
“Vậy anh đi.”
“Cha, con xin phép.”
Hồ Cửu nhanh chóng rời đi.
Lục Chỉ thấy bóng lưng của Hồ Cửu nhanh chóng rời đi, trong lòng cũng cảm giác vô cùng mất mát..
“Lục Thạc… cha luôn ủng hộ con, nhưng lần này, con có lẽ quyết định vội vàng rồi.” Ông lắc đầu thở dài.
“Con… cũng không còn tình cảm với anh ta.” Lục Thạc nhìn theo bóng lưng, lại có chút gì đó hối hận.
Lục Chỉ lắc đầu.
“Có đôi khi, hôn nhân không nằm mỗi chữ tình, mà có khi chữ tình ấy không phải như con thấy.” Ông nói xong thì lên phòng.
Lục Thạc ngồi thẩn thờ ở phòng khách.
Cô luôn cảm giác chỉ cần thoát khỏi người chồng vô dụng thì sẽ được tự do vùng vẫy.
Nhưng nhìn tờ đơn có chữ ký của Hồ Cửu, cô lại nhớ đến mỗi lần cô gặp nguy hiểm, anh đều xuất hiện.
Quả thực anh không còn hào quang như trước, từ khi anh về mọi chuyện của cô cũng tốt hơn.

Nhưng mà… Cô thực sự muốn thoát khỏi hôn nhân, có lẽ vì sự ích kỷ của cô, cũng có lẽ cô đã thay lòng.
Lúc này, Hồ Cửu ra ngoài, Hữu Thủ đã đứng chờ sẵn.
Anh ta biết hôm nay có lẽ ngày khó khăn với Hồ Cửu.
“Chúng ta…” Hữu Thủ muốn hỏi nên đi đâu.
“Tôi đói rồi.” Hồ Cửu nói.
Hữu Thủ khó hiểu, nếu đói thì có phải đi ăn không?
Ăn ở đâu?
Trước giờ Hữu Thủ cũng chưa từng thấy Hồ Cửu yêu cầu gì.
“Gần đây có nhà hàng, chúng ta có thể…”
“Về núi Hàng.”
Hữu Thủ đang định quay xe đi, thì chợt nghe Hồ Cửu nói.
Anh ta nhìn Hồ Cửu khó hiểu.
Đói? Về núi Hàng?
Ở đó có gì để ăn sao?
Chợt!
Mắt Hữu Thủ sáng lên, anh ta cười tươi, nụ cười thật tâm, không hề có chút gian trá.
“Vâng, sẽ nhanh thật nhanh!” Hữu Thủ nhanh chóng lái xe đi.
Anh ta chỉ thiếu chút gọi ngay cho Bạch Thố.
“Cậu có vẻ vui thì phải.” Hồ Cửu nhướng mày nói.
Nhìn cũng thấy Hữu Thủ là đang vô cùng vui vẻ.
“À..

e hèm, không.

Ngài… tôi không vui.” Hữu Thủ nhanh chóng điều chỉnh thái độ.
“Ai không biết còn nghĩ cậu về với vợ đấy.”
Hữu Thủ nghe Hồ Cửu nói xém chút sặc nước bọt, gì chứ? Anh ta là trai tân, trai tân!
Cũng không muốn vướng bận chuyện tình cảm hay phụ nữ.
Thật rắc rối!

“Long chủ à, anh Hồ à, tôi vẫn là không cần cái gì đó tình cảm hay vợ đâu.” Hữu Thủ thẳng thắn khẳng định.
“Hình như mẹ của Bạch Thố rất thích cậu.” Hồ Cửu nhất quyết không buông tha Hữu Thủ.
Gì chứ? Không tình cảm vợ con?
Về núi Hàng thì vui hơn cả được nghỉ phép.
Đây là cái gì?
Rõ ràng bị người mua chuộc nhân tâm.
“Ngài tha cho tôi đi.

Tôi không gánh nổi.” Hữu Thủ đổ mồ hôi.
Chỉ cần nghĩ tới, nếu anh ta có thể bị mẹ Bạch Thố tóm, vậy không phải là cha dượng của Bạch Thố, còn có… Hồ Cửu nếu với Bạch Thố… vậy…
Hữu Thủ lắc lắc đầu, nghĩ thôi thấy kinh khủng rồi.
Anh ta nghĩ quá nhiều rồi!
Xe đột ngột thắng gấp!
“Ngài sau này đừng nên nói những chuyện kinh khủng như thế, tâm hồn tôi khá mỏng manh.” Hữu Thủ lắc lắc đầu, chuẩn bị xuống xe giải quyết vụ va chạm xe kia.
Xui xẻo rồi, lại đâm phải xe người ta.
“Hồ Tiêu!” Hữu Thủ lại cảm thán.
Cái tên này đúng là âm hồn bất tán, gãy chân vẫn đi lung tung gây chuyện, Hồ Lâm có lẽ cũng khá đau đầu với hắn.
“Lại là chúng mày.” Hồ Tiêu khệ nệ vác theo chiếc chân gãy đang bó bột.
“Âm hồn bất tán.” Hữu Thủ lắc đầu nói.
Hồ Tiêu nghe xong đen mặt.
“Mày dám nói tao như thế?”
“Nói thế thì sao?”
Hữu Thủ vừa bị Hồ Cửu hù dọa cũng kiếm được người xả giận..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.