Hồ Cửu cũng không rõ nên đối mặt Bạch Thố ra sao, đôi khi anh cảm thấy Bạch Thố quá thiệt thòi, có lúc lại cảm giác Bạch Thố không đơn giản.
Nhiều khi anh cho rằng bản thân quá nhạy cảm vì quá yêu Lục Thạc cho nên bài xích Bạch Thố.
Cho nên anh xem như cho Bạch Thố cơ hội chứng minh, chỉ là anh không hiểu sao vẫn không muốn đối diện quá nhiều với cô.
Ngày đó trên núi Hàng về, Hữu Thủ cùng Túc Trì cho rằng Hồ Cửu đang cho Bạch Thố cơ hội.
Chỉ có anh biết, cơ hội vốn không tồn tại!
“Là anh.”
Một cô gái mặc váy đen ôm eo, tà ngắn hơi xòe, lộ ra đôi chân thon dài.
Hồ Cửu thoát khỏi suy nghĩ của bản thân, nhìn kỹ một chút, cô gái này anh đã gặp ở buổi tiệc tại thành phố Gia.
“Ừm.
Vinh tiểu thư, thật tình cờ.”
Nhưng vẻ mặt của Hồ Cửu hơi lạnh nhạt, cũng không biểu cảm bao nhiêu, khác xa với người hôm đó khuyên nhủ cô.
“Tôi cũng không biết tối đó có chuyện gì, nhưng Vinh gia lại để tôi về lại, cuối cùng tôi cũng không phải… Thật may mắn.”
Vinh Thúy Hà cười tươi, giống như gặp được người bạn lâu năm.
Thật ra Vinh Thúy Hà không đẹp sắc sảo, cũng không có sự linh động như Bạch Thố.
Nhưng tổng quan cô hài hòa, dáng người lại được chăm sóc tốt, làn da trắng nõn thêm vóc dáng bốc lửa, chiếc váy đen càng làm cô thêm quyến rũ.
“Vậy chúc mừng cô rồi.”
Hồ Cửu rập khuôn đáp lại, cũng không quen với việc nhiệt tình của một phụ nữ.
Thâm tâm anh luôn chưa quên được Lục Thạc, nên khi tiếp xúc với phụ nữ nhiệt tình chủ động với mình, anh xin ra cảm giác có chút khó chịu.
“Đêm đó khi tôi tìm anh thì lại không thấy.
Còn chưa cảm ơn anh, hôm nay gặp mặt xem như là duyên, tôi mời anh cà phê nhé.”
Vinh Thúy Hà cười tươi, lịch sự nhã nhặn đề nghị.
Dù sao Hồ Cửu có thái độ không nóng không lạnh cũng không làm cô khó chiụ.
Cô là phụ nữ, lại là người Vinh gia, loại đàn ông nào còn chưa thấy qua, ít nhất trong ánh mắt Hồ Cửu chưa bao giờ đặt lên người cô.
“Tôi nghĩ là…”
Hồ Cửu còn định từ chối, nhưng chợt nghĩ ra gì đó lại thôi.
“Vinh tiểu thư mời, thật vinh dự cho tôi.”
Anh nhanh chóng quay xe đồng ý.
Khi Vinh Thúy Hà nghe được Hồ Cửu đồng ý thì vui mừng vô cùng.
“Đằng kia có quán, chúng ta tới đó nhé.”
Vừa nói cô vừa đưa ánh mắt hướng về quán cà phê phong cách vintage ở bên kia đường.
“Được.”
Sau khi vào quán, Vinh Thúy Hà chủ động tìm một góc kín ít ồn ào.
“Tôi còn chưa biết tên anh…”
“Hồ Cửu”
“Dường như anh có nói qua, chỉ là tôi… lúc đó không nhớ rõ.”
Vinh Thúy Hà cảm thấy tên này khá quen, sợ là bản thân có nghe mà không để ý đến.
