Thần Long Ở Rể

Chương 196



Chương 196

“Ông Hồ, để tôi.” Trợ lý Bác nói xong thì nhanh chóng di chuyển.

Hắn ta dù sao cũng biết chúng công phu, nếu như so ra thì có thể nói là hiếm có đối thủ. Chỉ là hôm nay hắn xui xẻo, gặp phải đối thủ mạnh.

Rắc.

Rầm.

Tiếng xương gãy vang lên, đám vệ sĩ cùng Hồ Lâm hoảng hốt.

Đám vệ sĩ kia cùng lắm bị đánh nặng tay một chút, hơi choáng váng, nhưng không ai bị thương nặng.

Hữu Thủ tấn công chuẩn xác, không có chút sai sót.

Nhưng với tên trợ lý Bác này, Hữu Thủ là cố ý, anh ta muốn phế đi cái tên dám sỉ nhục Long chủ.

“Xem nào. Thật đáng thương.” Hồ Cửu nói một câu.

Trợ lý Bác vừa di chuyển đã bị Hữu Thủ nhanh chóng dùng hết lực đá vào chân trái, vì lực đạo quá mạnh nên chân trợ lý Bác xem như gãy vụng, hắn ta chịu một kích này cũng xem là đem bao nhiêu công phu phế bỏ.

“Á…” Hắn ta đau đớn hét lên.

Ánh mắt thù hận nhìn về phía Hữu Thủ, lại nhìn thấy ánh mắt như atula của Hồ Cửu thì hơi rùng mình.

Hắn có cảm giác bản thân xong đời rồi.

“Hừ, phản rồi! Mày lại dám ra tay với Hồ gia.” Hồ Lâm chĩa tay về phía Hồ Cửu mà mắng.

 

Từ trước tới giờ ông chưa từng chịu qua cảnh mất mặt như thế này.

“Ông già, hở ra là Hồ gia, Hồ gia thì sao chứ? Hồ gia là cái thá gì? Tôi khinh, ông còn sỉ nhục anh Hồ Cửu tôi không khách khí với ông đâu.” Hữu Thủ tức giận lên tiếng.

“Hữu Thủ, đừng vội.” Hồ Cửu ban đầu cũng là niệm một chút tình nghĩa ở người mẹ đã mất kia, nên mới không vội tính tới Hồ gia.

Xem ra bọn họ đã không nể tình, anh cần gì suy nghĩ cho họ.

Cũng tốt! Một lần giải quyết, anh từng nghĩ sau này chỉ cần họ không động vào anh, tuyệt đối anh không động vào họ.

Chỉ là lần này, Hồ gia kia cảm thấy bản thân quá cao quý rồi, có thể chà đạp thì chà đạp, có thể lộng hành thì lộng hành.

Từ khi nào người xuất thân từ đại gia tộc thì cho mình cái đặc quyền được phép đứng trên đầu người khác mà chỉ bảo?

Hồ Cửu tuy thân là Chiến thần, thân phận vô cùng cao quý, quyền lực trong tay cũng hơn gấp vạn lần đám người đại gia tộc.

Nay lại thêm thân phận Long chủ, thế lực ngầm áp đảo một phương lại càng làm cho thân phận của anh tôn quý vô cùng.

Nhưng vì lăn lộn nhiều năm anh biết được mạng sống quý giá thế nào, cũng biết được dù thế nào là trân trọng, kẻ đáng chết kẻ đáng sống, anh cũng nhìn rõ trong mắt.

Mà bọn người đại gia tộc, từng người một cứ thế lại ức hiếp áp bức những người yếu thế.

“Tôi muốn xem, một mình ông, không vệ sĩ, không tên trợ lý ngu ngốc kia. Ông làm gì được tôi.” Hồ Cửu nhìn thẳng mắt Hồ Lâm nói.

Hồ Lâm tức giận đến chấn động.

Ông ta nhìn xung quanh quả thực vệ sĩ cũng không còn đủ sức chống trả, mà trợ lý Bác dường như bị gãy tay nằm đau đớn.

“Mày… mày… muốn gì?” Hồ Lâm tuy trong lòng lo sợ nhưng vẫn giả vờ trấn định.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.