Nhìn đèn của phòng cấp cứu vẫn sáng, Hồ Cửu có dự cảm không lành.
Mà hiện tại vẫn chưa ai liên hệ với cha mẹ Dung Vị cả.
Hồ Cửu trong tình huống này không biết mở lời thế nào với cha mẹ Dung Vị.
“Cậu đi đón cha mẹ Dung Vị tới đây.
Tốt nhất đảm bảo an toàn cho họ.”
“Vâng”
Hữu Thủ nghe xong thì nhanh chóng rời đi.
Ánh mắt Hoàng Đàn hơi nhíu lại.
“Tài xế gây tai nạn đâu?”
Rất nhanh mọi người cũng nhìn ra vấn đề, người gây tại nạn lại không thấy đâu.
“Điều tra đi!”
Hồ Cửu lạnh lùng nói.
Hoàng Đàn gật đầu rồi rời đi,
Mà lúc này Lục Thạc cũng nhìn ra được, Hồ Cửu dáng vẻ này vô cùng phong độ, cô lại nhìn thấy người thanh niên năm đó.
“Hồ Cửu… Anh có biết Dung Vị gọi tôi vì chuyện gì không?”
Anh nhìn Lục Thạc, lại nhìn phòng cấp cứu, trong lòng cũng phỏng đoán một hai có lẽ Dung Vị tìm đến Lục Thạc là vì mình.
Thay vì nói ra Hồ Cửu lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không biết.
Rất nhanh, một bác sĩ đi ra.
Hồ Cửu lại gần hỏi.
“Bác sĩ, bạn tôi thế nào rồi?”
Gương mặt lạnh nhạt nhưng ngữ khí vô cùng lo lắng.
“Vết thương nghiêm trọng, e rằng…”
Vị bác sĩ hơi ngập ngừng.
“Bác sĩ cứ nói.”
Ánh mắt Hồ Cửu trở nên lạnh lẽo.
“Tôi không nói trước điều gì.
Nhưng tình trạng của anh ta, nếu có thể qua khỏi cũng sẽ mất đôi chân.”
Nói xong bác sĩ nhanh chóng đi ra phòng vật tư cùng y tá.
Mà Hồ Cửu vô cùng thất thần, mất đi đôi chân là điều kinh khủng thế nào chứ?
Với tính cách của Dung Vị, mất đi đôi chân kia còn hơn mất mạng.
Lục Thạc nghe xong thì ôm miệng không thốt nên lời, ánh mắt rưng rưng, cô chưa từng nghĩ mọi chuyện lại tệ thế này.
“Em không sao chứ?”
Khi Lục Thạc muốn quỵ xuống, Hồ Cửu nhanh tay đỡ cô dậy.
Hơi ấm nam tính trên người anh phả vào cơ thể Lục Thạc, cô cảm nhận được sự ấm áp lâu nay chưa có.
Sự ấm áp này cũng chưa từng tồn tại trên người Hào tổng.
“Không… không sao.”
Lục Thạc định thần, thoát khỏi tay Hồ Cửu.
Cảm giác trong cô có chút mất mát khó tả.
“Long… à anh Hồ Cửu.”
Hoàng Đàn theo quán tính gọi Hồ Cửu.
“Tra thế nào?”
“Tài xế gây tai nạn là tài xế xe tải, xem ra đây đúng là tai nạn thông thường.”
Hoàng Đàn nghiêm chỉnh báo lại.
“Trước mắt là vậy.”
Sau đó cũng nhấn mạnh.
Dù sao thì chuyện này cũng khó nói, nhất thời than gian không nhiều, hắn ta cũng không tra ngay được.
Vẫn là chờ đợi ổn một chút sẽ tra kỹ hơn.
Mà lúc này Hữu Thủ cũng đưa cha mẹ Dung Vị tới.
“Dung Vị… nó sao rồi.”
Tuyết Ngụy ánh mắt đỏ hoe, nhìn cũng đủ biết khóc biết bao nhiêu.
Dung Thất trầm tính cũng lóe lên tia lo lắng.
“Bác sĩ nói… sợ là sẽ… không đi được nữa.”
Hồ Cửu khó khăn mới nói ra được.
Dù sao đó là sự thật mà mọi người cần đối diện.