“Vinh gia có làm khó gia đình cô không?”
Hồ Cửu chỉ là tùy tiện hỏi thăm, với tính cách của bọn người đại gia tộc, chi nhánh không làm được việc thường sẽ bị dòng chính trừng phạt.
Sợ là Vinh Thúy Hà bị bọn họ chèn ép không nhẹ.
“Cũng không sao.
Ít nhất không phải…”
“Vậy thì tốt rồi.”
Hồ Cửu biết không nên để Vinh Thúy Hà nghĩ tới chuyện kia, cũng không để cô nói hết câu.
“Anh cũng là người phương Bắc? Tôi chưa từng thấy anh.”
Trong vòng quan hệ thượng lưu, tiệc tùng là chuyện không thiếu, Vinh Thúy Hà cho rằng nếu có thể xuất hiện trong tiệc của Vinh gia, còn bây giờ ở phương Bắc.
Nếu không là gia tộc lớn cũng là người có quan hệ tốt, nếu không sao có thể trùng hợp thế chứ.
Nhưng Vinh Thúy Hà lại chưa từng gặp anh.
“Tôi không phải người ở đây.”
Vinh Thúy Lan dùng ánh mắt mong chờ nhìn Hồ Cửu, cảm giác như anh nói chuyện rất ít chữ.
Hồ Cửu cũng cảm nhận ánh mắt của cô, có chút buồn cười.
“Tôi ở thành phố Gia.
Cùng bạn tới đây thôi, nghe nói sắp có đại hội gì đó.”
“Thật?”
“Tôi giống nói đùa?” Hồ Cửu phì cười.
Anh cảm thấy cô gái này khá đáng yêu.
Trong lòng cũng buông đi mấy phần khó chịu, dù sao Vinh Thúy Hà cũng không biết thân phận anh, mà cô còn bị người ta uy hiếp lợi dụng, lúc cấp bách vẫn bảo vệ kẻ yếu thế.
Xem ra tính tình không tệ.
Hồ Cửu cũng xem như có chút hảo cảm.
“Ở đây thời điểm này khá nhạy cảm.
Cha tôi nói, nếu như không làm gì thì đừng nên ra ngoài nhiều, tôi vẫn chưa hiểu có chuyện gì nhưng vẫn dặn lại anh như thế.”
“Nên bớt rắc rối là tốt nhất.”
Vinh Thúy Hà tự cho là đúng, thao thao với Hồ Cửu.
Cô cũng chỉ là muốn tốt cho Hồ Cửu, dù sao đi nữa nhỡ có chuyện gì không nằm trong khả năng của cô để giúp anh rồi.
“Cô vẫn ra ngoài?” Hồ Cửu cười hỏi lại.
Hồ Cửu cảm thấy cô ta nói vô cùng mâu thuẫn, cha cô ta khuyên ở nhà, cô ta lại không nghe cứ thế chạy đi, sau đó lại khuyên người khác.
“Đây là… tôi không thể ngồi lâu quá một chỗ, rất chán.”
Vinh Thúy Hà kiếm cớ.
“Được được.” Hồ Cửu cũng thoải mái hơn.
Anh không ngờ Vinh Thúy Hà còn có một mặt đáng yêu như vậy, cảm thấy khá thoải mái.
Sau khi cả hai trao đổi số điện thoại cho nhau, thì Vinh Thúy Hà còn đang cảm thấy vui vẻ, một cô gái ăn mặc sexy hở bạo đi đến.
“Hừ, tôi đã nói mà, sao lại có người giống người được chứ?”
Mộc Thúy Lan mang gương mặt cứng đờ đi đến.
Cả Vinh Thúy Hà cùng Hồ Cửu nhìn cô ta, sau đó nhìn nhau.
Cảm giác hơi khó hiểu.
“Vị tiểu thư này… Cô nhận nhầm ai sao?” Vinh Thúy Hà trầm giọng lịch sự hỏi..