Chương 198
“Cha… chờ con một chút.” Anh nhanh chóng đứng lên đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng cao lớn vững chãi, Lục Chỉ có cảm giác mất mát, ông cảm thấy có lẽ nếu bỏ lỡ Hồ Cửu sẽ là mất mát to lớn của ông cùng con gái.
“Cha… chờ con một chút.” Anh nhanh chóng đứng lên đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng cao lớn vững chãi, Lục Chỉ có cảm giác mất mát, ông cảm thấy có lẽ nếu bỏ lỡ Hồ Cửu sẽ là mất mát to lớn của ông cùng con gái.
“Lục Thạc, con có chắc muốn ly hôn? Hồ Cửu cũng xem như là người tốt.” Lục Chỉ lúc này muốn hỏi rõ con gái mình.
“Cha, con biết anh ấy tốt. Chỉ là con đã không còn yêu anh ấy nữa, có lẽ lúc đó đã không yêu.” Lục Thạc nhìn theo hướng ánh mắt của cha.
Trong lòng bỗng dâng lên một dự cảm gì đó không hay.
“Tùy con vậy.” Lục Chỉ cũng không nói nữa.
Ông biết đây có lẽ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai.
Dù sao ông cũng không thể ở với con gái cả đời, cũng không thể yên tâm giao cho kẻ lông bông.
Bên ngoài, Hồ Cửu nhìn thấy Hồ Lâm đang chĩa súng vào người Hữu Thủ.
“Dùng súng? Ông được quyền sao?” Hữu Thủ cắn răng nói.
Hồ Lâm ngẩn người, nhìn phía Hữu Thủ và Hồ Cửu.
Phải biết rằng dù là người của đại gia tộc, nếu bất kỳ ai muốn sở hữu vũ khí đều phải qua phê duyệt nhiêu bước quy định.
Trên thực tế, dù là ai thì cũng rất khó sở hữu súng.
Hồ Lâm nhờ quan hệ lách luật mà có thể có được một khẩu súng, người kia cũng dặn dò ông phải cẩn thận.
Vạn bất đắc dĩ mới phải dùng đến, chỉ dùng khi bảo vệ tính mạng, lúc đó người kia mới có thể giúp ông được.
Mà lúc này, tuy tính mạng ông vẫn chưa bị sao, nhưng ông ta lo lắng Hữu Thủ sẽ làm gì mình nên đã dùng súng.
Dù sao cũng đã có người chống lưng, tốt chút tiền cũng không sao, huấn hồ trong mắt ông ta Hồ Cửu cùng Hữu Thủ chỉ là kẻ có chút thực lực làm ăn phi pháp.
Hoặc là đang đầu quân cho tên đầu gấu nào đó mà thôi, nhìn tác phong của bọn họ không hề đứng đắn.
“Hừ, mày… vậy mà cũng có súng.” Hồ Lâm ngỡ ngàng.
“Ông chẳng phải thích chơi nó sao? Tôi cho ông chơi đủ.” Hồ Cửu cũng không nói nhiều.
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Ba phát liên tiếp nhưng là anh cố ý bắn dưới chân ông ta cùng trợ lý Bác, anh không có ý định bắn vào người họ.
Dù anh hận họ, nhưng cũng sẽ không dùng cách tiêu cực này, ít nhất bọn họ phải nếm trải qua mùi vị thống khổ.
“Đúng là đồ ngu ngốc. Mày nghĩ người như mày có thể dùng súng sao? Mày đủ tư cách?”
Hồ Lâm hống hách lên tiếng, súng đối với những kẻ đi đêm đã khó, nay còn trong tay đám người Hồ Cửu.
Ông ta không lo lắng, vì bọn người thế giới ngầm hay giang hồ có súng cũng là bình thường, nhưng chỉ là dừng ở mức thanh trừng nhau.
Trong khi đó Hồ Lâm là người đại gia tộc, chỉ cần ông có chuyện thì Hồ Cửu cũng không sống được.