“Sao lại… sao lại… mới phút trước còn bình thường mà… sao có thể chứ.”
Tuyết Ngụy không thể tin được, con trai đang yên đang lành lại có chuyện.
Bà ngất ngay tại chỗ.
Hồ Cửu nhanh chóng gọi bác sĩ đưa Tuyết Ngụy vào phòng chăm sóc đặc biệt.
“Cha nuôi…”
Nhìn hai người lớn này, anh cảm thấy áy náy, suy cho cùng, dù đúng hay sai đi nữa, Dung Vị đi lần này là vì anh, cũng xem như vì anh mới ra cớ sự này.
Dung Thất nhìn Hồ Cửu, cũng không biết nói gì hơn, người đàn ông này nén bao nhiêu lo lắng đau khổ rồi.
“Không sao.
Đã là ý trời, không tránh được.”
Nhìn vẻ áy náy của Hồ Cửu, ông cũng không đành lòng.
“Có lẽ cậu ta đi ra ngoài đang lúc có men rượu là do con… có thể cậu ấy vì con…”
Dung Thất nghe Hồ Cửu nói vậy thì lắc đầu.
“Nó tự chọn, không ai ép.
Đừng tự trách.”
Tuy chỉ là câu nói đơn giản, nhưng để có thể nghĩ được vậy, nói được vậy cần biết bao nhiêu can đảm chứ?
“Cha nuôi…”
Dung Thất gật đầu, vỗ vỗ vai Hồ Cửu.
Sau đó ông quay về bên Tuyết Ngụy, trước khi đi ông không quên bỏ lại cho Hồ Cửu một câu.
“Tuy ta không biết nó đi đâu, làm gì.
Nhưng mà… ta không muốn nó trả giá vô ích.”
Nói xong ông đi thẳng.
Nước mắt trên gương mặt già nua của ông chảy xuống, bao nhiêu bất hạnh ập tới, cả đời này ông lão này đã chịu đủ rồi.
Hồ Cửu nhìn dáng vẻ Dung Thất, lại nhìn ánh đèn phòng cấp cứu, bác sĩ y tá ra vào liên tục.
Anh như chìm vào một thế giới riêng của bản thân, mọi thứ như đứng lại.
“Hồ Cửu… anh không sao chứ?”
Lục Thạc nhìn anh, có chút lo lắng.
Nghe giọng nói của Lục Thạc, Hồ Cửu hoàn hồn.
Nhìn cô…
Anh nhìn cô chăm chăm, ánh mắt xoáy sâu.
“Lục Thạc… Hôm nay Dung Vị chính là vì anh, có lẽ anh ấy muốn tìm em.”
“Có… có chuyện gì sao?”
Lục Thạc nhìn ánh mắt của Hồ Cửu, lại thấy có chút khó nói.
Ánh mắt đó quá nóng bỏng.
“Có!”
“Em có thể đừng… làm đám cưới nữa được không?”
Hồ Cửu quả quyết nói.
“Anh điên à! Mai là ngày cưới của tôi rồi, nói không cưới là không cưới sao?”
“Anh biết! Nhưng Dung Vị chính là muốn điều này, mà không chỉ anh ta, anh cũng muốn nói điều này.
Xin em đừng đám cưới với người khác.”
Hồ Cửu dùng ánh mắt cầu khẩn, một Chiến thần một đời vang danh, cả khi là thanh niên cao ngạo, anh cũng chưa từng cầu xin.
Nhưng lần này, ánh mắt anh chính là sự thành khẩn hơn hết.
“Tôi…”
“Anh biết, anh đi nhiều năm, em chán nản, em ghét bỏ anh.”
“Anh biết, chờ đợi người ta, nhưng họ không đem cho em sự tin cậy, không làm em yên tâm, không là bờ vai cho em, đó là lỗi của anh.”
“Nhưng thực sự, hiện tại anh có năng lực đảm bảo cho em một đời yên bình.”
“Có thể quay lại với anh có được không?”
Hồ Cửu nói một hơi, nói hết nỗi lòng của mình, anh sợ nếu chậm trễ mọi chuyện sẽ không kịp.
“Tôi…”
Lục Thạc vô cùng khó xử..